Ngô Quý Lễ tới Văn gia làm thầy dạy đã được một thời gian.
Ban đầu ai nấy đều ôm tâm tình ngóng đợi, muốn xem thử vị tiên sinh dạy học này khi nào thì bị dọa đến bỏ chạy, nhưng không ngờ A Cần không hề hứng thú với sách vở dưới sự hướng dẫn của Ngô Quý Lễ tiến bộ không ít, những người liên quan cũng yên ắng trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Ngọc Chi trước đó cũng không có cảm giác gì, chỉ là có một lần lúc cả nhà cùng nhau dùng cơm, Thái phu nhân cười nói A Cần hiện giờ ngoan ngoãn khuôn phép hơn nhiều, lúc này mới thu hút sự chú ý của nàng.
Sau khi quay về, Văn Chiêu Lăng đột nhiên hỏi nàng: “Dạo gần đây nàng có gặp Quý Lễ không?”
Ngọc Chi sửng sốt, lắc đầu, “Không có, sao vậy?”
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, “Ta lo sự thay đổi của A Cần là do Quý Lễ.”
Ngọc Chi suy nghĩ, chợt hiểu ra liền kinh hãi nhìn chàng, “Không phải chàng cho rằng A Cần đối với Quý Lễ….”
Văn Chiêu Lăng mím môi, đuôi mày càng nhíu chặt, “A Cần tiếp xúc với nam tử không nhiều, lại đương độ tâm tư thiếu nữ nảy nở, Quý Lễ trẻ tuổi, thêm tư thái trời sinh đường hoàng có tài, rốt cuộc liệu có phải thật sự vì nguyên nhân này hay không thì rất khó nói.”
Ngọc Chi chỉ cho rằng chàng cảm thấy thân phận hai người không xứng, nhưng không biết nguyên nhân Văn Chiêu Lăng lo lắng còn vì thân phận thật sự của Quý Lễ.
Đêm nay lúc cả hai đi ngủ thì đều có chút lo lắng không yên.
Hôm sau, Ngọc Chi vấn an xong định trở về Bá Ngọc Cư, nhưng sau khi suy nghĩ lại, bước chân chuyển hướng còn gọi Thước Nha Nhi dẫn nàng tới Tây Uyển.
Sở dĩ phải bảo Thước Nha Nhi dẫn đường là vì nàng lại mù đường rồi.
Tới nơi, Ngọc Chi bảo Thước Nha Nhi ở ngoài viện đợi, còn mình thì vào trong.
Vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng A Cần nói chuyện, dịu dàng đến độ nhũn thành nước: “Quý Lễ ca ca, huynh thấy chữ ta viết có tiến bộ không?”
Ngọc Chi bị tiếng “Quý Lễ ca ca” kia dọa đến đờ người hết nửa ngày, không nhấc chân nổi.
Suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên rời đi thì hơn, ai ngờ vừa xoay người liền thấy Văn phu nhân đứng ngay phía sau nàng, nhất thời dọa nàng giật thót.
Văn phu nhân sắc mặt không chút gợn sóng liếc nhìn nàng một cái, quay người đi ra ngoài, Ngọc Chi đành phải lẽo đẽo theo sau.
Ra tới ngoài viện, Văn phu nhân nói với Phúc Cầm đang đứng bên cổng: “Ngươi dẫn Thước Nha Nhi ra xa một chút, ta có vài lời muốn nói với Ngọc Chi.”
Phúc Cầm vâng lời, dẫn Thước Nha Nhi rời đi.
Chẳng bao lâu chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu, Ngọc Chi đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Ngọc Chi,” Văn Phu nhân gọi nàng một tiếng, “Con nhìn ra được điều gì?”
Ngọc Chi suy nghĩ, có hơi không hiểu, “Lời mẫu thân có ý gì ạ?”
“Ta hỏi con giữa A Cần và Quý Lễ, con có nhìn ra được gì không?”
Ngọc Chi không dám đáp bừa, đành phải lấp liếm: “Ngọc Chi….không thấy rõ.”
Văn phu nhân liếc nàng một cái, bình thản nói: “Hai đứa nó tuyệt đối không thể ở cạnh nhau, ta biết Quý Lễ do con tiến cử, con và hắn biết nhau từ nhỏ, nói chuyện cũng dễ hơn, tìm cơ hội bảo hắn rời phủ đi.”
Ngọc Chi ngạc nhiên, “Mẫu thân, bây giờ mới chỉ hoài nghi mà thôi, A Cần đối với Quý Lễ có thể không hề có suy nghĩ kia.”
Văn phu nhân không chút lung lay, “Vậy con chứng minh cho ta thấy A Cần không có tâm tư kia đi, nếu nó có, con vẫn phải mời Quý Lễ rời đi.”
Ngọc Chi cụp mắt có hơi do dự.
“Ngọc Chi, con nên hiểu không phải ta nhắm vào Quý Lễ, chỉ vì ta lo lắng mà thôi.”
Văn phu nhân thở dài, quay người rời đi.
Ngọc Chi ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng bà, chợt cảm thấy lời vừa rồi của bà tràn đầy bất đắc dĩ, khiến người băn khoăn.
Ủ rũ định trở về Bá Ngọc Cư, tiếc là lại không biết đường.
Thước Nha Nhi không rõ bị Phúc Cầm dẫn đi đâu, tới giờ cũng không thấy bóng dáng.
Ngọc Chi đành phải lần mò theo con đường hôm trước đã đi cùng Văn Chiêu Lăng, dựa vào ấn tượng mà tiếp tục bước, tới khi trông thấy bụi hoa dâm bụt quen thuộc kia mới thở phào một hơi.
Bụi hoa ấy nở rộ xinh đẹp, Ngọc Chi nhìn bông hoa, bỗng nhớ tới lời Văn Chiêu Lăng thì không khỏi đỏ mặt, vừa định cất bước thì một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, cười tủm tỉm nói: “Nương tử lẽ nào đang đợi người hái hoa xuất hiện?”
Ngọc Chi vùng vẫy nhưng không giãy ra được, tức giận nói: “Người hái hoa không phải là hái hoa tặc sao?”
Văn Chiêu Lăng ở sau lưng nàng thoáng ngẩn người, haha cười lớn hai tiếng: “Điều này nói ra cũng đúng.”
Ngọc Chi hơi khó hiểu nhìn chàng: “Sao chàng lại ở đây?”
“Ta sợ nàng lạc đường, nên đặc biệt đến tìm nàng.”
“Sao chàng biết ta mù đường?” Nói tới đây Ngọc Chi có hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, “Ta, ta chỉ là chưa quen thuộc nơi đây mà thôi, đi nhiều thì ta cũng sẽ biết.”
Văn Chiêu Lăng ở sau lưng nàng buồn cười: “Phải phải, nàng biết.”
Ngọc Chi lại cử động cơ thể, “Mau buông ra, bị người khác thấy thì không tốt.”
Văn Chiêu Lăng nghe vậy mới thả tay, bước ra trước nhìn nét mặt nàng, “Dạo gần đây sao nàng lại lãnh đạm với ta, Ngọc Chi, liệu có phải ta làm sai điều gì với nàng không?”
Ngọc Chi né tránh ánh mắt chàng, lắc đầu, “Không có, ta chỉ đang suy nghĩ chuyện A Cần mà thôi.”
Văn Chiêu Lăng thấy nàng đổi đề tài, đành phải thuận theo lời nàng: “A Cần thế nào?”
“A Cần đối với Quý Lễ hình như………thật sự có chút tâm tư.”
Văn Chiêu Lăng lại nhíu mày, “Thế nàng lo lắng điều gì?”
Ngọc Chi nhìn chàng, “Vừa rồi ta gặp mẫu thân, người bảo ta khuyên Quý Lễ rời phủ.”
Văn Chiêu Lăng thật không ngờ mẫu thân mình lại nhanh đến thế, chẳng qua bà làm như vậy cũng có nguyên do.
Hiện thời nhân lúc sự tình còn chưa nghiêm trọng, trước cắt đứt tơ tưởng của A Cần cũng tốt.
Chàng nhìn Ngọc Chi mặt mày ủ ê, “Vậy nàng tính làm thế nào?”
“Đương nhiên trước tiên phải biết rõ suy nghĩ của A Cần, nếu muội ấy thật sự có ý với Quý Lễ, vậy…..vậy ta đành phải bảo Quý Lễ rời phủ.” Nàng thở dài, “Ta không hi vọng như vậy, Quý Lễ khó khăn lắm mới ổn định được, Ngô bá mẫu cũng có thể sống tốt hơn một chút, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến tâm tư của A Cần.”
Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng, “Vậy để ta đi hỏi A Cần thử nhé.”
Ngọc Chi kinh ngạc ngẩng lên, “Chàng?” Nàng suy tư một chút, rồi lắc đầu, “Mặc dù chàng là đại ca của muội ấy, nhưng dù gì vẫn là nam tử, một tiểu cô nương như nàng sao có thể không chút xấu hổ mà nói với chàng mấy chuyện này, vẫn để ta đi hỏi nàng thì hơn.”
Văn Chiêu Lăng thấy lời nàng cũng có lý, liền gật đầu, “Cũng được, đợi lát nữa muội ấy tan học thì bảo Thước Nha Nhi gọi muội ấy tới Bá Ngọc Cư nhé.”
Ngọc Chi gật gật đầu, rồi lại thở dài.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ tới cục diện như thế này.
Buổi chiều, A Cần quả nhiên bị gọi đến Bá Ngọc Cư.
Ngọc Chi chuẩn bị ít điểm tâm mà nàng ấy thích ăn, vừa thấy nàng vào cổng liền nhiệt tình mời nàng qua ngồi.
A Cần thấy có trà bánh như vậy liền hưng phấn hô lên một tiếng, lao tới ôm Ngọc Chi ngọt ngào nói: “Đại tẩu đối với muội thật tốt.”
Ngọc Chi cười gượng gạo, cảm thấy lời tiếp theo thực sự khó hỏi ra miệng.
Hai người ngồi một lúc, cuối cùng Ngọc Chi vẫn lên tiếng: “Ờm…A Cần, đại tẩu hỏi muội một chuyện.”
“Hửm? Chuyện gì ạ?” A Cần nhai xong một miếng điểm tâm, hớp ngụm trà, tò mò nhìn Ngọc Chi chăm chăm.
“À, chính là…………Muội cảm thấy tiên sinh dạy muội hiện giờ tốt không?”
“Tốt lắm, rất tốt ạ, trước nay muội không thích đọc sách, bây giờ huynh ấy nói muội mới thích nghe.”
Trong lòng Ngọc Chi lộp cộp, nói như vậy, thật sự là có chút ý kia rồi.
“Thế………muội cảm thấy tính cách huynh ấy thế nào?”
“Tính tình càng tốt, luôn nói chuyện với thái độ ôn hòa, bất luận làm gì thì trước tiên đều hỏi thử ý kiến của người khác.
Nếu muội không muốn giải đề, huynh ấy tuyệt đối sẽ không ép muội, trái lại luôn kiên nhẫn giải thích hết lý do của mình, sau đó lại để người ta tự quyết định.”
Ngọc Chi ngẫm nghĩ, đây đúng thực là ưu điểm của Quý Lễ.
Ở cạnh huynh ấy không hề có áp lực, bởi vì huynh ấy chung quy luôn tôn trọng vị trí của đối phương, chuyện gì trước tiên cũng đều để đối phương nói xong mới lên tiếng.
Người ôn hòa tri kỷ như thế, cũng khó trách A Cần động tâm.
Ngọc Chi trầm ngâm một hồi, không vòng vo nữa, “A Cần, ta có lời này cần nói thẳng, muội………..đối với Quý Lễ……..liệu có phải có chút ý tứ kia?”
Bàn tay A Cần bưng tách trà chựng lại, khó hiểu nhìn Ngọc Chi, kế đó trên mặt xuất hiện vệt đỏ khả nghi, từ từ hạ tay đặt chung trà xuống, cúi đầu không nói.
Ngọc Chi thấy dáng vẻ này của nàng thì đã xác định rõ vài phần, nhịn không được lại thở dài: “A Cần, muội và Quý Lễ biết nhau không lâu, sao lại dễ dàng….”
A Cần ngước mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu muội biết nguyên nhân thì sẽ không phiền não như vậy rồi.”
Ngọc Chi hơi ngạc nhiên: “Muội phiền não chuyện gì?”
A Cần hít hít mũi, “Đương nhiên là phiền não huynh ấy rốt cuộc có thích muội hay không.”
Ngọc Chi vội quan sát bên ngoài, may mà không có người.
“A Cần, muội nói chuyện phải để ý một chút, bị người ta nghe được thì sao?”
A Cần cúi đầu không lên tiếng.
Ngọc Chi thoáng chốc cũng không nói gì.
Hai người ngồi đối diện nhau, đều trở nên trầm mặc.
Qua một lúc lâu, A Cần chợt đứng dậy: “Muội đi trước đây.
Nếu đại tẩu phải báo với mẫu thân thì đi đi, muội tuyệt đối sẽ không phủ nhận.”
Ngọc Chi giật mình nhìn nàng, nhưng nàng lại đi thẳng ra cửa.
Ai bảo nàng ấy thần trí không tỉnh táo vậy? Nàng ấy rõ ràng hiểu hơn ai khác.
Văn Chiêu Lăng từ ngoài cửa bước vào, thấy Ngọc Chi mím môi không nói một lúc lâu thì đành thở dài, quay người vào phòng.
