"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không bỏ em đi nữa! Không bao giờ bỏ đi nữa!"
Hắn luôn miệng xin lỗi rối rít, rồi ngập ngừng hỏi:
"Tiểu Nguyệt à, có phải em chấp nhận tôi rồi? Em nói lo lắng cho tôi mà! Phải không, có phải không?"
Tôi sượng trân, mặt nóng bừng.
"Im lặng tức là đồng ý rồi! Tân nương của tôi thật đáng yêu!"
"Đã là lúc nào rồi anh còn nói linh tinh được nữa!"
Tôi ngượng đến mặt nóng bừng như cảm sốt, cũng may hắn không nói nữa.
"Em nhìn kìa!"
Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa từ từ mở ra.
Tiếng bước chân chầm chậm vọng vào tai, một bóng người từ từ tiến vào.
Tiểu Ngọc??
Cô bé hầu gái ngày ngày thân cận với tôi, thật sự là cô ấy sao?
Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn khắp căn phòng, với một nét mặt khiến tôi trông mà lạnh gáy.
Khuôn mặt vô hồn lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc như lưỡi dao.
Cô ấy lùng sục khắp căn phòng, lúc đi ngang qua bức ảnh, còn dừng lại chăm chú nhìn.
"Đừng sợ, nhìn từ bên ngoài nó chỉ là một bức ảnh thôi!"
"Tôi… tôi… không thể tin được…"
Đến lúc này tôi mới nhận ra những điều bất thường của Tiểu Ngọc.
Làm sao những chuyện không ai biết cô ấy lại biết, đến tôi còn không đoán ra, mà cô ấy lại gợi ý cho tôi là Quân Nhật trốn trong bức ảnh.
"Anh nói, có một linh hồn oán khí rất nặng đang nhập vào người cô ấy sao? Nhưng sao lại nhằm vào tôi? Tôi còn chưa đầy hai mươi tuổi, không thể gây thù chuốc oán với một người đã chết từ mấy chục hay mấy trăm năm trước được!"
"Chuyện này chúng ta cần điều tra.
Khả năng lớn kẻ này có liên quan đến tôi nên mới gây chuyện với em."
Cửa đóng lại, Tiểu Ngọc ra khỏi phòng.
Tôi nghe thấy cô ấy nói với người bên ngoài:
"Cô chủ không khoẻ, đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy."
Tôi quay sang hỏi Quân Nhật:
"Cô ấy đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là đi tìm em rồi."
Nửa đêm.
"Chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ nữa?"
Tôi sốt ruột hỏi hắn, hai chúng tôi đã ở trong này đến nửa đêm rồi, Tiểu Ngọc lùng sục tìm khắp căn nhà không thấy tôi, chắc chắn đã nghi ngờ tôi được Quân Nhật đưa vào bức ảnh trốn rồi.
Căn phòng chìm trong bóng tối im lìm, không có một động tĩnh nào ngoại trừ tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc.
Giữa không gian im ắng lạnh lẽo đó, một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng bật mở.
Có người đi vào, bước đi nhẹ lướt như bóng ma.
Tiểu Ngọc đứng ngay trước bức ảnh, khuôn mặt hung ác đến lạnh gáy:
"Ta biết các người ở trong này."
Trước đó Quân Nhật đã giải thích với tôi, năm xưa ông nội của Tiêu Thần là một thầy pháp rất giỏi, ông ta đã làm cho linh hồn của Quân Nhật nhập vào bức ảnh.
Chỉ một mình hắn mới biết cách ra vào bức ảnh này, nên linh hồn nào đó đang nhập vào người Tiểu Ngọc, chỉ có thể đứng đó tức giận mà không tài nào vào được.
"Chủ nhân, anh là hồn ma, anh có thể ở trong đó bao lâu cũng được, nhưng còn Tiêu Diệu Nguyệt, cô ta chỉ là con người thôi! Cô ta có thể ở mãi trong đó được sao, không ăn không uống mà vẫn sống được sao?"
"Cô là ai?"
Đáp lại những lời nói luyên thuyên của Tiểu Ngọc, Quân Nhật chỉ lạnh lùng hỏi lại mấy chữ ngắn ngủn.
"Chủ nhân, quả nhiên anh quên hết tất cả rồi! Em chính là người hầu của anh năm đó, em đã chăm sóc anh chu đáo thế nào, anh không hề nhớ chút nào cả!"
"Chỉ vì cô, Tiêu Diệu Nguyệt! Chính là cô của kiếp trước đã xen vào tình cảm giữa hai chúng tôi!"
Tôi há hốc miệng không tin nổi cô ta đang nói gì.
Tôi của kiếp trước? Tôi của kiếp trước có quen biết với Quân Nhật chăng?
"Câm miệng đi!"
Tiếng quát của Quân Nhật vang lên, đồng thời hắn cũng vọt ra khỏi bức ảnh, "phập" một cái đâm một vật gì đó vào bụng Tiểu Ngọc!
"Dừng lại, Quân Nhật! Anh không thể giết em ấy! Em ấy bị chiếm dụng thân xác thôi, không thể giết người vô tội được!"
Quân Nhật ra ngoài rồi, không đưa tôi ra theo, tôi bị nhốt lại trong này mất rồi!
Trong bóng tối, một vật gì đó phát sáng trong tay Quân Nhật, hình như là một thanh kiếm.
"Chủ nhân… sao anh nỡ..."
"Ha ha ha… anh đúng là yêu đến mù quáng rồi! Chỉ vì bảo vệ cô ta, anh chấp nhận một nhát xuyên người sao?"
Tôi tròn mắt.
Cô ta nói cái gì?
"Tiêu Diệu Nguyệt, cô biết không? Ta khi chết đi oán khí quá nặng, nên biến thành quỷ.
Còn chủ nhân, anh ấy chỉ là một hồn ma bình thường, mà lại có nhiều khả năng như vậy, cô không thắc mắc sao?"
"Chính vì thanh kiếm này, nó là bảo vật của gia tộc anh ấy! Nó có thể trừ yêu trừ ma, nhưng mỗi lần đâm vào yêu ma, chính người cầm kiếm cũng bị phản lại một đòn y như vậy!"
Cho nên…
"Quân Nhật! Tại sao anh phải làm thế? Aaa! Mau để tôi ra ngoài! Để tôi ra ngoài với anh!!!"
"Này cô à, nếu bị đâm thì sẽ làm sao…"
Hỏi Quân Nhật chắc chắn hắn sẽ không nói, tôi hỏi linh hồn này luôn vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...