Tàn Nô
Ánh trăng lành lạnh như nước, từ khung cửa sổ mở rộng lặng lẽ len vào cung điện xa hoa lộng lẫy, gió thu đêm mang theo hương thơm Dạ Hồng Linh làm mê đắm lòng người, lay động màn lụa như sương lam phất phới.
Tiếng ngáy như sấm phá hỏng hoàn toàn sự yên tĩnh vốn dĩ làm lòng người an bình.
Nữ nhân khoác lên tấm áo mỏng, vén rèm ngồi dậy, không hề nhìn đến nam nhân đang ngủ say trên giường, giống như sự tồn tại của hắn đối với nàng mà nói không có một chút quan hệ nào.
Đến bên bàn trang điểm trước cửa sổ, dưới ánh sáng tràn ngập trong phòng, nàng nhìn bóng người mờ ảo trong gương đồng. Cho dù không rõ ràng như vậy cũng khó giấu đi dung mạo tuyệt sắc của người trong gương, dưới ánh trăng, ngược lại càng tạo nên vẻ đẹp thần bí.
Là gương mặt như vậy… Là gương mặt như vậy….
Bất kỳ nam nhân nào cũng muốn gương mặt này, đều muốn một chủ nhân có gương mặt như vậy.
Dưới hàng nước mắt mông lung hiện lên hận ý mãnh liệt cùng khuất nhục, nhớ đến những việc trải qua trong mấy năm nay, cảm giác ghê tởm bỗng trào dâng. Nàng vội vàng lấy tay che miệng, kiềm nén tiếng nôn khan, tránh kinh động tới nam nhân trên giường kia.
Thoáng bình phục, một tiếng cười trào phúng dâng lên nơi khóe miệng mỹ lệ của nàng. Bàn tay thon dài thờ ơ rút ra một thanh chuỷ thủ tinh xảo được chạm khắc bằng bảo thạch và mã não trên bàn trang điểm. Đây là của nam nhân trên giường kia cho nàng!
Nụ cười nhẹ tràn ra trên khóe môi, nàng nhẹ nhàng rút thanh chuỷ thủ ra, nhìn nó phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh trăng. Thật sự là một vũ khí sắc bén! Có lẽ….
Sau này sẽ không còn ai muốn nàng nữa rồi.
Tiếng rên rỉ bị đè nén vang lên trong phòng, nhưng lại bị tiếng ngáy kia lấn át đi. Trên lưỡi dao bạc lấp lánh, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, từ từ nhỏ xuống đất.
Một năm này, đóa Ngọc Hỏa Diễm chưa kịp nở đã tàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...