Văn Chiêu Lăng vội vàng ra ngoài, dọc đường mới bắt đầu suy nghĩ chuyện này, vừa nghĩ thì đã cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Lúc chàng tiễn Ngọc Chi cũng không hề thấy Châu Thúy có mặt trên xe ngựa, nhưng mới rồi nàng ta lại tới báo tin, lẽ nào tất cả chuyện này đều đã được sắp đặt sẵn? Nghĩ tới đây, Văn Chiêu Lăng liền an lòng, nếu đã vậy, hẳn là do Lục nương sắp xếp.
Theo hiểu biết của chàng, chàng chắc chắn Lý thị cũng sẽ không đến mức có hành động gì tổn thương Ngọc Chi.
Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, không cần ngoảnh lại chàng cũng biết Quý Lễ đuổi theo.
Văn Chiêu Lăng không quay lại nhìn lấy một cái, chỉ gia tăng tốc độ.
Chàng học cưỡi ngựa hồi nhỏ, có điều qua nhiều năm rồi cũng chưa từng chạm tới ngựa nên hiện tại ngồi trên lưng ngựa rất khó chịu, nhưng đây là cách nhanh nhất, bất kể Lục nương gây ra chuyện này vì lý do gì thì chàng cũng phải nhanh chóng đến gặp Ngọc Chi.
Trời sắp tối, mặt trời đã lặn về tây, Văn Chiêu Lăng một đường điên cuồng thúc ngựa, lao ra khỏi cổng thành, đúng lúc trên đường hiện tại không có nhiều người qua lại nên một đường cũng rất thuận lợi.
Mãi đến khi cách nội thành mấydặm thì rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, Văn Chiêu Lăng mừng rỡ, tăng tốc lao về phía trước, mã phu thấy chàng đột ngột xuất hiện thì giật mình, “Đại thiếu gia, sao ngài lại đến đây?”
Văn Chiêu Lăng không nói gì, xuống ngựa đến trước xe vén màn lên nhìn vào, phát hiện bên trong trống rỗng.
“Đại thiếu nãi nãi và tam thiếu nãi nãi đâu?”
Xa phu bị ngữ khí khẩn trương của chàng dọa sợ, vội đáp: “Hai vị thiếu nãi nãi mới cùng nhau đi vào khu rừng bên kia, bảo chờ một lát sẽ ra ngay, tiểu nhân và a hoàn bên cạnh đại thiếu nãi nãi chờ ở đây hồi lâu mà không thấy người nên nàng ấy đã đi tìm rồi, vừa mới đi thôi.”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, xoay người tiến vào khu rừng.
Xa phu gọi chàng một tiếng, hơi do dự nhìn chàng.
Văn Chiêu lăng biết hắn đang lo lắng mình trông thấy cảnh tượng bất nhã nào đó, trấn an nhìn hắn, “Ta chỉ ở ngoài xem thôi, nếu không ta thật sự không an tâm.”
Xa phu không dám nhiều lời, cũng không nói gì nữa.
Văn Chiêu Lăng gạt cỏ dại ra hai bên, đi vào khu rừng, vừa được vài bước thì đã trông thấy Lý thị đứng gần đó, theo phản xạ liền cẩn thận quan sát chung quanh nàng ấy, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng Ngọc Chi.
“Lục nương, Ngọc Chi đâu?”
Lý thị trên dưới nhìn chàng, “Đại ca cho rằng đại tẩu đang ở đâu?”
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, “Lục nương, muội đang bày trò gì thế? Ngọc Chi ở đâu?”
Lý thị cười, “Đại ca, trước đây ta vẫn luôn hoài nghi chàng giả bệnh, hiện giờ xem ra quả nhiên là vậy, chàng cưỡi ngựa đến, xem ra thật sự rất lo lắng cho an nguy của đại tẩu.”
Văn Chiêu Lăng tỉnh táo lại, im lặng nhìn nàng ấy, “Trước đó rất lo lắng, có điều ta tin muội không phải người làm ra những chuyện xuẩn ngốc, muội dẫn ta đến đây, rốt cuộc có gì muốn nói?”
