“Gọi hồn?” Tôi hỏi ngược lại.
Thì ra cái đèn lồng quỷ dị dùng để gọi hồn.
“Không thì cháu nghĩ tại sao Bạch Phong lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ta?”
Sắc mặt bà cô vẫn rất u ám, xem ra Lý Nhất Phàm thực sự đã làm bà cô tức giận. Tôi có chuyện muốn nhờ bà cô giúp, cho dù bà cô tức giận thì lần này tôi cũng muốn thử cầu xin bà.
“Bà cô, bà có thể gọi hồn của Tạ Linh Linh giúp cháu được không? Cô ấy là người bạn tốt nhất của cháu, cháu muốn biết rốt cuộc là ai đã hại chết cô ấy.”
Bà cô trừng mắt với tôi: “Cháu cho rằng gọi hồn dễ vậy? Thích gọi là gọi được à? Bạch Phong chỉ là một người chết theo, cũng đã khó gọi như vậy, hồn phách còn không được hoàn chỉnh. Đoán chừng hồ phách của Tạ Linh Linh sớm đã tan thành mây khói rồi..”
“Không có chuyện đấy đâu.” Tôi lập tức phản bác nói: “Mấy hôm trước cháu còn mơ thấy cô ấy mà.”
Tôi đem chuyện Tạ Linh Linh báo mộng cho tôi, nói cho bà cô biết. Bà cô nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý giúp tôi thử một lần.
“Nhưng việc này cần phải chuẩn bị một vài thứ, đêm mai cháu hẵng sang đây.”
Sáng sớm ngày hôm sau tôi bắt đầu giúp bà cô tìm máu chó đen, rồi lên chợ chọn một con gà trống khỏa mạnh có mào đỏ thẫm, rồi cả một ít nến sáp ong. Cuối cùng lại chạy ra thị trấn mua một ít gạo nếp trắng. Lúc ra về, tôi vô tình trông thấy Lý Nhất Phàm, hắn đang mua đồ ở trong cửa hàng vàng mã. Lúc trông thấy tôi, hắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng thoáng cái hắn đã giả bộ như không nhìn thấy tôi, mua xong đồ mình cần thì liền ra về.
Hắn đi rất nhanh, không giống như người mới bị thương nặng một chút nào, tôi vội vàng lên tiếng gọi hắn.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt và có phần sốt ruột.
Tôi biết hắn vì oán hận bà cô nên giận lây sang tôi nhưng tôi cũng không để ý.
“Vết thương của anh không có gì đáng ngại chứ?”
Nhắc tới cũng kỳ, vừa mới tiếp cận hắn thì con gà trống vốn đang nằm yên tĩnh trong lòng tôi bỗng chốc liền kêu lên như bị chọc tiết, nó không ngừng vỗ cánh giãy dụa để thoát ra khỏi lòng tôi. Tôi tuột tay một cái thì con gà trống đã tức tốc nhảy xuống, sợ hãi trốn vào một góc, gọi thế nào nso cũng không chị ra.
Lý Nhất Phàm hừ lạnh, liếc mắt nhìn túi gạo nếp tôi đang xách trên tay, khinh thường nói: “Cô vẫn nên lo cho chính mình đi, đừng tự đem mình vào.”
Nói xong hắn liền nghênh ngang rời đi. Lời hắn nói tôi không hiểu, cũng không để nó ở trong lòng. Tôi ra túm con gà trống của mình vào lòng rồi trở về nhà. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa. 11 giờ đêm nay tôi sẽ sang phòng bà cô, giúp bà cô sắp xếp mấy đạo cụ này. Bà cô nói, người kia muốn con người của Tạ Linh Linh nên rất khó để gọi hồn phách của nó về, chỉ có thể mạnh bạo thử một lần, nhưng không chắc có thể thành công.
Vào phòng bà cô, đập vào mắt tôi là những mảnh vải có hình dạng giống cờ thưởng, vây kín cả căn phòng. Cách đó không xa còn có một cái bàn thờ, trên bàn có một cái đầu heo và một đôi đũa được cắm trên đó, và một bát hương. Ngoài ra còn có hai ngọn nên sáp ong đang cháy. Suýt nữa thì tôi tưởng mình đi nhầm chỗ.
Tôi chỉ vào những mảnh vải xung quanh, hỏi: “Bà lấy lá cờ thưởng này để làm gì?”
Bà cô nhìn tôi, tức giận nói: “Cháu không nói thì không ai bảo cháu câm đâu.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bầm: “Cháu không được biết sao? Hỏi tí mà cũng không cho.”
Không ngờ lời nói của tôi lại lọt vào tai bà cô. Bà cô đành giải thích: “Đây là cờ chiêu hồn, có nó thì cơ hội gọi hồn thành công sẽ tăng lên chút ít.”
“Cờ chiêu hồn?”
Trước kia tôi đọc tiểu thuyết có thấy qua cái tên này, lần này được tận mắt trông thấy, liền nhân cơ hội quan sát nó kỹ lưỡng. Trên bốn góc của lá cờ chiêu hồn có viết đông, tây, nam, bắc.
Đồng hồ báo thức vang lên, 12h rồi.
Bà cô quỳ trên mặt đất, vái lạy vài cái. Sau đó bà cô bảo tôi ôm gà trống đứng vào trong vòng vây của cờ chiêu hồn. Đồng thời cũng bắt tôi đeo trên lưng một cái túi, trong đó có rất nhiều gạo nếp và hai bình máu chó đen.
Trong tay bà cô là cái đèn lồng mà tôi đã thấy ngày hôm qua, bên trong đèn lồng có một ngón nến đang phát ra ánh sáng màu xanh lục âm u. Những ngọn nến này rõ ràng đều là đồ mà tôi mua về, thật là kỳ quái.
“Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bà cô lại một lần nữa xác nhận nói.
Tôi sờ lên vỏ sò trong túi áo, kiên định gật đầu. Tạ Linh Linh là bạn thân nhất của tôi, tôi nhất định phải biết chuyện này.
Bà cô cũng không chần chờ nữa mà đưa đèn lồng cho tôi, dặn dò: “Bất kể có gọi được hay không, cháu cũng phải trở về trước khi đèn tắ. Còn nữa, cho dù cháu có nghe thấy cái gì đi chăng nữa cũng không được phép quay đầu lại!”
“Cháu biết.” Những lời này, bà cô đã nói với tôi một lần rồi.
Trong miệng bà cô lẩm bẩm, hình như là câu thần chú gì đó, tôi thấy tất cả mọi thứ xung quanh đang dần dần thay đổi. Tôi đi vào một con đường nhỏ đen kịt, trong tay chỉ có một chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng màu xanh lục ảm đạm, chiếu sáng xung quanh trong phạm vi một mét. Tôi cố gắng mở to hai mắt, cố gắng đi thật cẩn thận để không bị vấp ngã bởi những hòn đó to nhỏ trên con đường ghồ ghề này. Một tay tôi ôm con gà trống ở trong lòng, tay còn lại xách đèn lồng, vừa đi vừa gọi tên của Tạ Linh Linh.
Trên đường hoang vu đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không có, xung quanh vô cùng im ắng, tôi gần như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.
Cứ đi, cứ đi, tôi chợt phát hiện có điểm bất thường. Đằng sau lưng tôi hình như có tiếng bước chân, nó vẫn cứ luôn đi theo tôi, tốc độ không nhanh mà cũng không chậm. Tôi tưởng rằng mình nghe lầm, khi tôi ngừng lại thì tiếng bước chân đằng sau lưng cũng ngừng lại. Tôi thử đi vài bước, đằng sau quả nhiên lại vang lên tiếng bước chân. Cùng lúc đó, con gà trống vốn rất an tĩnh ở trong lòng tôi lại đột nhiên giãy dụa kịch liệt, suýt nữa thì chạy ra khỏi tay tôi. Tôi cầm chặt hai cánh của nó, không cho nó làm loạn. Đợi đến khi con gà trống an tĩnh lại, tôi cảm giác cơ thể nó cứ run rẩy không ngừng. Trong lòng tôi cũng có một loại dự cảm xấu, đứng im tại chỗ, không dám cử động.
Tôi chỉ cảm giác sống lưng mình lạnh toát, thanh âm có lẽ cũng vì vậy mà trở nên run run: “Tạ Linh Linh, là mày à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...