Ngọc Chi ngồi bên bàn một hồi, đứng dậy đi tìm Ngô Quý Lễ.
Ngô Quý Lễ ở tại ngoại viện Văn phủ, Ngọc Chi tìm hắn nói chuyện A Cần không thể để người khác biết, vì vậy cùng Thước Nha Nhi tới nơi rồi liền tách nàng ra, chỉ bảo Thước Nha Nhi lát nữa lại đến đón nàng.
Tiểu viện của Ngô Quý Lễ không lớn, rất sạch sẽ gọn gàng, Ngọc Chi vừa vào trong đã thấy hắn đang tựa vào một cây cổ thụ ở góc viện đọc sách, không biết là xem thấy gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, hình như đang cười.
Ngọc Chi lặng lẽ nhẹ tay nhẹ chân đi tới, lặng lẽ nhìn thoáng qua quyển sách kia, thì ra hắn đang xem không phải sách mà là trang chữ luyện viết kẹp trong đó, chữ viết bên trên không quá ngay ngắn, chắc là bút tích của A Cần.
Trong lòng Ngọc Chi càng trở nên lo lắng, nhịn không được lên tiếng: “Huynh……”
Ngô Quý Lễ giật mình, quay sang nhìn, lại từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, “Ngọc Chi? Sao muội tới đây?”
Ánh mắt Ngọc Chi từ trên chữ viết di dời sang mặt hắn, “Quý Lễ, liệu có phải huynh cũng có ý với A Cần?”
Ngô Quý Lễ không ngờ nàng mở miệng lại là vấn đề này, sững người một lúc mới bình tĩnh lại, “Ngọc Chi, sao muội lại hỏi vậy?”
Ngọc Chi không trả lời, chỉ lần nữa liếc nhìn chữ viết trong tay hắn.
Ngô Quý Lễ hiểu ra, khép sách lại, “Đây đúng là chữ của Văn tiểu thư, có điều ta đối với Văn tiểu thư tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư gì khác.”
“Huynh đối với muội ấy không có ý gì, sao lại xem chữ của muội ấy như thế? Quý Lễ, hai người………..” Nàng phải nói gì đây? Hai người như vậy là không được, hay là nói hai người vẫn nên sớm cắt đứt duyên nợ đi?
Ngô Quý Lễ nhìn thần sắc nàng, cảm xúc trên mặt khó rõ, “Ngọc Chi, muội có biết vì sao ta phải xem chữ này?”
Ngọc Chi nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vì sao?”
“Vì chữ này rất giống với chữ muội viết lúc trước.”
Ngọc Chi theo phản xạ muốn phản bác lại chữ mình viết rất đẹp, suy nghĩ hơi xoay chuyển lại sửng sốt, nhìn Ngô Quý Lễ không hiểu, “Huynh……..có ý gì?” Nàng cảm thấy khi mình thốt ra lời này có chút run rẩy.
Ngô Quý Lễ sâu sắc nhìn nàng, “Ngọc Chi, ta không biết vì sao muội lại tới hỏi liệu ta có ý với Văn tiểu thư hay không, nhưng ta hi vọng muội hỏi vì chính mình.”
Ngọc Chi hoảng hốt, bất giác lùi về sau một bước, “Quý, Quý Lễ, huynh ngàn vạn làn đừng nói mê gì nhé, ta đã thành thân rồi.”
Ngô Quý Lễ quay đầu đi, “Phải, ta biết, chỉ là chung quy có chút không cam lòng mà thôi.
Ta và muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng ta lại nhìn muội gả cho người khác.” Hắn ngừng lại, rồi cười khổ bổ sung một câu: “Không, đến nhìn cũng chưa từng nhìn.”
Cơ thể Ngọc Chi cứng đờ, không biết nên nói điều gì.
Nàng tới đây khuyên Quý Lễ rời phủ, nhưng bây giờ một câu cũng không thốt ra được.
Quý Lễ đối tốt với nàng, nàng không phải không cảm nhận được, nhưng cũng chưa bao giờ có suy nghĩ lệch lạc gì, nhưng bây giờ bị hắn nói trắng ra như vậy, nhất thời khiến nàng luống cuống.
Ngô Quý Lễ quay đầu nhìn nàng, mặt trời buổi chiều khuất sau lưng hắn.
Ngọc Chi ngược sáng nhìn hắn, cảm thấy đôi mắt hắn có hơi mơ hồ.
Hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu, bất ngờ lên tiếng: “Ngọc Chi, muội thử nói xem, bốn năm chúng ta cùng nhau trải qua được tính là gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...