“Cái gì?”
Lần này là đến phiên tôi giật mình. Rõ ràng mới vừa rồi còn cùng nhau ăn cơm trò chuyện, bây giờ có người lại nói với tôi người kia là người đã chết? Cmn!!! Khó trách tôi luôn có cảm giác bà Trương rất quái dị, bây giờ lại hồi tưởng lại những lúc bà Trương cử động, quả nhiên không giống như một người bình thường.
Vậy Cố Nam Phong là người hay quỷ? Cái này thì tôi không chắc chắn. Dù sao hắn và bà Trương có rất nhiều điểm khác nhau.
Bà thím kia nhìn ngó xung quanh, cũng không sợ hãi mà kéo tôi vào trong sân nhà, nhỏ giọng nói: “Cô nghĩ tại sao tôi lại hỏi cô là khách của nhà ai chứ?”
“Tại sao?”
“Đằng kia không có nhà nào cả, tôi thấy cô đi từ bên kia ra, mới tò mò hỏi han đấy.”
Nói xong, bà thím nhếch miệng cười: “Cô xem, tôi vừa hỏi quả nhiên là có vấn đề à nha.”
Bà thím bày ra bộ dáng Gia Cát Lượng đánh tan đi sự sợ hãi trong lòng tôi, làm tôi càng thêm hiếu kỳ.
Không đợi tôi mở miệng, bà thím đã nói: “Thế cô từ ở đâu ra?”
Tôi im lặng, rõ ràng bà ấy sợ đến nỗi không dám nói tên bà Trương, nhưng vẫn can đảm nghe ngóng mấy chuyện lộn xộn linh tinh, thật sự là không còn gì để nói.
Tôi nghĩ, loại người này, tâm địa tuy không xấu, thế nhưng mà miệng rộng, tôi dám cam đoan, nếu như tôi thật sự ăn ngay nói thật là tới đây xem mắt, nhất định bà ấy có thể truyền tin cho cả cái thôn này biết.
Tôi kiếm đại một cái cớ cho qua chuyện rồi hỏi bà ấy quan hệ của bà Trương và Cố Nam Phong là gì.
Vẻ mặt của bà thím rất mông lung, hỏi ngược lại tôi: “Cố Nam Phong là ai?”
Thấy tôi im lặng, bà ấy liền nói: “Bà mối Trương là một quả phụ, không có con cái, cũng không có nghe nói bà ấy có thân thích họ Cố.”
Tôi thấy bà thím này cũng không nói được tin tức gì hữu dụng, liền tùy tiện nói qua loa vài câu, rồi trở về nhà với cõi lòng tràn đầy nghi kị.
Trên đường đi, tôi rất muốn biết rốt cuộc bà Trương và Cố Nam Phong đóng vai gì trong một loạt những sự việc kỳ quái này. Nhất định bọn họ có liên quan đến những sự việc đó, nhưng chí ít là hiện tại bọn họ đối với tôi không có
địch ý.
Vừa về đến nhà, tôi vẫn còn chưa đứng vững, bà cô đã không nhịn được mà hỏi tôi: “Thu Đồng, cháu gặp đối tượng xem mắt rồi sao? Hắn ta thế nào?”
Ba mẹ tôi ở bên cạnh cũng nhìn tôi hết sức chăm chú, trên mặt có chút chờ mong, đây chính là lần đầu tiên tôi đi xem mắt một cách thuận lợi.
“Con thấy hắn ta cũng không tệ lắm.” Trong lòng tôi âm thầm bổ sung thêm một câu: “Nhất định là quỷ rồi.”
Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới sự việc xảy ra ở trong tù, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi...
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thế hắn ta có cảm giác gì với con không?” Mẹ của ta rốt cục vượt lên trước hỏi.
“Có lẽ hắn cảm thấy con cũng tạm được.”
Ba mẹ tôi không hẹn mà cùng nhau thở dài một hơi.
Ba tôi vui vẻ nói: “Dì út, vậy có phải là lần này Đồng Đồng đã tìm được người mệnh căn mạnh mẽ, linh hồn tinh khiết rồi không?”
Bà cô nhìn tôi cười lạnh một tiếng: “Toàn thân con gái nhà anh đều mang mùi của người chết, điều này cho thấy nó mới từ bên cạnh người chết trở về, ngay cả người bình thường cũng không gặp được chứ đừng nói cái gì mà người mệnh căn mạnh mẽ, có linh hồn tinh khiết.”
Ba kéo tôi lại gần rồi hỏi: “Trưa nay con đã đi đâu? Gặp ai hả?”
Thần sắc ba tôi tràn đầy lo lắng, nhìn hai bên tóc mai của ông đã có chút bạc, tôi không đành lòng nói ra sự thật.
Ba mẹ đều mong đợi rất nhiều, họ muốn tôi thoát khỏi số mệnh âm hôn, lần này khó khăn lắm mới đi xem mắt thành công, vậy mà đó rất có thể là quỷ, chuyện này phải nói như thế nào cho phải đây? Nhưng tôi lại không thể lừa gạt bọn họ, buộc lòng phải kể lại chi tiết toàn bộ sự việc.
Bà cô nghe xong, trên mặt không có phản ứng gì, dường như đã sớm đoán được tôi sẽ gặp phải chuyện như vậy. Thậm chí trên mặt bà ấy còn hiện ra một tia đắc ý, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của bà.
Ba mẹ tôi thì không chịu được, sau khi nghe tôi nói xong sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Mẹ tôi nhịn không được, nước mắt cứ chảy ròng ròng: “Không phải nói là có thể tìm được biện phá giải sao? Chẳng lẽ đời này của con gái tôi nhất định phải gả cho người chết sao? Nhất định không thoát khỏi số mệnh âm hôn ư?”
Bà cô phất phất tay, phiền chán nói: “Được rồi được rồi, có chút chuyện nhỏ ấy mà cũng khóc sướt mướt, không phải còn có ta ở đây sao?”
Mẹ tôi ngừng khóc, vội vàng hỏi: “Dì có biện pháp sao?”
Bà cô cười nói: “Việc này ta đã sớm dự liệu được rồi, mấy người yên tâm, chỉ cần mấy người nghe lời ta, ta sẽ giúp mấy người diệt trừ ma quỷ.”
Nhìn bộ dạng đã tính trước tất cả của bà cô, tôi khẽ nhíu mày. Tôi cảm giác bà cô biết quá nhiều nhiều, làm tôi không khỏi sinh ra cảm giác hoài nghi.
“Quỷ nam kia nói gì với cháu, cháu kể rõ cho ta nghe xem nào.”
Mặc dù đã chuẩn bị sắn tâm lý, biết rõ Cố Nam Phong rất có thể cũng sẽ là ma quỷ. Nhưng khi bà cô hoàn toàn đánh tan một tia hy vọng nhỏ nhoi của tôi, tôi vẫn không nhịn được mà thở dài một hơi. Người đàn ông đẹp đẽ dịu dàng ôn nhu như vậy, đáng tiếc lại là quỷ.
Sau khi nghe tôi nói hết, cuối cùng bà cô cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang, có chút không dám tin mà hỏi lại tôi: “Chẳng lẽ hắn không nói gì đến thời điểm sẽ lấy cháu sao?”
Nghe vậy, tôi không khỏi bật cười nói: “Chúng cháu mới gặp nhau có một lần.”
Nào có ai mới gặp qua một lần mà đã muốn kết hôn chứ?
Bà cô nói: “Âm hôn rất cần phải tiến hành nhanh chóng, trừ phi hắn tan thành mây khói, bằng không hắn ta sẽ không từ bỏ đâu.”
Nghe xong lời này, ba mẹ tôi vừa mới thả lỏng tâm tình đã lập tức trở nên lo lắng.
Không biết có phải là do Cố Nam Phong muốn để lại ấn tượng tốt với tôi hay không mà tôi không hề có cái cảm giác sợ hãi như trong tưởng tượng. Tôi còn an ủi ba mẹ: “Hắn nói hắn mấy ngày này hắn sẽ không ở đây, con cũng không có bị làm sao cả. Hơn nữa, không phải còn có bà cô ở đây sao?”
Kỳ thật, so sánh với âm hôn, tôi còn lo lắng người đã phát thiệp mời cho tôi hôm trước hơn. Phía sau núi, cương thi đã bị đốt thành tro, có lẽ hắn ta chỉ là một tên râu ria. Bà cô cũng đã nói, chỉ là một cỗ cương thi, không có linh trí, căn bản không làm nên được trò trống gì.
Rốt cuộc tất cả những chuyện này là do ai làm?
Tôi rất muốn đi thăm ba của Bạch Tuyết: Bạch Phong. Bệnh trạng của ông ấy và bà Vương rất giống nhau, nếu như biết ông ấy đã xả ra chuyện gì thì cũng sẽ biết những chuyện đã xảy ra với bà Vương. Mà chuyện của bọn họ cũng liên quan đến tôi, Bạch Tuyết và Tạ Linh Linh. Cho dù là vì mình, tôi cũng phải biết rõ ràng chuyện này.
Nhưng vừa nghĩ tới sự việc bà Vương chết, trong lòng tôi cũng có chút e sợ. Sợ mình không những không làm nên trò trống gì mà còn rước một đống họa vào thân.
Tôi đem tính toán của mình lén lút nói cho bà cô biết. Tôi muốn bà ấy giúp tôi, nhưng không ngờ bà cô không những không giúp tôi còn không cho tôi đi điều tra chuyện này.
“Ta chỉ giúp cháu chuyện âm hôn, những chuyện đâu đâu ta sẽ không quan tâm.” Bà cô lạnh lùng từ chối tôi.
Trước lúc ra cửa, bà ấy còn cố ý quay đầu lại dặn dò tôi một câu: “Cháu có thể giữ được mạng nhỏ của mình đã là không tệ rồi, đừng gây chuyện thị phi. Nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có mà đến tìm ta.”
Trong lúc nhất thời tôi cũng không có biện pháp nào khác.
Hôm nay, vào lúc nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, tôi nghe thấy tiếng có người đang gõ cửa, hình như là tiếng gõ ấy phát ra từ cửa phòng tôi.
“Cốc, cốc, cốc. Cốc, cốc, cốc..”
Tôi không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, nắm chặt lá bừa trước ngực, hỏi: “Ai đó.”
Nghe thấy tiếng nói của tôi, tiếng gõ cửa liền im bặt. Xung quanh yên tĩnh đến nỗi tôi chỉ nghe thấy từng tiếng tạch tạch của chiếc kim đồng hồ. Tôi cho rằng gần đây đầu óc tôi căng thẳng quá mức nên nghe nhầm. Bà cô vẫn còn ở đây, chắc tôi sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Vừa mới chuẩn bị nằm xuống, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...