Tân Nương Thứ 12


“Phu nhân, không xong rồi, kiệu hoa không thấy đâu cả!” Thằng Ất hớt ha hớt hải chạy vào, thở hổn hển nói.
“Cái gì?” Người phụ nữ được xưng là phu nhân đó nghe thấy thế thì giật mình ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt có chút khó coi, cau mày hỏi, “Bà mối đâu?”
“Bà mối đã mất tích từ khi bước vào núi rồi ạ.”
“Hỏng rồi, hỏng thật rồi...” Bà Tâm lẩm bẩm, gương mặt bà hiện lên vẻ sợ hãi, “Là cậu hai, chính là cậu hai đang quấy phá...”
Thằng Ất có chút khó hiểu, “Phu nhân, cậu hai nào thế ạ?” Không phải nhà họ Nghị chỉ có mỗi cậu hai Nghị Minh đã chết từ ba năm trước thôi sao? Cậu hai ở đâu ra nữa? Không lẽ người phu nhân nói là cậu Nghị Minh?
“Không phải, không phải cậu hai, là Nghị Lâm, là Nghị Lâm, chính là nó...” Không để ý tới câu hỏi của thằng Ất, bà Tâm tiếp tục lẩm bẩm.
Lần này thằng Ất lại càng khó hiểu hơn, cậu Nghị Lâm? Cậu Nghị Lâm là ai? Không phải chỉ có mình cậu Nghị Văn và Nghị Hoàng thôi sao? Xong, chưa đợi nó mở miệng hỏi, bà Vân Tâm đã vội vã đứng dậy, đi tới căn nhà nhỏ phía sau sân.
Căn nhà đó trước kia được dùng để làm y quán, cứu người nhiều, mà người chết cũng nhiều, sau khi nhà mới được xây đằng trước thì không ai để ý tới nó nữa, thành ra nó bị bỏ hoang gần chục năm nay, cỏ đã cao bằng đầu người.
Đầu hạ, thời tiết nóng bức, thế nhưng khi vừa bước vào cửa sân, thằng Ất đã cảm thấy lạnh tới rùng mình, nổi hết cả da gà.
Có lẽ bởi vì trời tối, cho nên nhìn ngôi nhà có chút u ám, từng cơn gió lạnh thổi tới làm hai hàm răng nó run lập cập, nó xoa xoa hai cánh tay, mở miệng: “Phu nhân, chúng ta về đi, nơi này lạnh quá.”
Bà Vân Tâm không biết có nghe thấy hay không mà đi về phía trước một mạch, ngay cả đầu cũng chưa từng ngoảnh lại, nó không còn cách nào khác đành phải đi theo.
Bên trong sân lại càng tối hơn nữa, thằng Ất có cảm giác hình như khi vào đây trăng bớt sáng đi một chút, xung quanh âm u, thi thoảng lại vang lên tiếng mèo kêu chói tai rợn người.
Chắc là vì nơi này từng có không ít người chết, lại bị bỏ hoang lâu năm, cho nên khi bước vào đây có cảm giác âm u lành lạnh sống lưng.

Bà Vân Tâm đi tới trước cây hòe ở giữa sân, đứng ở đó.
Kể cũng lạ, cây xung quanh cây hòe cỏ cây mọc rậm rạp, bùn đất dính khắp nơi, chỉ có điều dưới gốc cây hòe lại sạch bong, ngay cả một cái lá rụng cũng không có, giống như hôm nào cũng được quét tước cẩn thận.
Nó tò mò nhìn chằm chằm vào cây hòe, sau đó mắt dần dần trợn to lên, bởi vì nó nhìn thấy rất rõ ràng, bên cạnh bà Vân Tâm, là cái xác của một người phụ nữ đang được treo lơ lửng trên cây, người phụ nữ đó rủ đầu xuống, trên người mặc bộ áo đỏ đã cũ nát… Giống như, hỷ phục!
Nó nhìn sang bà Vân Tâm bên cạnh, bà vẫn đang đứng bên cạnh cây hòe, ngay trước cái xác nữ, bình tĩnh giống như không hề biết có một cái xác đang treo lơ lửng đằng sau.
“A...!Phu nhân...!Phu nhân...!Sau lưng...!Lưng...”
Thằng Ất đột nhiên hét to lên, run rẩy chỉ vào phía sau lưng bà Vân Tâm, bởi vì nó nhìn thấy cái xác nữ đang rủ xuống khi nãy, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt nó chảy máu, con ngươi trắng dã, miệng rộng tới tận mang tai, khi nhếch miệng lên cười lại càng khủng bố hơn, nó đang đưa cách tay đã mục rữa lên trên đầu bà Vân Tâm.
“Cái gì?”
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của thằng Ất, bà Vân Tâm khó hiểu, quay đầu lại đằng sau, nhưng thứ gì cũng không nhìn thấy, bà cho là nó thần hồn nát thần tính, mở miệng mắng, “Mày đúng là không được tích sự gì.”
Kể cũng lạ, đúng cái lúc bà Vân Tâm quay đầu lại, cái xác nữ ấy bỗng dưng biến mất, đúng, chính là bỗng dưng biến mất.
Thằng Ất dụi dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa, thì đâu còn cái xác nữ nào nữa? Thay vào đó chính là gương mặt cau có của bà Vân Tâm, nó khó hiểu, chẳng lẽ là do nó nhìn nhầm?
“Thôi, mày đi về đi, chuẩn bị kiệu, sáng mai đi đón mợ hai về.”
Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của nó, bà Vân Tâm thở dài, dù sao nó theo mình cũng đã lâu, mấy chuyện như thế này tốt nhất không nên lôi nó vào.
“Phu nhân biết mợ hai đang ở đâu rồi ạ!” Thằng Ất vui vẻ, nhưng không phải vì chuyện đi đón mợ hai của nó, mà là chuyện bà Vân Tâm bảo nó đi về, thật sự nó không muốn ở chỗ này chút nào!

Bà Vân Tâm không trả lời, chỉ cau mày nhìn nó.

Thằng Ất biết lúc này phu nhân không vui, cho nên cũng không dám hỏi lại nữa, vâng vâng dạ dạ trở về.
Sau khi nghe tiếng thằng Ất đóng cửa lại, bà Vân Tâm quay đầu nhìn về phía cây hòe, mở miệng nói, “Ra đây gì, còn trốn làm cái gì.”
Một mảnh im lặng.
Bà Vân Tâm cười khẩy một cái, rút con dao gọt hoa quả đã nhét vào trong túi áo khi nãy ra rạnh một đường lên tay mình, máu lập tức ứa ra, nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Bà không khách khí lập tức ấn miệng vết thương lên thân cây hòe, chỉ nghe thấy tiếng ‘xì xì’ vang lên, chỗ bị bà ấn đó không ngừng bốc khói.
“Ái ui, ái ui, ái ui, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút!”
Chưa đầy năm giây sau, cái xác nữ khi nãy đã từ trong cây hòe xuất hiện, miệng còn không ngừng la oai oái, cô ả ôm lấy cánh tay bị bỏng của mình, dùng đôi mắt ai oán nhìn về phía bà Vân Tâm.
“Đừng có mạnh tay như vậy, người ta chỉ muốn đùa chút thôi mà ~”
Lúc này bà Vân Tâm mới thu tay về, liếc mắt nhìn về phía nữ quỷ đó, “Nếu như không phải cô cứng đầu thì tôi cũng không cần dùng biện pháp mạnh.”
Nữ quỷ đó im lặng, thế nhưng lại bày ra bộ mặt gớm giếc khi nãy nhằm tỏ ý phản đối lời bà nói, thậm chí lần này còn kinh dị hơn, bởi vì xung quanh còn bốc lên mùi tanh nồng nặc làm người khác gay mũi.

Bà Vân Tâm che mũi ghét bỏ, “Thu lại cái bộ dạng đó của cô ngay trước khi tôi làm cho cô hồn phi phách tán.”
Lần này nữ quỷ đó lại cười ‘khằng khặc’ một cách dữ tợn, “Nếu giết được tôi thì bà đã không phải nhốt tôi ở cái nơi xó xỉnh này rồi, không phải sao?”
Sau đó cô ta hóa thành một đám sương đen, lao về phía bà Vân Tâm.

Nhưng chưa tới gần được bà Vân Tâm thì đã bị một bức tường vô hình đẩy bắn ra.
Nhưng đám sương đen đó cũng không bỏ cuộc, tiếp tục xông về phía bà, kết quả cũng không khác lần trước là bao.
Lặp đi lặp lại mãi tới khi bà Vân Tâm mất hết kiên nhẫn, bà nâng bàn tay bị thương khi nãy lên, lúc đám sương đen đó lao về phía mình, bà nhanh chóng đưa tay bóp lấy đám sương đó.
“Aaaaaaaa------“
Chỉ nghe một tiếng hét đau đơn vang lên chói tai, bà Vân Tâm vẫn không bỏ tay ra, mãi tới khi tiếng kêu rên đó yếu dần, nó không ngừng rên rỉ xin tha, “Tôi sai rồi...tôi sai rồi, tha cho tôi...!tha cho tôi, tôi không dám nữa, không dám nữa...”
Bà mới buông tay, ném đám sương đó ra phía xa, sau đó rút một chiếc khăn tay la lau đi lau lại bàn tay trắng noãn của mình, vẻ mặt ghét bỏ, “Đúng là ghê tởm.”
Đám sương đen bị ném ra xa lúc này đã khôi phục lại hình dạng cũ, thế nhưng cô ả yếu ớt tới nỗi không thể biến lại thành bộ dạng khi nãy, chỉ có thể giữ nguyên bộ dạng trước khi chết mà cô ta ghét cay ghét đắng.
Bộ dạng của cô ta thế mà lại rất xinh đẹp, chỉ là gương mặt hơi tái nhợt.
Lần này cô ta thật sự đứng nghiêm chỉnh mở miệng, “Nói đi, tới tìm tôi làm gì.”
Lúc này bà Vân Tâm cũng lôi một tờ giấy từ trong tay áo ra, đưa cho cô ả, “Nhìn xem người này đang ở đâu.”
Trên tờ giấy đó chính là ngày sinh tháng đẻ của Minh Hoài Thục và cậu hai Nghị Minh.

Nữ quỷ nhìn tờ giấy, sau đó chỉ tay vào cái tên Minh Hoài Thục, rồi lại chỉ tay sang cái tên Nghị Minh, khó hiểu hỏi, “Không phải bà đang đùa tôi đấy chứ, hai người này chết cả rồi mà?”
“Cái gì?” Bà Vân Tâm giật mình, cậu hai Nghị Minh thì đúng là đã chết, nhưng mợ hai Minh Hoài Thục vẫn đang còn là người sống không phải sao?
“Cái gì mà cái gì, hai người này chết cả rồi, lệ quỷ như tôi chỉ biết một chút bói toán, không có gan tranh người với Diêm Vương, nếu như bảo tôi cứu hai người này sống lại thì chẳng thà bảo tôi đi chết cho xong.”
Bà Vân Tâm nhăn mày, định thu tờ giấy về, thì lệ quỷ kia lại đưa tay túm lấy tờ giấy lại, “Khoan đã, tôi vừa nhìn thấy cái gì đó.”
Cô ta cầm tờ giấy nghiền ngẫm một lúc, sau đó mới ‘A’ lên một tiếng như đã hiểu rõ, “Hình như cái người tên Minh Hoài Thục này vẫn còn sống, ừm, nói sao nhỉ, có vẻ người này đang ở một nơi có âm khí cực đậm, khi nãy có gió làm âm khí tan đi một chút, tôi mới nhìn thấy dương thọ của người này còn chưa tận.”
Sau đó cô ta lại lắc đầu, “Chỉ tiếc cho dù bây giờ còn sống thì e rằng sau hai tiếng nữa sẽ biến thành một cái xác lạnh rồi.”
“Ở chỗ nào, người đó ở chỗ nào?” Bà Vân Tâm gấp gáp, bà thì chờ được, nhưng cậu Nghị Minh sắp không chờ được nữa rồi.
“Để tôi xem… Ừm… Hướng Bắc bên cạnh một ngôi đền… ừm… A…..”
Lệ quỷ đó nhắm nghiền mắt lại, giống như đang thông qua tờ giấy nhìn tới một nơi khác, thế nhưng không bao lâu, cô ta đã ôm mắt, hét lên một tiếng, gương mặt chôn vào hai tay, khi ngẩng đầu lên khóe mắt lại chảy ra hai dòng huyết lệ, đứng đơ ra như tượng gỗ, miệng không ngừng mấp máy.
Phải mất một lúc lâu sau, bà Vân Tâm mới hiểu là cô ả đang nói cái gì.
Cô ta nói ‘Minh Hoài Thục, qua đêm nay sẽ là người của tôi’.
Thuật thao túng!
Là Nghị Lâm!
Mặt mũi bà Vân Tâm tái mét, bà không quản nữ quỷ đó nữa, bước nhanh ra khỏi ngôi nhà đó, nhanh chóng cho người đi kêu thằng Ất, tới khi thằng Ất xuất hiện, bà mới gấp gáp nói: “Nhanh, chuẩn bị kiệu hoa mới, đi đón mợ hai ngay bây giờ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui