Lâm Mặc cười nói: "Khen nhầm rồi, chúng ta không phải cao nhân, chúng ta chỉ là người túc trực bên linh cữu."
"Túc trực bên linh cữu?" Cô gái kia sau khi nghe vậy liền giật mình, cô quay đầu nhìn về phía Bạch Vân, vội vàng nói: "Cô à, không phải hôm qua ba nói sẽ trực tiếp hỏa táng luôn sao?"
Nói xong cô gái nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt đồng tình và lo lắng.
"Con thì biết cái gì?" Bạch Vân trừng mắt nhìn cô: "Con cứ lo chuyện của mình đi."
Nói xong, bà ấy quay đầu nghiêm túc nói: "Chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy để các người tới đây trông coi thi thể, nếu như xảy ra sai sót gì, hai người phải tự giải quyết cho tốt."
Nói xong bà ta liền cao ngạo rời đi.
Cô gái bên cạnh nhìn chúng tôi với vẻ mặt xin lỗi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Chờ Bạch Vân rời đi, cô gái mới giới thiệu: "Em tên là Bạch Phi Phi, là con gái của Bạch Viễn Sơn.
Tại sao hai người lại chấp nhận lời đề nghị của cô?"
"Cô?"
Bạch Phi Phi giải thích: "Cô ấy là con gái của vợ kế của ông nội em."
Tôi đem chuyện Bạch Vân chủ động tới tìm chúng tôi nói ra, Bạch Phi Phi suy nghĩ một chút: "Tốt nhất ban đêm anh chị đừng ra ngoài, cứ trốn đi thì hơn."
Thuê chúng tôi tới là để trông chừng linh cữu nhưng giờ lại bảo mình trốn đi thì trông coi thế nào được? Nhưng mà tại sao lại phải trốn?
Tôi đem những lời này hỏi Bạch Phi Phi, cô gái theo bản năng dòm trước ngó sau, thấy không có ai, cô mới nhỏ giọng nói” "Em chỉ có thể nói hiện tại hai người sẽ không trốn được, chờ đến đêm nói gặp phải tình huống gì hai người nhất định phải trốn đi."
Đang nói, cửa Bạch gia trong giây lát bị đẩy ra, có vài người đàn ông mặc âu phục xông tới: "Tiểu thư, phu nhân nhắc nhở tới giờ uống thuốc rồi."
Sắc mặt Bạch Phi Phi trầm xuống, cô cả giận nói: "Tôi đã nói là tôi không bệnh, bà ta mới là người cần phải uống thuốc."
Mấy người đàn ông kia trực tiếp vác cô ấy lên rồi đưa đi.
Cô ở trong cái nhà này không có quyền hạn gì cả, ngay cả vệ sĩ cũng có thể bắt nạt cô.
Đã đến cơm tối, có người tới đưa cơm cho chúng tôi, nhưng vẫn không cho chúng tôi ra khỏi phòng nửa bước.
Tôi có chút không vui nói: "Sư huynh, tại sao cô ấy lại không muốn chúng ta đi xem linh đường?”
Lâm Mặc vừa ăn cơm vừa nói: "Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Dù sao chúng ta cũng không thể xông ra, chi bằng cứ nghỉ ngơi, đợi đến ban đêm chúng ta sẽ ra linh đường túc trực linh cữu."
Tôi không nói gì chỉ thở hài.
Tính tình của hắn cũng thật tốt.
Người ta khi dễ hắn như vậy mà hắn vẫn còn có bộ dạng điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
Tôi tùy tiện ăn mấy miếng, sư huynh cũng không ép tôi, cười nói: "Ngoài mặt sư phụ có bộ dạng không đáng tin, nhưng thật ra trong lòng ông đều đã có tính toán riêng.
Chúng ta phải tin tưởng sư phụ."
Hắn không đề cập tới Viên Tam tôi còn bình tĩnh được, vừa nhắc tới ông ấy, tôi liền nổi đóa, ông ấy đã có tính toán riêng sao? Có người trả thù lao cao là ông ấy tùy tiện bảo hai người chúng tôi đi mà không thèm hỏi han sự việc đầu đuôi thế nào.
Lâm Mặc nhìn bộ dạng tức giận của tôi thì lắc đầu cười.
Hắn không nhắc lại nữa mà im lặng ăn cơm.
Trong lòng tôi vẫn đang bực tức thì Cố Nam Phong gọi điện hỏi tình hình của tôi thế nào? Có muốn hắn và Hạ Dương đi cùng không.
Vốn dĩ tôi định đáp ứng, nhưng nghĩ đến Bạch Vân nói chỉ được hai người, không hơn không kém nên tôi chỉ có thể thở dài.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Vân liền đi đến dặn dò chúng tôi: “Hai người nhất định không được để xảy ra sai sót gì.
Còn nữa ở đây có rất nhiều phòng, hai người đừng đi lung tung, vạn nhất gặp phải chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Lâm Mặc hỏi: "Không biết nhà cô có điều gì cấm kỵ?"
Bạch Vân cười nói: "Cũng không tính là cấm kỵ, chẳng qua ban đêm bất luận hai người nghe thấy tiếng gì cũng đừng đi qua đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...