Tân Nương Khó Làm FULL


Trong núi tĩnh lặng, dù Văn Chiêu Lăng nói rất nhẹ nhàng nhưng truyền vào trong tai Ngô Quý Lễ lại hết sức rõ ràng, như thể tuyên cáo khiến hắn bất giác nhíu mày, mím môi không nói.
Leo lên tới nơi, sau khi đặt Văn Chiêu Lăng xuống, Ngô Quý Lễ quét mắt nhìn dốc núi trước mặt, thần sắc nghiêm nghị, “Dốc núi này hình như mới mở, mấy ngày trước ta gặp vài người bên ngoài từ dưới chân núi lên đốn củi, sau đó thì có thêm con dốc này, chắc là bọn họ lưu lại.”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Ta cũng đoán là có người cố ý, tảng đá bên dưới cũng vậy.”
Ngô Quý Lễ quay sang nhìn chàng, ánh mắt phức tạp, “Nhưng có liên quan gì tới tranh đấu của Văn gia mấy người chứ? Nếu đã thế, chẳng phải Ngọc Chi sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Văn gia chúng ta? Ngươi nói như vậy có hơi xa cách quá.” Văn Chiêu Lăng xoay người nhìn Ngọc Chi đã chạy tới, ngữ khí bình thản: “Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, ngươi yên tâm.”
Ngô Quý Lễ còn muốn nói gì đó, nhưng chợt nghe thấy tiếng Văn phu nhân từ sau lưng truyền tới, quay đầu nhìn rồi liền nhấc chân rời đi.

Văn Chiêu Lăng nhìn theo bóng lưng hắn, cô độc mà ngạo nghễ, cuối cùng cũng không mở lời giữ lại.
Văn phu nhân được Đại Mi đỡ, sau lưng là Kim thị và Lý thị, cuối cùng là Phúc Cầm.

Bước chân nàng ấy vội vã, vừa thấy Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi nghiêm chỉnh đứng đó, ngoại trừ dáng vẻ trông có chút chật vật, những mặt khác đều ổn thì tức thì thở phào, nhưng kế đó lại cảm thấy ngạc nhiên.

Nét mặt những người khác và Văn phu nhân đại thể đều tương tự nhau, duy chỉ có Đại Mi hết sức căng thẳng.
Văn phu nhân nhìn Văn Chiêu Lăng, sau đó tầm mắt lại dời sang Ngọc Chi, “Ngọc Chi, con lên đây như thế nào? Đại Mi nói con bị A Vinh đẩy xuống dốc núi, chẳng lẽ Bá Ngọc xuống cứu con?”
Ngọc Chi kinh ngạc nhìn Văn phu nhân, “A Vinh đẩy con? Không phải, là Đại Mi đẩy con.”
Mọi người sửng sốt, Kim thị ở phía sau hung hăng xông lên tát vào mặt Đại Mi, “Một kẻ dụ dỗ người khác như ngươi dám nói xấu ta, may mà đại tẩu không sao, vạch trần được lời bịa đặt của ngươi, bằng không chẳng phải ta vô duyên vô cớ gánh nỗi oan này?”
Đại Mi che mặt sợ hãi nhìn Kim thị, lại quay sang nhìn Ngọc Chi, cuối cùng chạm phải ánh mắt rét lạnh của Văn Chiêu Lăng, nhất thời sợ đến ngồi bệch xuống đất, không thốt lên được nửa câu.
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Nhất tiễn song điêu, mượn chuyện của Ngọc Chi để loại trừ A Vinh, ngươi cho rằng như vậy ngươi có thể ngồi vào vị trí Nhị phòng thiếu nãi nãi sao? Có điều tâm tư của ngươi xem ra cũng rất tinh tế, đúng lúc thời gian trước giữa A Vinh và Ngọc Chi xảy ra chút xích mích, nếu bảo A Vinh tức giận bất mãn đẩy Ngọc Chi, không chừng cũng rất dễ hiểu.”

