“Cô định làm gì?” Chỉ nhìn thấy Nghị Lâm cau mày, túm tay tôi lại.
Lúc này, tôi mới sực tỉnh.
Tôi đang đứng gần ngoài đường lớn, nếu như hắn không kịp thời gọi tôi lại, tôi nhất định sẽ bước ra ngoài đường lớn.
Rất có thể sẽ gặp phải cái thứ Huyết Đằng Xà gì đó ở ngoài.
Nghĩ tới bộ dạng gớm ghiếc khi nãy của thứ đó, tôi bỗng thấy rùng mình.
Cũng không quan tâm tới chiếc mặt nạ kia nữa, vội vàng rụt chân lại.
Vừa mới bước chân vào trong, bên ngoài lập tức vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, Huyết Đằng Xà vừa đi lại quay trở lại, nó đứng nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ dưới chân, cuối cùng dưới ánh mắt ngạc nhiên trừng lớn của tôi, biến thành một công tử mặc y phục màu trắng vô cùng tuấn tú.
Mắt ngọc mày ngài, môi mỏng lạnh lùng khẽ mím chặt.
Cuối cùng vị công tử đó cúi người, nhặt chiếc mặt nạ đen nó lên.
Nhét nó vào trong lồng ngực, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, đặc biệt là nhìn tới phía cái ngõ nơi chúng tôi đứng, nhìn rất lâu, lâu tới mức làm cho tôi có cảm giác hắn thật sự biết chúng tôi đang ở trong này.
Tôi ngơ ngác nhìn y, cảm thấy người này rất quen mặt, hình như bản thân mình đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng sau đó lại lập tức phủ định, một người tuấn tú như vậy, nếu đã từng gặp chắc chắn tôi sẽ có ấn tượng.
Vậy cảm giác quen thuộc đó tới từ đâu?
Đột nhiên tầm mắt của tôi bị thứ gì đó che khuất, cảm giác lạnh lẽo bao quanh chóp mũi.
Là Nghị Lâm, hắn hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng:
“Có gì đẹp mà nhìn?”
Tôi ngơ cả người, không hiểu ý hắn cho lắm.
Nghị Lâm cũng chẳng cho tôi thời gian suy nghĩ lâu hơn: “Có đẹp bằng tôi không?”
Lời này… Có chút ý tứ.
Tôi mở miệng trêu chọc: “Tôi đã thấy mặt của anh bao giờ đâu mà biết?” Lời này của tôi nói đúng thì lại sai, mà nói sai thì lại đúng.
Lúc nào hắn cũng khoác một cái áo choàng đen che kín mặt mũi, ngoài lần nhìn thấy hắn ở trong quan tài, tôi đúng là chưa thật sự nhìn kỹ Nghị Lâm.
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Nghị Lâm lại thật sự tưởng lời này là thật, hắn im lặng suy nghĩ, cũng cảm thấy lời tôi nói rất có lý.
Hắn nói: “Vậy đợi ra khỏi chợ quỷ này tôi sẽ cho cô nhìn.”
Nghe thấy vậy, sự tò mò về gương mặt của Nghị Lâm đã lập tức đánh bay cảm giác quen thuộc với bóng người khi nãy của tôi.
Tôi hào hứng gật gù: “Vậy khi nào chúng ta ra khỏi đây?”
“… Không biết.”
Tôi: “…”
Nghị Lâm thầm nghĩ, lúc nào ra được ư, đương nhiên là đợi tới khi Huyết Đằng Xà đi khỏi đây.
Trong thâm tâm của Nghị Lâm không hề sợ Huyết Đằng Xà, nhưng hắn lại vô cùng để ý tới Minh Hoài Thục.
Hắn có cảm giác chỉ cần mình để cho cô nhìn thấy Huyết Đằng Xà, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lần đầu tiên trong đời Tử Trúc cảm thấy công dạy dỗ mấy chục năm của mình với Nghị Lâm không uổng phí.
Hai người bọn không mưu mà hợp, đều không muốn Minh Hoài Thục gặp gỡ Huyết Đằng Xà.
Thật ra Huyết Đằng Xà còn có một cái tên khác, đó là Cửu Ca, nhưng mà hắn cảm thấy tên này quá giống nữ nhi, không phù hợp với hình tượng oai phong lẫm liệt của hắn, cho nên hắn tự mình đổi thành Huyết Vũ, mưa máu.
Rất hay, rất hợp!
Mặc dù Tử Trúc cũng không hiểu, hắn lấy đâu ra tự tin về hình tượng oai phong của mình, ở thời đó, hắn xếp cuối trong bộ tứ hung thú thủa hồng hoang, đầu tiên là Phong thần chủ Phong Liên Dực, là một con đại bàng; tiếp đó là Kỳ điện chủ Kỳ Nguyệt, là một con kỳ lân; thứ ba là Long tinh quân Long Yến, là một con rồng; cuối cùng, Huyết Đằng Xà miễn cưỡng lọt vào trong bộ tứ này, xếp cuối một là vì rất xấu, hai là vì khi biến hình trông rất giống nữ nhi, cho nên chẳng mấy ai coi trọng.
Lại thêm cái tính tình cổ quái của gã, đúng là ngoại trừ Tang Ca thì đúng là không còn ai có thể nói chuyện với gã quá ba câu.
Nói Tử Trúc ghét Huyết Vũ cũng không phải, chỉ là nó cảm thấy nếu như tiếp tục để hắn cứu Tang Ca, chỉ sợ lần này Tang Ca thật sự sẽ rung động trước cái gã mặt hoa da phấn này, phụ một tấm chân tình của Liên Trì suốt mấy trăm năm mất.
Huyết Vũ từng cứu Tang Ca, đây là chuyện đã lâu lắm rồi, lâu tới mức Tử Trúc đã không còn nhớ rõ đó là ngày tháng năm nào, trong đầu chỉ mơ hồ có một chút ký ức vụn vặt.
Trước kia Tang Ca vốn cũng không phải là Tang Ca đại nhân đứng trên vạn quỷ, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, sinh ra trong hoàng tộc, tạm gọi là quận chúa ma tộc.
Hồi nhỏ Tang Ca vô cùng nghịch ngợm, khi là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, trong khi các tỷ muội đã yên bề gia thất.
Nàng vẫn còn rất ham chơi.
Thế nên bỏ qua lời dặn dò của Ma Hậu, trốn vào trong ngọn núi Linh để chơi đùa.
Khi đó Huyết Đằng Xà cũng vừa lúc ở đó dưỡng thương, thương thế sắp khỏi, gã chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh.
Người có tốc độ nhanh như vậy rất hiếm có, Tang Ca là một trong sô đó, nàng mải mê đuổi theo cửu vĩ hồ, cho nên bỏ qua Huyết Vũ đang đứng một bên.
Huyết Vũ tò mò, đi theo nàng.
Ai mà ngờ cửu vĩ hồ kia vô cùng thông minh, lừa Tang Ca tiến vào sào huyệt của một con hung thú to lớn gấp hai người nàng.
Tới lúc Tang Ca phát hiện ra thì đã muộn, con hung thú kia mắt đỏ ngầu, tràn đầy lửa giận vì lãnh địa của nó bị xâm phạm.
Tang Ca thầm than không ổn, tuy rằng là quận chúa ma tộc, nhưng mấy năm này nàng không hề chăm chỉ luyện tập kiếm pháp.
Cho nên kiếm pháp của nàng chỉ được coi là tạm ổn, đối phó với ma tộc, quỷ tộc bình thường thì được, nhưng đối phó với một hung thú thế này khác gì việc đưa thức ăn lên miệng nó.
Cũng may Tang Ca chưa tới nỗi ngốc, biết mình còn có tốc độ không ai bì kịp, cho nên nhanh chóng vận dụng, tìm cách thoát thân.
Cho nên lúc Huyết Vũ đi tới xem thì nhìn thấy cảnh tượng này, Tang Ca thoắt ẩn thoát hiện trong kết giới mà hung thú bày ra, hung thú nhiều lần bắt hụt con mồi, vô cùng tức giận.
Gào rống không ngừng.
Tuy nhiên là sức khì cũng có lúc cạn, tốc độ của Tang Ca dần chầm lại, vốn dĩ tốc độ ban đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu đỏ thoát ẩn thoát hiện, nhưng hiện tại Huyết Vũ đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt mồ hôi nhễ nhại của Tang Ca.
Nàng cắn chặt môi, thở hổn hển vài hơi, mắt thấy hung thú đã lao tới lại lập tức chạy biến về hướng khác.
Huyết Vũ cảm thấy rất thú vị, khoanh tay đứng dựa vào cây xem Tang Ca còn có thể trụ được bao lâu.
Hắn xưa nay không phải là người lương thiện, không chạy tới bổ một đao đã là may mắn rồi, nói gì tới cứu người.
“Vị huynh đệ này, sao huynh có thể thấy chết mà không cứu như vậy, đúng là không đáng mặt nam nhân.” Rất tiếc, lời của Tang Ca đã đập tan suy nghĩ muốn im lặng xem kịch của Huyết Vũ.
Huyết Vũ cũng chẳng cảm thấy mất mặt gì, dù sao hắn cũng không cố ý che dấu hành tung, chỉ cần Tang Ca hơi để ý một chút là có thể phát hiện ra.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, Huyết Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, thế mà trong lúc này Tang Ca lại còn có thể chú ý tới hắn, hắn âm thầm bội phục nàng.
“Mặt nam nhân sao?”
“Đúng thế, đáng lẽ nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như ta thế này bị hung thú tấn công, ngươi phải lao vào giúp đỡ ngay mới đúng.”
“Tại sao?” Huyết Vũ tò mò, xưa nay chưa ai dạy hắn phải cứu người, nhưng dạy hắn giết người lại vô số.
Tang Ca hơi nghẹn họng một chút: “Bởi vì ngươi là nam nhân, ngươi nên có khí khái của nam nhân, nên giúp đỡ kẻ yếu như ta.”
“Khí khái nam nhân? Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua?” Trong đầu của Huyết Vũ đúng là chưa từng xuất hiện mấy chữ này.
Tang Ca không còn sức để tranh luận với hắn, cảm thấy kẻ này chắc chắn không nhờ vả được, tốt nhất vẫn tự nhờ vào mình thì hơn.
Cho nên dứt khoát im miệng, tập trung đối phó với hung thú trước mặt.
Huyết Vũ không nhận được đáp án, cau mày.
Huyết Vũ này, cái gì cũng tốt, chỉ duy cái tính cố chấp không bỏ là không tốt chút nào.
Hắn vô cùng tò mò đối với thứ mà Tang Ca nói.
Cho nên mở miệng hướng về phía Tang Ca.
“Khí khái nam nhân? Đó rốt cuộc là cái gì? Có phải đó là sức mạnh không?”
Bước chân của Tang Ca hơi ngả, chậm mất một nhịp, móng vuốt của hung thú đã tới trước mặt, nàng chỉ kịp ngã người ra phía sau, xoay quanh mặt đất một vòng.
Nhưng bắp chân vẫn bị móng vuốt sắc bén của hung thú cào trúng, vết thương nhanh chóng ứa máu.
“Ngươi nói cho bổn tọa, nó là cái gì, bổn tọa nhất định sẽ trọng thưởng.”
“…”
“Ngươi muốn ngân lượng, châu báu, hay là muốn lấy mạng của ai?”
“…”
“Tại sao ngươi không trả lời, có phải là khinh thường điều kiện bổn tọa đưa ra không?”
Tang Ca nghiến răng: “Muốn những thứ đó thì trước tiên phải có mạng để dùng cái đã.”
“Ồ, hóa ra là ngươi muốn quyết đấu sinh tử với hung thú này, vậy ngươi cứ quyết đấu đi, bổn tọa sẽ đợi ở một bên, khi nào đấu xong nhớ nói cho bổn tọa biết.”
“…”
“Đừng lo, tuy rằng hung thú này có độc, nhưng bổn tọa tin là ngươi sẽ thắng, mà cho dù có không thắng bổn tọa cũng nhất định sẽ kiếm cho ngươi một cái quan tài thật đẹp, sẽ không thể hung thú đó ăn mất thân xác của ngươi.”
“… Vậy ta thật sự cảm ơn ngài.” Tang Ca nghiến răng ken két, chỉ hận không thể khâu miệng của Huyết Vũ lại.
Hết quyển 1..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...