Tân Nương Của Quỷ


Ngày hôm sau tôi liền đến Bạch phố, không có Cố Nam Phong hay Hạ Dương đi theo.
Dù sao tôi cũng là người đã vào đạo, cả ngày phải kè kè hai con quỷ đi theo bảo vệ, nói ra thì cũng thật là mất mặt.
Lần này là đại hội giao lưu đạo thuật, sư phụ sợ tôi thất bại rồi chẳng may lại bị kẻ xấu ám toán nên ông liền bảo sư huynh Lâm Mặc đi cùng tôi, cũng để chúng tôi hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
Từ nay đến hôm diễn ra đại hội còn một tuần nữa, sư phụ tôi đột nhiên nói kiểm tra tôi, xem tôi đã nắm vững được những kiến thức cơ bản nào rồi.

Tôi cảm thấy có chút chua xót, chẳng phải ông ấy còn chưa chính thức dạy tôi sao?
Tôi nói với sư phụ như vậy, ông liền mắng tôi một trận: “Ta đã bảo sách trong tiệm này không phải người nào cũng được xem, ta đã nói với con không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, sao lại nói là ta chưa dạy gì cho con được?”
Nhưng trước kia ông ấy cũng không nói với tôi là sẽ kiểm tra.

Tôi còn tưởng rằng đây chỉ là những cuốn sách bình thường nên tôi chỉ tùy ý lật xem mấy quyển, nhìn xem xem tôi có thể hiểu được chút gì không.
Nhớ tới những cuốn sách mà tôi tình cờ đọc trong tiệm tôi liền cảm thấy bối rối.
Tôi lúng túng trả lời, sư phụ thuận tay ném mấy cuốn sách lên bàn, thờ ơ nói: “Những cuốn sách này đều là những kiến thức cơ bản con cần phải có thì ta mới có thể dạy con vẽ bùa chú, dạy con bắt ma, nhưng ngay cả những cái cơ bản con cũng không biết thì ta dạy con thế nào?”
Mặt tôi đỏ bừng, sư phụ nói có đạo lý, nhưng tôi đọc không hiểu mấy cuốn sách đó.
Sư phụ tôi tùy tiện mở ra một quyển sách, chỉ vào trong đó rồi bảo tôi đọc đề rồi đoán xem đó là nam hay nữ.
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của tôi, sư phụ hạ giọng nói: “Không thể học thuộc công thức, bảo đọc sách cũng không đọc là sao?”

Không biết hôm nay sư phụ tôi uống nhầm thuốc gì, bình thường ông ấy đâu có nghiêm túc như vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông một cái, thấy ông vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi đành lật đật đi đọc câu hỏi.
Trong sách viết: Lúc hơn ba giờ chiều ngày 8 tháng 11 năm 1996, có người hỏi quẻ và nói rằng đã mang thai được chín tháng, sắp đến ngày sinh nở, nên muốn xin một quẻ để xem thử là nam hay nữ, sinh ra có thuận lợi không để còn chuẩn bị.
Tôi lau trán, đây là lần đầu tiên sư phụ bất ngờ khảo sát tôi, cũng may ông không yêu cầu tôi phải trả lời tất cả các câu hỏi.
Tôi lật mặt trước để xem nội dung, mặt trên có chữ màu đen được viết hoa: Thuật dự đoán.

Trong lòng tôi tò mò không biết đoán trước được cái gì.
Xem xong nội dung, tôi nhìn vào tờ giấy, đổi ngày tháng dương lịch thành âm lịch.
Thời gian (dương lịch): ngày 8, tháng 11, năm 1996, thời gian 15h, phân loại: Con nối dõi.
Thời gian ( âm lịch ): ngày kỷ dậu, tháng mậu tuất, năm bính tí, giờ thân.
Tôi đặt bức vẽ xuống, sau đó run sợ nói, “Là nam.”
Sư phụ tôi nhướn mày, cười lạnh hỏi “Nói ta nghe xem nào.”
Nhìn bộ dạng của hắn, tôi cho rằng chính mình tính sai rồi, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Đây là ngày can sinh chi tức thổ sinh kim… (Đại khái chỗ này là dùng kiến thức bói toán mị không chém được hehe ^v^) … Cho nên có thể đoán được sinh ra nam.”
Sư phụ tôi nghe xong không nói gì, chỉ nhìn tôi, làm tôi đoán không được rốt cuộc ông ấy đang nghĩ gì.
“Rất tốt, như vậy bùa chú vào trong tay con mới không trở thành một mớ giấy lộn.”

Cuối cùng sư phụ cười nói.

Nghe được những lời này tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ đệ tốt, như vậy sư phụ có thể tiết kiệm rất nhiều tiền bùa chú.”
Lúc này tôi mới hiểu ngoài mặt ông nói muốn kiểm tra tôi, nhưng kỳ thật là sợ tôi học không tốt bắt ông ấy phải đưa cho tôi nhiều bùa chú để phòng thân.
Sư phụ thấy tôi không cần phải lấy nhiều bùa chú phòng thân liền vui vẻ nói: “Kỳ thật chỉ cần dụng tâm ai cũng có thể học được, nhưng thiên phú lại càng quan trọng.”
“Ta thấy con rất có thiên phú.” sư phụ cười vỗ bả vai tôi rồi nói: “Có lẽ lần này tham gia đại hội con sẽ không chết được.

Ha ha ha ha ha.”
Tôi cảm thấy thật hết nói nổi, đúng lúc này sư huynh tôi tiến vào, nói có tin không tốt.
“Tin gì?”
Sư phụ tôi cười đến nỗi không khép được miệng, xem ra tôi mà làm ra được nhiều bùa chú thì chắc ông ấy cười từ giờ đến hết đời mất.
“Ngày diễn ra đại hội đạo thuật sẽ được lùi lại.”
Viên Tam thay đổi vẻ mặt, trầm giọng hỏi: “Sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Mặc nói tiếp: “Nghe nói Âm Sơn phái xảy ra chuyện, giám khảo tên Triệu Tam gọi hai vị giám khảo nữa đi hỗ trợ, nên lập tức liền thiếu ba vị giám khảo, đại hội chỉ có thể lùi lại.”
Viên Tam liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể hoãn mấy ngày, như vậy có lẽ sẽ không bị thua thê thảm.”
Tôi làm bộ nghe không hiểu.
Đang tán gẫu chuyện Âm Sơn phái xảy ra chuyện thì chợt có một người đàn ông bước vào, cất giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là văn phòng Viên Tam không?”
“Không phải trên của có viết rồi sao?”
Sư phụ tôi không kiên nhẫn nói.

Quay đầu lại là một vị mỹ nữ trung niên, khuôn mặt già nua lạnh lùng của ông lập tức tươi cười: “Mỹ nữ, em đến đây có chuyện gì? Mau vào trong đi.”
Người phụ nữ liếc nhìn Viên Tam một cái rồi đi đến trước mặt Lâm Mặc, đặt một xấp tiền: “Tôi tên là Bạch Vân, tôi cần hai người tới nhà họ Bạch, túc trực bên linh cữu ba ngày, đây là tiền đặt cọc một trăm vạn, sau khi xong việc sẽ được thêm một trăm vạn nữa.”
Lâm Mặc hướng mắt về phái Viên Tam, muốn xem ý kiến của ông ấy thế nào.
Người phụ này đến là để cần sự trợ giúp từ chúng tôi mà sao bộ dáng lại không coi ai ra gì như kia thật khiến người ta khó chịu.
Nhưng Viên Tam cũng mặc kệ, vừa nghe đến tiền là ông ấy đáp ứng luôn, không cần hỏi gì cả.
Đến khi người phụ nữ kia rời đi, tôi liền hỏi sư phụ: “Sao người không hỏi nhà bà ấy có chuyện gì kì quái, vạn nhất bà ấy đào hố chờ chúng ta sập bẫy thì sao?”
Trên Bạch phố có nhiều quán như vậy nhưng người phụ nữ kia lại trực tiếp đến tiệm của chúng tôi, lại còn chỉ đích danh hai người chúng tôi đến túc trực linh cữu.

Trừ phi bà ấy có ý đồ gì, chứ người bình thường sẽ không làm như vậy.
Lại nói, vung tay hào phóng như vậy, cho một, hai trăm vạn, người nọ hoặc là là đồ ngốc, hoặc là sự việc rất khó giải quyết.
Tôi đem nghi vấn trong phòng nói với sư phụ, nhưng Viên Tam lại phất tay nói: “Ai nha, đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu bà ấy là người xấu, không mời được chúng ta lần này, nhất định lần sau bà ấy sẽ tìm lý do khác đến đây.


Để không lãng phí thời gian chi bằng chúng ta cứ đối mặt trực tiếp, thu của bà ấy chút tiền, hai đứa nói xem có đúng không nào?”
Viên Tam nói đạo lý rõ ràng, tôi và sư huynh liếc nhau, đều có chút cảm giác bất đắc dĩ.
Người phụ nữ kia bảo đêm nay chúng tôi đến Bạch gia.

Nghe sư phụ tôi nói, Bạch gia chính là danh môn vọng tộc.

Tóm lại, đây là nơi lắm tiền nhiều của.
Không đến chạng vạng, đã có người đến đón tôi và sư huynh đi vào biệt thự Bạch gia, quả nhiên không hổ là kẻ có tiền, tôi chưa từng thấy qua nhiều siêu xe, nhiều quần áo hàng hiệu đến thế, tất cả đều có thể thấy được ở đây.
Người nọ trực tiếp dẫn tôi và sư huynh đến một căn phòng, nói là chờ cúng tế xong, ban đêm tôi với sư huynh sẽ ở lại đây túc trực linh cữu.
Căn biệt thự này có ba tầng, chiếm diện tích rất lớn, nơi chúng tôi ở là một căn phòng trên cao, dường như từ chỗ này có thể nhìn bao quát được toàn bộ Bạch gia.
Đang lúc chúng tôi đánh giá xung quanh thì chợt vang lên tiếng mở cửa.

Bạch Vân dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi tới.

Cô bé kia buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần yếm, trông rất vui tươi.
Cô bé nhìn chúng tôi, không để ý đến vẻ mặt ủ rũ của Bạch Vân mà vui sướng chạy đến trước mặt chúng tôi cười nói: “Hai người chính là cao nhân mà ba em đã mời đến sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui