Nói xong bà ấy lấy tay định vuốt nhẹ mặt của Lâm Mặc, nhưng sư huynh tôi đã kịp thời né tránh, nhưng bà ấy cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười mị hoặc với sư huynh tôi.
Nếu không phải bà ấy là người đã có chồng, tôi xém chút nữa còn nghĩ bà ta đang cố ý quyến rũ sư huynh tôi.
Nhưng nói đến cũng thật kì quái, tôi thấy ánh mắt bà ta nhìn sư huynh tôi rất dịu dàng, vừa nãy thể hiện rất rõ.
Khóe miệng tôi co rút, lắc đầu ngán ngẩm.
Chờ khi bà ấy đi, tôi hỏi sư huynh: "Huynh có nhìn ra được điều gì từ hành vi, cử chỉ của bà ấy không?"
Sư huynh nói: "Trên người bà ấy có âm khí rất mạnh, có thể là dạo gần đây tiếp xúc nhiều với ma quy, cũng có thể là đã qua lại nhiều năm với chúng."
Tôi vốn dĩ muốn trêu hắn, nhưng thấy hắn nghiêm túc giải thích như vậy tôi cũng không dám mở miệng trêu chọc.
Nghe Lâm Mặc nói như vậy, tôi cảm thấy rất tò mò.
Buổi chiều tôi không nhìn ra bất kì ma quỷ nào quanh bà ấy.
Xem ra bà ấy không phải là một người phụ nữ trung niên bình thường
Tôi hỏi: "Vậy huynh có phát hiện ra nơi nào kì quái không?"
Lâm Mặc nở nụ cười: "Chúng ta đều bị nhốt ở đây, làm sao ta biết được chuyện tình ở chỗ khác chứ."
Nói tới đây, hắn nở nụ cười: "Nhưng mà lúc ta tới đây, ta có nhìn thấy bóng người bên cửa sổ."
"Có phải là quỷ hay không?”
Lâm Mặc bật cười nhìn tôi, trên đời làm gì có nhiều quỷ như thế: "Là người."
"Vậy huynh để ý hắn ta làm gì?"
Lâm Mặc nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ: "Bởi vì hắn nhìn lén chúng ta đó."
"Vậy anh biết hắn là ai không?"
Lâm Mặc lắc lắc đầu, tôi cảm thấy tóc gáy của mình đang dựng lên.
Từ cửa sổ nhìn xuống.
Đã hơn 6 giờ, hầu như mọi người đã đi hết, chỉ còn vài người làm ở lại dọn dẹp, quét tước.
Cũng có người vào phòng chúng tôi để dọn dẹp, tôi liền nhỏ giọng gọi: "Chị ơi,.
.
.
.
.
."
Tôi vừa mới hô một tiếng, mà cô gái kia đã run lên bần bần, suýt chút nữa thì ngã.
Tôi nhanh chóng chạy đến đỡ.
"Đêm nay tất cả mọi người đều sẽ rời khỏi nơi này phải không?"
Cô gái kia lắp bắt "Tôi, tôi không biết." Nói xong, cô ấy nhìn tôi với vẻ sợ hãi, rồi nhanh chân chạy đi.
Giống như chúng tôi là một con mãnh thú giữa dòng nước lũ.
Tôi còn muốn kéo cô ấy lại để hỏi chuyện, nhưng cô ấy lại chạy quá nhanh.
Lâm Mặc ngắn tôi lại, cười nói: "Chờ đến đêm, mọi chuyện sẽ rõ thôi."
Dọn dẹp xong, chẳng mấy chốc những người làm đã rời đi hết.
Tôi chỉ vào nơi bác bảo vệ đang khóa cửa, vội la lên: "Sư huynh, sao bọn họ lại nhốt chúng ta ở đây?"
Sư huynh vỗ vỗ bả vai tôi, đưa cho tôi một thanh kiếm an ủi: "Không phải sợ, có sư huynh ở đây."
"Đây không phải là kiếm của em sao?" Tôi nhìn thanh kiếm có vài phần quen mắt, sư huynh gật gật đầu nói; "Sư phụ bảo ta mang theo thanh kiếm này cho em phòng thân."
Chẳng lẽ sư phụ cũng biết đôi chút về Bạch gia?
Tôi thấy sư huynh vẫn rất bình tĩnh sắp xếp đồ đạc trong ba lô, trong lòng tôi cũng bớt chút lo lắng.
Chờ bọn họ đi hết, tôi cùng sư huynh xuống lầu.
Đi đến giữa cầu thang, Lâm Mặc đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa liền ngã.
Tôi chạy nhanh tới đỡ hắn: "Huynh làm sao vậy?"
Sư huynh nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy tò mò: "Cô chính là sư muội của ta?"
"Đúng vậy, huynh không biết ta sao?" Tôi thấy ánh mắt sư huynh có chút mê mang, tôi liền quơ quơ tay trước mặt hắn: "Huynh làm sao vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...