Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, nhưng không biết bọn họ nói cái gì, một lúc sau, tiếng giày cao gót lộp cộp lại vang lên, chẳng mấy chốc đã đi xa.Tôi đề phòng cảnh giác, có thể dùng dăm ba câu đuổi được lệ quỷ, chắc hẳn thực lực của người kia không thể khinh thường. Điện thoại không thể gửi được tin nhắn, cũng không gọi điện được, tôi biết hiện giờ tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Có một thứu chất lỏng nhỏ xuống đầu tôi, tôi nghĩ trần nhà bị dột. Tôi đưa tay lên sờ đầu, thì thấy có vật gì đó dính dính, kèm theo đó là máu đen. Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, tôi ghét bỏ lắc lắc tay, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện Trương Dương đang nằm trên trần nhà. Sợi dây thừng trên cổ cô ấy chuyển động, lượn lờ xung quanh tôi. Một thứ gì đó như máu và nước dãi cứ chảy xuống từ khóe miệng cô ta.
"Ha ha ha. Ha ha ha" Thấy tôi nhìn, Trương Dương chậm rãi bay từ trên trần nhà xuống, đứng đối diện với tôi. Cô ấy vẫn như cũ, đầu cúi thấp, hai lòng trắng trợn ngược lên nhìn tôi.
Bộ dáng, tính cách như vậy, đừng nói một người đẹp trai như Tống Tử Kiều không thích cô ấy, cho dù là một kẻ đần bị mù một mắt. Cũng sẽ không thèm nhìn cô ấy.
"Tôi đã nói với cô rồi, giữa tôi và Tống Tử Kiều là trong sạch, tại sao cô không tin điều đó?" Tôi cảm thấy hơi bất lực trong việc thuyết phục cô ấy.
Trương Dương chậm rãi tới gần tôi: "Ha ha ha, bất luận là ai, chỉ cần đến gần Tống Tử Kiều của ta, ta đều muốn giết ả!"
Không gian trong toa-lét không lớn, hai người đứng có vẻ hơi chật, tôi phải lách mình vào vách tường để tránh né cô ấy, nhưng cô ấy lại cứ muốn tiến sát đến trước mặt tôi. Tôi âm thầm cầu nguyện Hạ Dương có thể phát hiện ra tôi đang gặp nguy hiểm, lập tức có thể chạy đến cứu tôi. Vậy nên việc đầu tôi cần làm là cố gắng kéo dài thời gian.
Nghĩ tới đây, tôi buộc mình phải đối mặt với mặt quỷ ghê rợn kia, rồi cười nói: "Trương Dương, tôi biết rõ cô thích Tống Tử Kiều, thế nhưng mà..."
"Đừng nói nhảm nữa, chịu chết đi!"
Tôi còn chưa nói hết đã bị cô ấy cắt ngang, cô ấy dùng dây thừng ghìm chặt cổ tôi. Tôi vội vàng không kịp chuẩn bị nên làm rơi mất một lá bùa xuống bồn cầu. Cmn! Tôi giãy dụa cũng vô ích, khí lực của cô ấy rất lớn, rất nhanh tôi đã bị cô ấy làm cho choáng váng. Ngay lúc tôi sắp bị ghìm chết, tôi mới chợt nhớ ra trong tay tôi vẫn còn một lá bùa chú. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất dán nó lên cánh tay của cô ấy.
Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên, cổ tôi được buông lỏng, tôi đặt mông ngồi xuống bồn cầu, mãi vẫn chưa có sức đứng dậy nổi. Cũng may vừa rồi khi đi vệ sinh xong tôi đã xả nước rồi! Một lát sau khi tôi vừa đứng dậy, tôi chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi tên tôi, hình như là tiếng của Ngụy Quỳnh.
Tôi suy yếu lên tiếng, Ngụy Quỳnh nhìn thấy bộ dáng của tôi, liền lắp bắp kinh hãi: "Đừng nói là mày ngủ quên ở trong nhà vệ sinh nha? Sao trên người mày thối vậy?"
Nước bọt và máu của con quỷ kia đều rỏ lên đầu tôi, tôi không thối thì thối? Tôi vuốt vuốt cổ để thuận tiện hít thở. Lúc này Ngụy Quỳnh mới phát hiện trên cổ tôi có vết hằn.
"Chẳng lẽ có người muốn giết mày ngay trong nhà vệ sinh?" Ngụy Quỳnh lớn tiếng hỏi, Hạ Dương đang đứng chờ ở ngoài cửa, lập tức vọt đến. Trông thấy bộ dạng này của tôi, rất nhanh hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn tự trách: "Có lẽ ta phải đi theo cô mọi lúc mọi nơi!"