Đại Mi tu tu khóc nấc lên, vội vội vàng vàng bò đến trước mặt Văn Chiêu Lăng, tay kéo chéo áo chàng cầu xin: “Đại thiếu gia bớt giận, Đại Mi cũng chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, không dám nữa……….”
Ngọc Chi sợ nàng động đến vết thương của Văn Chiêu Lăng, vội nói với Văn phu nhân: “Mẫu thân, mặc kệ thế nào đi nữa, trước phải nhanh chóng điều trị vết thương cho Bá Ngọc, chân chàng còn đang chảy máu.”
Văn phu nhân vừa nghe liền hoảng hốt, nét mặt trước nay luôn lạnh nhạt sớm đã không còn, “Bá Ngọc bị thương ở đâu? Ta xem xem.” Nói rất nhanh, chân đi đến trước mặt chàng.
Văn Chiêu Lăng an ủi bà: “Mẫu thân an tâm, tìm trụ trì sư thái xin ít thảo dược đắp lên sẽ không sao.”
Văn Phu nhân liền gật đầu, “Được, chúng ta mau đi tìm trụ trì sư thái.” Dứt lời vẫy tay bảo Phúc Cầm đến đỡ chàng.
Ngọc Chi và Phúc Cầm mỗi người một bên dìu Văn Chiêu Lăng tới hậu viện Minh Nguyệt am, trụ trì sư thái tìm thảo dược cầm máu, giã ra rồi đắp cho chàng, mấy người họ mới xem như nhẹ nhõm.
Văn phu nhân dặn Ngọc Chi cũng đắp ít thuốc, ở sương phòng nghỉ ngơi cùng Văn Chiêu Lăng, còn mình thì dẫn những người khác tới phòng cách vách.

Ngọc Chi biết bà đây là muốn xử lý vấn đề của Đại Mi.
Văn Chiêu Lăng nằm trên sạp nhìn nàng, “Nàng không đi xem thử?”
Ngọc Chi chỉnh lại y phục bị nhàu cho chàng, “Không đi, ta ở lại chăm sóc chàng.”
Văn Chiêu Lăng khẽ mỉm cười, “Người trên đời này đều như nhau, trước mặt một dáng vẻ sau lưng một bộ mặt, nhưng có người do lòng dạ xấu xa, có người là vì hoàn cảnh bắt buộc.” Chàng siết tay Ngọc Chi, ánh mắt dịu dàng, “Ngọc Chi, nàng vì điều gì?”
Ngọc Chi ngẩn ra, dường như không hiểu lời chàng, “Ta vì điều gì nghĩa là sao?”
Văn Chiêu Lăng cụp mắt, hàng mi dài khẽ lay động, “Văn gia trạch viện như vậy, người nào người nấy đều đã quen đóng kịch, cho nên bất kỳ là ai cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Nàng vẫn luôn vờ ngoan ngoãn dịu dàng, thật sự làm khổ nàng.

Thật ra nàng không nói ta cũng biết, nàng muốn yên ổn sống tại Văn gia, không gây sự, không náo loạn, an phận thủ thường, bình an qua ngày, phải không?”

Ngọc Chi có chút mù mờ, “Sao chàng đột nhiên nói chuyện này.”
Văn Chiêu Lăng chợt quay đầu, ánh mắt tựa hồ nước mùa xuân, lấp lánh ánh sáng, “Ngọc Chi, nếu có một ngày ta mất đi thân phận đại thiếu gia Văn gia, nàng vẫn sẽ ở bên ta chứ?”
Ngọc Chi bật cười, “Sao có thể có một ngày như thế chứ? Nếu thật sự có, ta đã gả cho chàng, đương nhiên phải bầu bạn với chàng đến già rồi.”
Văn Chiêu Lăng siết chặt tay nàng, rũ mắt cười khẽ, thần sắc dần dần trở lại vẻ bình thản.

Có câu này của nàng, tóm lại an tâm không ít.
Cửa phòng truyền tới một loạt tiếng động, Ngọc Chi quay đầu nhìn.

Ngô Quý Lễ tay bưng một cái chén sứ đứng ở cửa phòng, sắc mặt có hơi tái đi.
“Quý Lễ, sao huynh lại tới đây? Mau vào trong.”
Ngô Quý Lễ mỉm cười với nàng, vẻ mất tự nhiên mất đi không ít, bưng cái chén bước vào, lúc đối diện với ánh mắt Văn Chiêu Lăng thì bỗng thấy phiền muộn.
Mới rồi hắn nghe hai người nói chuyện, dù biết cả hai đã là phu thê, nhưng rõ ràng rành mạch nghe Ngọc Chi hứa hẹn với Văn Chiêu Lăng như vậy thì vẫn thấy rất không thoải mái.

Loại cảm giác đó giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, giãy giụa muốn thoát khỏi cảm giác vô lực hít thở không thông ấy nhưng lại chỉ phí công vô ích.
Lúc bước đến trước mặt hai người, Ngọc Chi nhìn thấy cái chén trong tay hắn thì có hơi ngạc nhiên, “Quý Lễ, huynh bưng gì vậy?”
Ngô Quý Lễ thở dài, chế ngự cảm xúc, “Đây là thảo dược lần trước trong nhà còn cất giữ, ta vừa mới giã một ít mang tới, thuốc này rất tốt, đắp lên vết thương sẽ không để lại sẹo.”
Trong lòng Ngọc Chi thầm vui mừng, vội nhận lấy, “Vậy thật sự quá tốt rồi, ta giữ lại, lát nữa khi Bá Ngọc thay thuốc sẽ dùng nó.”

Đồng tử đen nhánh của Văn Chiêu Lăng lướt nhẹ một cái trên mặt Ngô Quý Lễ, trong mắt mang theo nét cười, “Ngọc Chi, nàng nhầm rồi, đây là thuốc Quý Lễ cho nàng, nàng xem thử chỗ xây xát trên mặt có còn đau không?”
Ngọc Chi sửng sốt, quay đầu nhìn Ngô Quý Lễ, “Đây là cho ta?”
Ngô Quý Lễ dời mắt, tay siết chặt một góc thanh sam, hết nửa ngày mới gật đầu.
Ngọc Chi chợt cảm thấy hơi xấu hổ, nụ cười cũng có phần mất tự nhiên, đang định nói gì đó thì phòng cách vách bỗng truyền tới tiếng la khóc chói tai khiến nàng giật mình, suýt ném luôn chén thuốc trong tay, may mà Ngô Quý Lễ đưa tay đỡ cổ tay nàng, mặc dù vẫn cách một lớp y phục nhưng tay hắn như thể bị phỏng tức tốc rụt về.
Văn Chiêu Lăng vờ như không thấy, nhưng trong lòng hơi buồn bực.

Chàng bỗng cảm thấy mẫu thân mình sắp xếp cho mẫu tử Ngô thị ở hậu viện Minh Nguyệt am nhiều năm như vậy, thực ra không tính là chuyện tốt.
Tiếng khóc phía cách vách vẫn tiếp tục không ngừng, Ngô Quý Lễ liếc nhìn bộ dạng dần dần có chút ngồi không yên của Ngọc Chi, cười nhạt nói, “Muội còn không đi xem thử đi, tính hiếu kỳ này của muội vốn không cách nào cải thiện.”
Ngọc Chi bị hắn nói trúng, xấu hổ nhìn Văn Chiêu Lăng.

Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng, “Đi đi, mẫu thân thấy nàng có mặt cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng ta.”
Ngọc Chi ngẩn người, “Chàng hi vọng mẫu thân đừng hạ thủ lưu tình?”
Văn Chiêu Lăng vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước, nhưng lời nói lại có phần lạnh lẽo, “Ta đương nhiên không mong mẫu thân hạ thủ lưu tình, nàng ta suýt nữa khiến nàng mất mạng.”
Ngọc Chi hiểu chàng vì mình nên thâm tâm có phần cảm động, dặn dò chàng vài câu, lại nói với Ngô Quý Lễ một tiếng rồi liền đứng dậy vuốt sơ y phục, bước ra cửa đi sang cách vách.
Ngô Quý Lễ cũng dợm bước định đi nhưng Văn Chiêu Lăng đã gọi hắn lại: “Quý Lễ, ta có thể gọi đệ như vậy chứ?”
Ngô Quý Lễ sững người, ánh mắt phức tạp nhìn chàng, cũng không cất lời sửa lại.
“Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đại khái cũng là thời gian này nhỉ?” Văn Chiêu Lăng tựa vào sạp, ánh mắt nhìn hoa sơn chỉ ngoài cửa sổ.
“Chuyện lúc đó, ta đã không còn nhớ nữa.”
“Sao có thể không nhớ, lúc ấy ta đi đường vòng từ hậu sơn tới Minh Nguyệt am, suýt nữa thì lạc đường, may mà đệ chỉ đường cho ta.” Văn Chiêu Lăng cong môi cười nhẹ, “Quý Lễ, ta nhớ khi đó đệ còn từng gọi ta một tiếng Đại ca.”
Ngô Quý Lễ cau mày, “Người lớn tuổi hơn ta thì sẽ là vi huynh, chuyện này không tính là gì cả.”
Văn Chiêu Lăng nhịn không được bật cười, “Ta vốn cũng không nói chuyện này được tính là gì.”

Đầu mày Ngô Quý Lễ càng nhíu chặt.
“Đệ có biết lần đó ta lên núi làm gì không?”
Văn Chiêu Lăng đổi đề tài khiến nét mặt Ngô Quý Lễ trở nên thoải mái hơn, “Sao ta biết được, mới rồi ngươi nói là muốn tới Minh Nguyệt am.”
“Không sai, ta tới gặp Ngọc Chi.”
Ngô Quý Lễ có phần kinh ngạc nhìn chàng, “Ngươi sớm đã biết nàng?”
Một tay Văn Chiêu Lăng gác bên sạp như thể vô thức gõ nhẹ, “Sớm hơn đệ tưởng nhiều, lúc nàng vừa chào đời ta còn theo tổ phụ tới nhà, lúc ấy tổ phụ bảo ta, đây chính là thê tử tương lai của con.” Nói tới đây, chàng bật cười, “Khi đó ta không biết thê tử là gì, chỉ là tổ phụ nói với ta đây chính là người ta phải chịu trách nhiệm, gánh trách nhiệm cả đời.”
Ngô Quý Lễ im lặng lắng nghe, không hề lên tiếng, chỉ là bàn tay níu y phục lại càng chặt hơn, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
“Ta gần như âm thầm quan sát nàng, ban đầu là sức khỏe không tốt không có cơ hội ra ngoài, liền từ tổ phụ tổ mẫu tình cờ biết được một ít chuyện của nàng, sau đó tổ phụ qua đời, tổ mẫu cũng ít khi đề cập tới nàng, chỉ có ta vẫn nhớ trách nhiệm cả đời kia.” Nói tới đây chàng lại nhịn không được mỉm cười.
“Sau này ta theo mẫu thân ta đến Minh Nguyệt am xin thuốc, lại trông thấy nàng, nghe mẫu thân ta nói mới biết nàng chính là đứa trẻ nằm trong tã lúc trước, thì ra đã lớn đến thế rồi.” Chàng thở dài, “Chắc là lần đó tới Minh Nguyệt am một chuyến, mẫu thân ta mới nghĩ tới việc để mẫu tử của đệ định cư tại nơi này.”
Ngô Quý Lễ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi nói với ta mấy chuyện này làm gì?”
Văn Chiêu Lăng nhìn hắn, cười lắc đầu, “Ta cũng không biết, có lẽ là bị sự việc ngày hôm nay dọa sợ, liền nhớ lại đủ chuyện lúc trước, muốn tìm một người kể lể mà thôi.” Chàng quay đầu nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng, “Người lúc trước có thể nghe ta nói chuyện chỉ có một mình Thúc Toàn, bây giờ đệ ấy đã không còn.”
Ngô Quý Lễ cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của chàng, lại rơi vào trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Ngô Quý Lễ thuận theo ánh mắt chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt mở miệng nói: “Không biết trong phủ có còn thiếu tiên sinh dạy học không, ta muốn đến thử.”
Văn Chiêu Lăng thu hồi tầm mắt nhìn hắn, đường nét gương mặt nghiêng nghiêng của Ngô Quý Lễ sắc nét rõ ràng, khác với vẻ nhu hòa ôn nhuận của tam đệ bọn họ, nhưng người này đích thực là huynh đệ của chàng.
“Đệ đột ngột quyết định thế này, là vì Ngọc Chi hay là vì bản thân?”
Ngô Quý Lễ không nhìn chàng, xoay người bước ra ngoài, lúc tới cửa nghe thấy âm thanh gào khóc inh ỏi lúc có lúc không phía cách vách, nhẹ giọng nói một câu: “Ta chỉ muốn thấy Ngọc Chi mọi việc đều an ổn mà thôi.”
Văn Chiêu Lăng khẽ cười, e là vẫn có chút không cam tâm đây.

Có điều cho dù là vậy, chàng vẫn gật đầu, “Đệ muốn đến, Văn gia hiển nhiên hoan nghênh.”
Tác giả có lời muốn nói: Thế nên, rõ ràng phát hiện con đường chăm vợ Ngọc Chi của Văn Chiêu Lăng không thể không có sự đóng góp lớn lao của tổ phụ Văn lão Thái gia, đây rõ ràng nói giáo dục vỡ lòng là quan trọng biết nhường nào đúng không, giáo dục tình cảm là phải bắt đầu từ khi còn bé xíu nhé~~ Hướng lên trời kính chào Văn lão Thái gia nào!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui