“Đừng có xấc xược với tôi! Tôi lớn hơn cô một trăm tuổi lận! Cô đang nợ tôi một lời hứa, nếu không nhanh chóng thực hiện, coi chừng tôi sẽ thắt cổ cô chết đấy!”
Cái đầu mắng chửi tôi một tràng, mặt nó đỏ lên vì tức giận trông càng gớm ghiếc hơn.
“Tôi sẽ xây miếu cho anh! Hơn nữa anh đang chờ đối thủ của anh từ một trăm năm trước, tôi còn biết người đó là ai nữa kìa!”
“Là ai? Hắn đang ở đâu?”
Cái đầu lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt tràn đầy vẻ háo hức.
Tôi chắc đến chín phần người mà nó muốn tìm là Quân Nhật, mà với năng lực của Quân Nhật, thừa sức bỏ xa cái đầu này mười con phố.
“Tôi sẽ dẫn anh đi gặp người đó, với điều kiện anh phải rời khỏi nhà họ Mộ đến nhà tôi.
Tôi sẽ xây miếu cho anh ở đó.”
“Tại sao tôi phải tin cô, đồ ranh con!”
Tuy ngoài miệng cái đầu vẫn luôn cằn nhằn nói không tin tôi, nhưng nó vẫn yên vị trên ghế cho tôi lái xe đưa về nhà họ Tiêu.
“Nhóc con, cô có mối quan hệ gì với người đó? Ngay từ lần đầu tiên gặp cô tôi đã ngửi thấy mùi của hắn trên người cô rồi!”
Cái đầu rốt cuộc cũng thôi cằn nhằn, trở nên nghiêm túc hẳn.
“Tôi là vợ của anh ấy!”
Cái đầu trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi im lặng đăm chiêu suy nghĩ.
Càng về gần đến nhà họ Tiêu, cái mũi của nó càng hít lấy hít để.
“Quả nhiên, chính là ngươi! Mùi của ngươi ta không thể nào quên được!”
Tôi thấy nó có vẻ hiếu thắng, nên nhắc nhở:
“Quân Nhật rất lợi hại, anh không phải là đối thủ của anh ấy đâu!”
“Có lợi hại đến mấy, một khi đã vướng bận vào ái tình, cũng sẽ bị phân tâm thôi!”
Cái đầu cười khà khà như điên, tôi cũng mặc kệ nó thôi.
Mục đích của tôi khi đưa nó về nhà, là để moi ra được thông tin về quá khứ của Quân Nhật, giúp hắn phục hồi trí nhớ.
“Cũng lạ lùng thật đấy, cô tự nhận cô là vợ của hắn, mà lại chính tay dẫn đối thủ về cho chồng cô à?”
“Không giấu gì anh, trong nhà tôi ngoài chồng tôi ra, còn có một đối thủ đáng gờm khác cho anh đấy!”
Chính là ma nữ đang nhập vào thân xác của Lý Tâm.
Cái đầu này hiếu thắng như thế, nó là hi vọng duy nhất giúp tôi đánh bại được cô ta.
Tôi là người, cô ta là quỷ, muốn đấu lại cô ta, chỉ có thể tìm một con quỷ khác mà thôi.
Trước khi xuống xe, tôi còn đang lo nghĩ làm sao để đưa được cái đầu vào nhà mà không dọa sợ người khác, thì nó đã tự động lăn ra khỏi xe, lăn vào trong bụi cây.
“Hẹn gặp lại tối nay nhé nhóc con!”
Cái đầu hưng phấn lăn đi, nếu để ý kĩ mới thấy những bụi cây trong vườn hơi rung rung vì nó lăn qua.
Có vẻ như nó đang khám phá phong thủy gì đó để đòi tôi xây miếu cho nó.
Vẫn như trước, Quân Nhật chưa hết giận tôi.
Hắn ở lì trong bức ảnh, gọi không trả lời, không bước ra ngoài dù chỉ một giây.
Còn Lý Tâm, cô ta vẫn giữ thái độ kênh kiệu với tôi, nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Tiêu Diệu Nguyệt, báo cho cô một tin vui nha! Tôi mới mách chủ nhân là cô lại đi đến nhà họ Mộ đấy! Cô đoán xem chủ nhân tức giận đến mức nào? Ha ha ha ha…”
“Đồ hèn hạ!”
Tôi nghiến chặt răng, hai tay bóp chặt thành nắm đấm.
“Thì ra đây là đối thủ mà cô nói với tôi à? Cô có lầm không? Thứ đàn bà đê tiện này tôi đánh thắng cũng có vẻ vang gì đâu?”
Một giọng nói từ đâu vang vào tai tôi, là cái đầu nọ.
“Tôi muốn xây miếu! Tôi muốn quyết đấu với hắn ta! Giờ một là cô xây miếu cho tôi, hai là gọi chồng cô ra đây đấu với tôi nhanh! Khó chịu quá!”
Lý Tâm có vẻ không nghe thấy giọng nói của cái đầu, cô ta vẫn đắc ý ngửa mặt lên trời cười rồi nghênh ngang rời đi.
“Tại sao cùng là quỷ, mà cô ta lại không nghe thấy lời anh nói?”
Tôi bắt đầu thấy bất ngờ về năng lực của cái đầu này.
Từ trong góc tường bỗng nứt toác ra một mảng, cái đầu từ vết nứt đó lăn ra, lăn đến chân tôi, giương cặp mắt trắng dã lên:
“Chồng cô mà lợi hại cái gì? Lúc nào cũng trốn chui trốn lủi trong một bức ảnh! Cô gọi hắn ra đây đi!”
“Tôi mà gọi được, thì đã chẳng cần nhờ đến anh!”
Tôi thở dài, tìm một góc khuất không ai thấy, cái đầu lăn đi theo.
Tôi kể chuyện bị Lý Tâm và Mộ Tinh cấu kết lừa gạt, bị Quân Nhật hiểu lầm.
Vì Quân Nhật bị mất trí nhớ, những người mất trí nhớ thường có xu hướng nếu bị ai lừa dối, họ sẽ rất mông lung và không còn dễ dàng tin vào cái gì nữa.
Như chuyện của tôi là ví dụ.
Quân Nhật rất coi trọng, rất mong chờ vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với tôi.
Hắn luôn muốn ở cạnh tôi, hắn coi tôi là một phần thế giới của hắn.
Nên khi biết tôi bỏ đi, suýt làm đám cưới với một người đàn ông khác, niềm tin của Quân Nhật với tôi bị sụp đổ mất rồi.
“Được rồi, hiểu rồi, giờ cô muốn tôi khơi gợi lại ký ức cho tên đó phải không? Nhưng mà hắn phải chui ra khỏi bức ảnh, tôi mới tiếp cận được hắn chứ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...