“Chàng rất hiểu ta, ta đương nhiên sẽ không làm hại đại tẩu, chẳng qua nếu không nói như vậy thì e rằng chàng sẽ không tới mà thôi.”
“Không cần quanh co, nói thẳng đi.”
Lý thị đưa tay vén tóc mai, “Thực ra trên cơ bản ta đã biết đáp án rồi.
Chàng liều mạng lao đến như vậy, hoàn toàn khác với bình thường, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng nếu tình trạng thật sự của bản thân bị bại lộ, vì tẩu ấy mà vứt bỏ mười mấy năm ẩn giấu, rõ ràng điểm này ta không thể bằng.”
Văn Chiêu Lăng cười, “Muội nghĩ quá đơn giản, lúc trước, bệnh của ta cũng hoàn toàn không phải đóng kịch, có điều sau đó điều dưỡng tốt thân thể nhưng ta vẫn không biểu hiện ra mà thôi, còn việc muội bảo khác với bình thường, dù gì cũng đã tới lúc, ta vốn cũng không định tiếp tục che giấu nữa.”
“Nếu vậy, ngược lại là ta đã thành toàn chuyện này cho chàng rồi.” Lý thị nhìn sau lưng chàng, nở nụ cười, “Xem ra tiểu thúc cũng theo tới, mị lực của đại tẩu chúng ta thật sự rất lớn.”
Văn Chiêu Lăng quay đầu nhìn.
Xa xa, Quý Lễ đang đứng cạnh xe ngựa nhìn về hướng chàng, hình như nghe lời nói của xa phu nên cũng không lập tức đi qua.
Chàng quay lại nhìn Lý thị, “Muội còn điều gì muốn nói không? Nói hết ra đi, nói xong thì ta đi gặp Ngọc Chi.”
Biểu cảm trên mặt Lý thị có chút thê lương, “Từ lúc ta bảo Phúc Cầm kể chuyện đó thì đã quyết tâm được ăn cả ngã về không rồi, hôm nay nói những lời này với chàng, ta càng biết được bản thân khó mà quay đầu.
Ta chỉ muốn hỏi chàng, ngày trước….chàng có từng động lòng với ta chút nào không?”
Văn Chiêu Lăng hơi ngạc nhiên, chàng không ngờ Lý thị vẫn luôn kính cẩn hiểu lễ vậy mà lại hỏi vấn đề này.
Lý thị hỏi xong câu này thì chính bản thân cũng có chút mất tự nhiên, cúi đầu tiếp tục nói: “Cô nương mà chàng từng nói nhất định chính là Ngọc Chi, nàng ấy và chàng có hôn ước, chàng nói từ nhỏ đã biết phải có trách nhiệm với người đó, chắc chắn là chỉ nàng ấy.
Nhưng ta không hiểu, thời gian chàng và nàng ấy ở cùng nhau không bằng thời gian chàng ở cạnh ta, vì sao lại nhất quyết một lòng với nàng ấy như vậy?”
Văn Chiêu Lăng nghe xong lời của Lý thị thì cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ hỏi lại một câu: “Muội hỏi ta những điều này còn ý nghĩa gì không? Muội là em dâu của ta, đây là sự thật, hiện giờ ta là phu quân người khác, cũng là sự thật, bất luận muội nói thế nào, ta và muội đều không có khả năng, nếu đã như vậy, hỏi chuyện này còn có ích gì chứ?” Chàng vốn có phong thái xuất sắc, đứng trong rừng, gió núi thổi y phục chàng bay bay, lại càng khiến phong thái chàng trở nên bất phàm, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm nghị, khiến Lý thị có cảm giác không cách nào nhìn thẳng vào chàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn hướng khác, cười khẽ một tiếng: “Cũng có lẽ vì muốn một đáp án mà thôi, ta cũng biết cho dù làm gì nữa đều vô ích, nhưng chung quy không cam tâm.
Nếu không thể có được một lời thì tóm lại cứ cảm thấy đời này sẽ mãi không an lòng.”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Được, ta cho muội câu trả lời.
Trước giờ ta đối với muội chỉ có tình huynh muội, không có gì khác.”
Sắc mặt Lý thị bình tĩnh đến ngạc nhiên, như thể lời chàng nói đều đã dự đoán được trước, gật đầu, “Ta hiểu rồi, quả nhiên là vậy.” Nàng cười, “Ta cũng xem như đã nỗ lực, thậm chí còn dùng thủ đoạn, nhưng kết quả vẫn như cũ, xem ra không còn gì tiếc nuối.”
Văn Chiêu Lăng thấy nàng ấy không có hành động đặc biệt gì, cũng không có trạng thái khác thường nào nên thoáng yên tâm.
“Đại tẩu ở gần đây, chàng đi gặp nàng ấy đi.” Lý thị nói rồi hướng bên ngoài mà đi.
Văn Chiêu Lăng nghe vậy thì không chần chừ nữa, lập tức đi vào trong, từ xa Quý Lễ thấy động tác của chàng thì cũng vội vàng đuổi theo.
Văn Chiêu Lăng đi được một đoạn thì trông thấy bóng dáng quen thuộc xa xa, gia tăng tốc độ chạy về phía ấy.
Ngọc chi đang đi về phía này cùng Thước Nha Nhi nên rất nhanh đã nhìn thấy Văn Chiêu Lăng, đầu tiên là bất ngờ, sau đó liền biết chàng đã nói chuyện với Lý thị.
Vừa rồi Lý thị bảo có chuyện muốn nói nên dẫn nàng vào trong rừng, kết quả lại không nói gì thì liền rời đi, khiến nàng bối rối vô cùng, căn bản không tìm được đường ra.
Hiển nhiên Lý thị biết chuyện nàng mù đường khiến nàng cực kỳ chán nản, chuyện xấu hổ này để người khác biết được, hiển nhiên trong lòng không thoải mái.
Nếu không phải Thước Nha Nhi đến tìm nàng thì có thể nàng sẽ phải qua đêm trong rừng rồi.
Cho nên trông thấy Văn Chiêu Lăng chạy về phía mình thì trong lòng cũng vui mừng, vội nhấc váy chạy về phía chàng.
Vừa đến trước mặt, Ngọc Chi còn chưa đứng vững thì đã bị Văn Chiêu Lăng ôm vào lòng.
Ngọc Chi ngẩn ngơ, tai dán vào lồng ngực chàng, cảm giác được âm thanh trái tim chàng đang đập dồn dập thì dần dần trở nên an tâm, nhưng nhớ ra còn có Thước Nha Nhi nên lại vội đẩy chàng ra.
Nghe thấy Thước Nha Nhi ở bên cạnh che miệng cười trộm thì nàng càng xấu hổ, định lên tiếng nhắc nhở Văn Chiêu Lăng hai câu, nhưng vừa ngước lên đã trông thấy Quý Lễ đứng sau lưng Văn Chiêu Lăng, nhất thời kinh ngạc sững sờ.
Thần sắc Quý Lễ ảm đạm, nét mặt cô đơn, vừa rồi Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi ở trước mặt hắn chàng chàng thiếp thiếp như vậy thực sự khiến hắn có chút khó mà chấp nhận.
Dù trong lòng biết rõ họ đã là phu thê, nhưng tận mắt trông thấy hai người thân mật vẫn khiến hắn khó chịu.
Văn Chiêu Lăng nhìn hai người, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “Có gì về rồi lại nói, trời sắp tối rồi, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng.”
Ngọc Chi lấy lại bình tĩnh, gật đầu, nói với Quý Lễ: “Chúng ta trước quay về thôi.”
Quý Lễ im lặng gật đầu, quay người hướng bên ngoài khu rừng mà đi.
Mấy người ra tới đường lớn thì Lý thị đã lên xe, vén màn nhìn họ nói: “Ta không tiện về cùng mọi người, xin đại ca đại tẩu báo với mẫu thân một tiếng, nói ta muốn tới Minh Nguyệt am ở vài ngày, xin người đừng lo lắng.”
Ngọc Chi vô thức nhìn Văn Chiêu Lăng, không biết chàng nói gì với nàng ấy mà nàng ấy lại đột nhiên muốn tới Minh Nguyệt am, đây là định xuất gia sao?
Văn Chiêu Lăng vội lên tiếng ngăn cản, “Lục nương, muội làm gì vậy, Minh Nguyệt am đều là người xuất gia, muội tới đó, lẽ nào cũng muốn xuất gia?”
Lý thị cười, “Đại ca nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ cảm thấy có vài đạo lý vẫn cần bản thân tự lĩnh hội, có lẽ trước mặt Phật tổ thì sẽ hiểu rõ thôi.” Nàng quay đầu dặn xa phu một tiếng rồi thả rèm.
Văn Chiêu Lăng thấy nàng ấy đã quyết tâm nên cũng không tiếp tục ngăn cản, có lẽ để nàng yên tĩnh một mình suy nghĩ thấu đáo cũng tốt.
Xe ngựa từ từ khuất khỏi tầm mắt, lúc này Văn Chiêu Lăng mới nhớ ra không có xe ngựa, Ngọc Chi và Thước Nha Nhi trở về thế nào.
Ở đây chỉ có hai con ngựa mà thôi, chàng có thể cưỡi cùng Ngọc Chi, nhưng bảo Quý Lễ đi cùng Thước Nha Nhi, sợ là không thích hợp.
Ngọc Chi cũng nhận ra tình cảnh quẫn bách, cười nói: “Thiếp thấy chi bằng chúng ta từ từ đi bộ về cũng được, dù sao bình thường cũng không có cơ hội tản bộ.”
Văn Chiêu Lăng cười gật đầu, “Nói rất đúng, vậy chúng ta đi bộ về thôi.” Dứt lời liền tự nhiên đưa tay dìu nàng, dắt nàng đi tới trước ngựa, một tay cầm cương, một tay dẫn nàng, tiên phong đi phía trước, Thước Nha Nhi nối gót theo sau.
Quý Lễ nhìn hình bóng hai người gần kề, sững sờ hồi lâu mới dắt dây cương bước theo.
Một hàng bốn người gần như không hề nói gì, đi được một lúc lâu cuối cùng Ngọc Chi mới lên tiếng, nói về những chuyện không quan trọng, hình như muốn hòa hoãn bầu không khí.
Nhưng nàng không biết trước đó Quý Lễ và Văn Chiêu Lăng nói chuyện nên giữa hai người đã bắt đầu có phòng bị, hòa hoãn cũng chỉ có thể giới hạn ở bề mặt mà thôi.
Quý Lễ vẫn luôn im lặng lắng nghe Ngọc Chi nói chuyện, mang theo nụ cười thản nhiên, vẫn là cách nói chuyện với nụ cười khẽ như mọi khi, nói những chuyện dù vô vị cũng khiến người khác thấy thú vị.
Hắn khép mắt, thật lòng rốt cuộc vẫn thành chấp niệm, hắn thật sự không muốn buông tay.
Lúc lại ngước lên nhìn bóng dáng hai người tựa vào nhau trước mặt, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm.
Tác giả có lời muốn nói: Lý thị thực ra cũng có một chấp niệm, nhìn cũng có thể thấy rõ tâm tình không thay đổi của Văn Chiêu Lăng, nhiều năm ở cạnh nhau, tóm lại sẽ hiểu được ít nhiều.
Lý thị không phải người tàn độc, mặc dù tình cảm sẽ che mờ mắt chúng ta, nhưng nếu như thật sự gây ra chuyện gì đó với Ngọc Chi, đó tuyệt đối là chuyện tốn công vô sức.
Lý thị không ngốc đến thế, càng huống chi là có người đi theo nữa…
Với nàng ấy mà nói, nên làm thì làm, có được đáp án mà bản thân cần, vậy thì cũng sẽ không tiếc nuối.
Cái gọi là nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật, đại khái chính là ý này.
Nàng ấy chỉ muốn rõ ràng nên tiến hay lùi về sau một bước, kết quả mang lại cũng hết sức khác nhau….
Vẫn là câu nói đó, không có người xấu tuyệt đối, cũng không có người tốt vô đối, đều là tương đối mà thôi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...