Tôi được hai người họ dìu ra ngoài. Trở lại ký túc xá, tôi tắm rửa lại thật sạch rồi thay bộ quần áo của Ngụy Quỳnh. Tự ngửi bản thân, tôi vẫn cảm giác mình có chút thối thối.
Từ sau khi trải qua những việc không may này, Hạ Dương thật sự đã ở cạnh tôi 24/24. Tôi hơi có động tĩnh gì là hắn lại hỏi tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Vừa nghĩ tới Trương Dương tôi lại đau hết cả đầu, hiện giờ cái gì tôi cũng không biết. Đừng nói là trừ quỷ, thậm chí ngay cả chính mình tôi cũng khó bảo vệ. Tôi cảm giác được, sư phụ của tôi chỉ được cái tiếng. Bởi vì hắn thu nhận tôi làm đồ đệ đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn đều chỉ bảo tôi làm mấy việc lặt và lặt vặt.
Đến bạch phố, tôi gặp sư phụ nói chuyện, ý muốn ông ấy dạy cho tôi một ít chiêu thức, hoặc là cho tôi một bảo vật nào đó để tôi phòng thân.
Ai ngờ sư phụ tôi sau khi nghe xong liền mắng tôi một trận tơi bời.
"Ngươi nhìn xem ngươi đã làm được những gì! Ngươi nói một chút ngươi cũng" Sư phụ ôm ngực đau lòng nói: "Những lá bùa chú kia đều ẩn chứa phép thuật của ta, tương lai nó sẽ là vật ta dùng để truyền lại cho đồ tôn đó! Bán cho người khác cũng là giá trên trời, vậy mà đều bị ngươi lại làm lãng phí mất một lá."
Tôi biết rõ hắn đang chỉ chuyện tôi làm rơi bùa chú xuống toa-lét, tôi yếu ớt biện giải cho mình: "Không phải còn vẫn sử dụng được một cái sao?"
Mấy cái bùa chú đó đều mốc meo cả rồi, vậy mà còn nghĩ đến việc cho con cháu, truyền từ đời này sang đời khác! Còn nói là bán với giá trên trời? Sao hắn không đi cướp của của người ta luôn đi?
"Ta cảm thấy rất xấu hổi khi nói chuyện với ngươi." Tôi liên tiếp lui về phía sau, bởi vì ngón tay của hắn cứ chọc chọc vào trán tôi.
"Ngươi chỉ cần tùy tiện dán lên người hoặc trán cô ta, thì bất kể thế nào cô ta cũng không chạy thoát được. Nhưng ngươi thì lại ngược đời như vậy, chỉ nhẹ nhàng dán lên tay cô ta. Ngươi cho rằng cô ta muốn ngươi gãi ngứa cho à?"
Sư phụ ôm ngực, thống khổ nói: "20000 nhân dân tệ của ta, cứ thế bị ngươi làm rơi xuống nhà vệ sinh!"
Tóm lại, cuối cùng sư phụ ta nói muốn cho tôi hai lá bùa chú để tôi đối phó với quỷ. Tôi đã để cho nữ quỷ kia trốn thoát nên hắn sẽ quyết định mặc kệ sự rắc rối của đồ đệ, để tôi tự mình dọn dẹp cái mớ hỗn độn này. Chờ đến khi tôi tiêu diệt được nữa quỷ này, sư phụ mới dạy tôi vẽ các loại bùa chú.
Lại nói tôi còn có một vị sư huynh, nhưng đến nay tôi vẫn chưa gặp hắn. Nghe nói hắn tài mạo song toàn, là đệ tử mà sư phụ tôi đắc ý nhất, đương nhiên, trước đó sư phụ cũng chỉ nhận mình hắn làm đồ đệ. Từ khi thu nhận tôi, sư phụ tôi đặc biệt hoài niệm cái vị đại đồ đệ kia.
Hôm nay, lúc đang ở trong tiệm thì đột nhiên Lý Húc Dương đến. Hắn vừa đi vừa có chút tức giận hỏi tôi: "Nha đầu, sư phụ ngươi đang nơi nào?"
"Sư phụ vừa mới đi ra ngoài rồi, ông tìm ông ấy có chuyện gì sao?"
Không biết tại sao, gần đây tôi có cảm giác sư phụ đang trốn Lý Húc Dương. Trước kia sư phụ tôi cho dù không có chuyện gì cũng muốn đi trêu lão đầu mập mạp này, nhưng hiện giờ thấy Lý Húc Dương ông ấy đều tránh đi đường vòng.
Sắc mặt Lý Húc Dương tái nhợt nói: "Chờ hắn trở về, ngươi bảo hắn tới tìm ta một lát."
Tôi thấy sắc mặt hắn không tốt, nên cũng không để lời nói của hắn ở trong lòng, nhưng cũng không hiểu sao hôm nay mãi mà sư phụ vẫn chưa về. Lúc tôi đang ngồi một mình ở trong tiệm đọc sách, tôi cảm thấy ánh nắng ngoài cửa bị chặn lại, hình như có ai đó đi vào. Tôi vừa ngước mắt lên nhìn thì trông thấy một người đàn ông cao lớn, hắn khoác một cái balo, đang đứng đối diện nhìn tôi.
Để thoát khỏi hình tượng ăn cơm chùa, tôi lập tức đứng dậy, cười nói: "Hoan nghênh quý khách đến với văn phòng Viên Tam, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Người đàn ông kia vẫn đứng im nhìn tôi, sau đó hắn lại lui về phía sau vài bước. Mắt hắn nhìn lên biển hiệu, hỏi tôi: "Cái tiệm này chưa bán à?"
"Không, cửa tiệm của chúng tôi đã mở từ rất lâu rồi, chủ tiệm là một lão đầu, anh có thể đi hỏi thử mọi người gần đây."
Cuối cùng tôi cảm thấy vị này có chút quen quen, hình như là tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi. Chẳng lẽ trai đẹp đều có vài phần giống nhau sao?
Người đàn ông kia nhìn tôi, hoài nghi: "Cô là nhân viên của cửa hàng này?"
"Đúng vậy, anh xem tôi cũng đâu có giống bà chủ."
Người đàn ông kia lịa hỏi: "Kiêm chức?"
Tôi suy nghĩ rồi gật gật đầu cười nói: "Xem như thế đi. Xin hỏi anh cần gì ạ?"
Sau khi người đàn ông kia đi vào trong tiệm, cuối cùng tôi cũng nhớ là tôi đã gặp hắn ta ở chính chỗ này. Lần đầu tiên tôi gặp sư phụ ở bạch phố, tôi cũng đã từng gặp hắn ta. Tôi nghĩ tới một cái khả năng, lập tức kích động nói: "Xin hỏi, xin hỏi anh là đại đồ đệ của sư phụ Viên Tam sao?"
“Sao? Sư phụ ta còn có hai đồ đệ sao?”
"Phải là ta, chẳng lẽ sư phụ không nói chuyện này với su huynh sao?"
Tôi thấy đại sư huynh xấu hổ cười nói: "Không có, gần đây ta vẫn luôn ở ngoài nghãi địa."
Nhìn tướng mạo của đại sư huynh rất lạnh lùng nhưng khi hắn cười lên trong thật ấm áp, hơn nữa bộ dáng còn có chút ngốc nghếch đáng yêu. Ngay lúc tôi vào sư huynh đang trò chuyện thì sư phụ tôi chợt ủ rũ trở về, nhìn thấy sư huynh, ông ấy liền vui vẻ hỏi: "Mọi chuyện đã làm thỏa đáng rồi à?"
Chờ sư huynh tôi cho câu trả lời khẳng định, ông liền có chút ưu sầu đi vào trong tiệm. Tôi gọi sư phụ lại, kể cho hắn nghe chuyện Lý Húc Dương đến đây tìm hắn, sư phụ tôi lập tức cười hề hề: "Hắn có nói muốn tìm ta làm gì không?"
"Cái này thì ông ấy không nói."
"Vậy vẻ mặt của hắn như thế nào, có phải là rất tức giận hay không?"
"Vẻ mặt của ông ấy cũng khá là tức giận."
Nghe tôi nói xong, sư phụ gật nhẹ đầu, tiếp tục đi vào trong phòng. Đi được nửa đường thì sư phụ quay đầu lại dặn dò tôi: "Lát nữa hắn có đến thì ngươi cứ nói ta không có ở đây."
"Ông lại định đi đâu à?" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Lý Húc Dương. Sư phụ tôi thấy vậy chợt đi đi tới cười nói: "Ai ôi!!!, là lão béo đấy à, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Ông mau ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện."
Lý Húc Dương có chút bối rối trước thái độ của sư phụ tôi: "Có phải là ông biết rõ sự việc đã bị bại lộ cho nên muốn ta tha thứ cho ông?"
"Cái gì, chuyện gì chứ?" Sư phụ tôi ngạc nhiên hỏi, nụ cười trên môi hắn cũng có chút cứng nhắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...