Chiến đấu với tộc lông vũ trưởng thành, khó khăn hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Bạch Hử không mở cánh ánh sáng, chỉ ở mặt đất tránh né, đã đủ tránh thoát mỗi đòn tấn công của Tần Ninh.
Huấn luyện bắt đầu được hai giờ, mặt đất và vách tường kim loại đã phủ đầy lồi lồi lõm lõm, mấy chỗ bị tên ánh sáng xuyên thấu, sau khi phát nổ tạo thành lỗ hổng đường kính ba mươi cm.
Giữa không trung, Tần Ninh vỗ cánh, mệt đến sắc mặt trắng bệch, liên tục thở dốc.
Trong biển gặp phải phệ nhân sa, trong không gian mô phỏng đánh nhau với thú dữ, trong rừng ở trường đi săn dị thú, mỗi lần đều là có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, thu hoạch phong phú.
Có những kinh nghiệm kia, tự cho rằng thân thủ đã coi như không tệ, khiêu chiến giảng viên cũng không thành vấn đề.
Nào ngờ được, ngày hôm nay đối mặt Bạch Hử, bắt đầu đã bị giội một chậu nước lạnh.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương, hội tụ ở dưới cằm, chảy xuôi thành một đường nhỏ trong suốt.
Mu bàn tay lau qua cằm, lẫn lộn thành một mảnh.
Nhịp tim tăng nhanh, ngực như có cái bễ đang kéo, cổ họng nuốt hai cái, màng tai đều sẽ phát đau.
Tần Ninh nắm chặt nắm tay, cố gắng xốc lại tinh thần.
Quay đầu nhìn, phát hiện tình huống của hai thiên nga nhỏ cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu.
Chính cậu tốt xấu còn có thể bay thẳng, Bạch Lam và Bạch Hi đã bay vòng thành hình chữ S.
Thật sự bay không nhanh, Tần Ninh chỉ có thể dừng ở giữa không trung.
Tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, áo ngắn màu trắng dính trên người, giống như bị nước giội.
“Mệt rồi?”
Tần Ninh không trả lời, chỉ gật đầu.
Thể lực không còn bao nhiêu, một khi mở miệng nói, mười phần mười sẽ rơi tự do.
“Nghỉ ngơi hai mươi phút.”
Bạch Hử ấn xuống bảng điều khiển, nguồn sáng trở nên êm dịu, vách tường hư hại nổi lên gợn sóng, tựa chất lỏng lưu động, nhanh chóng lấp vào lỗ hổng do nổ tung.
“Xuống đây đi.”
Nói xong, Bạch Hử tiến lên hai bước, một tay cầm mắt cá chân Tần Ninh, dễ dàng kéo cậu vào lòng, không có một chút quan tâm mồ hôi dính vào.
Bên kia, nghe thấy hai chữ “nghỉ ngơi”, Bạch Lam gần như là “rơi” vào lòng cha ruột, cánh giãy giãy, động cũng không muốn động.
Bạch Hi tốt hơn một chút, miễn cưỡng đứng vững một mình.
Năm giây sau rốt cuộc không chịu nổi, lắc lắc hai cái, ngồi xuống đất.
“Thật mệt.”
“Giảng viên du chuẩn cũng sẽ lợi hại như vậy?”
“Chú Thanh, cháu muốn ăn!”
“Không muốn hoa quả, muốn thịt nướng!”
“Còn muốn cá nướng, loại cá biển to thật to!”
Hai thiên nga nhỏ úp sấp trên mặt đất, thân thể mệt mỏi không muốn nhúc nhích, lại không trở ngại miệng khép mở, yêu cầu bổ sung năng lượng.
Tần Ninh được ôm qua bên cạnh, dựa tường ngồi xuống.
Bạch Hử quỳ một gối trước mặt cậu, lấy khăn ướt ra cẩn thận lau qua hai má Tần Ninh, tiếp theo là cần cổ và cánh tay.
Mát mẻ thay thế mồ hôi, mệt mỏi vẫn còn, nhưng cơ bắp đau đớn lại giảm đi rất nhiều.
Sau đó, Bạch Hử lại lấy máy ghi chép ra, ánh sáng màu xanh quét qua, Tần Ninh khép hờ hai mắt, thoải mái muốn thở dài.
“Đỡ hơn chút nào không?” Bạch Hử hỏi, “Đốt ngón tay đau không?”
“Đỡ.
Hơi mệt một chút, không đau chỗ nào.” Tần Ninh thử co duỗi cánh tay, ngạc nhiên nói, “Dụng cụ trị liệu có thể dùng như vậy?”
“Đương nhiên.” Bạch Hử vuốt ve tóc cậu, trong giọng nói mang theo ý cười, “Chẳng qua, đây là bí mật.”
Bí mật?
Tần Ninh không hiểu.
“Đây là chương trình ta thiết lập, sĩ quan y tế không biết.”
Tộc lông vũ trời sinh mạnh mẽ, dùng dụng cụ trị liệu để giảm bớt mệt mỏi, đúng là không thể tưởng tượng.
Loại hành vi này hoàn toàn là “yêu chiều”, không có lợi cho chim non trải qua thử thách, phải ngăn lại!
Đáng tiếc thiên nga không để ý những thứ này.
Chỉ cần có ích với chim non, quản nó có yêu chiều hay không.
Nói chung, y là chủ thành y có lý.
Hai thiên nga nhỏ dang tay dang chân, ánh sáng xanh quét qua, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh.
Đồng thời không quên há miệng, hai ba miếng ăn xong thịt nướng bằng nắm tay.
Dụng cụ trị liệu có tác dụng rất nhanh, mệt mỏi nhanh chóng được giảm bớt.
Nhưng đối với chim non mà nói, như vậy còn chưa đủ, đồ ăn mới là căn bản.
“Ăn một chút?”
Trong lúc Tần Ninh hoạt động tay chân, Bạch Hử mở thiết bị chứa vật, lấy ra hai hộp thủy tinh trong suốt.
Một hộp đựng thịt nướng, một hộp là hoa quả tươi.
Thịt nướng còn bốc hơi nóng, cắt thành lát tầm bàn tay, mặt ngoài vàng giòn, nạc mỡ giao nhau.
Cắn một miếng, nước thịt tràn đầy trong miệng.
“Đây là gì?” Ăn liền năm lát, phồng một bên quai hàm, Tần Ninh cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, “Không giống cá biển, cũng không giống hung thú, mềm hơn các loại dị thú em từng ăn.”
“Là thú lông dài.” Nhận hộp thủy tinh, Bạch Hử đích thân động thủ cho ăn, “Trước khi xuất phát, em đã nói muốn nếm thử.”
Nhai thịt nướng, Tần Ninh nghiêng đầu nhớ lại, cậu từng nói vậy sao?
Quản nó nói hay chưa, thịt ăn ngon là được.
“Qua hai tháng nữa, thú lông dài sẽ bước vào mùa sinh sản, chất thịt sẽ trở nên cứng, hiện tại ăn ngon nhất.
Chuyển từ tinh cầu nguyên thủy về hơn ba trăm con, nếu em thích, có thể đưa vào trường học.”
“Đưa vào?” Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.
“Ta nghe bạch chuẩn nói, số lượng dị thú trong khu ktx giảm đi rất nhiều.
Lần này chiến hạm vận tải đến tinh cầu nguyên thủy, mục đích chủ yếu chính là bổ sung tài nguyên cho trường học, đưa thú lông dài vào không thành vấn đề.” Bạch Hử dừng một chút, đưa một lát thịt nướng vào trong miệng Tần Ninh, “Nhưng phải chú ý, số lượng có hạn, không thể bắt hết một lần.”
Nhớ đến nguyên nhân dị thú giảm mạnh, Tần Ninh có chút xấu hổ, thẳng thắn vùi đầu ăn thịt.
Một lát tiếp một lát, nhất định không nói lời nào.
Thấy vậy, Bạch Hử lại lấy ra hai hộp thủy tinh, đáy mắt lộ ra ý cười.
Hai mươi phút cũng không dài.
Hệ thống đưa ra nhắc nhở, ba chim phượng nhỏ còn mới lửng dạ.
“Nghỉ ngơi thêm một lát?” Bạch Hử hỏi.
Nghe câu nói này, Tần Ninh không nhịn được chớp chớp mắt.
Như vậy được không?
“Không có gì không được.”
Con thiên nga nào đó đem cưng chiều làm đến cùng, hai mươi phút biến thành nửa giờ, sau đó là bốn mươi phút, năm mươi phút, dần dần vô thức kéo dài đến một giờ.
Cuối cùng là Tần Ninh yêu cầu, thời gian nghỉ ngơi mới tuyên bố kết thúc.
Cất hộp thủy tinh, liếc qua đôi môi phiếm hồng của Tần Ninh, Bạch Hử hơi có chút nuối tiếc.
Trước khi gặp được con nhạc trạc này, y chưa từng nghĩ rằng, cưng chiều cũng sẽ làm người nghiện.
“Luyện tập tốc độ trước, sau đó là khả năng phản ứng.”
Theo giọng nói, phòng huấn luyện bắt đầu thay đổi.
Mặt đất nổi lên vô số thanh kim loại, đầu trên đến thẳng mái vòm, phân chia không gian nối liền thành các khu vực độc lập, mỗi con chim non độc chiếm một khu.
“Thiên nga trưởng thành tấn công rất mạnh, khoảng cách quá gần, sức mạnh va chạm vào nhau, rất dễ xảy ra bất trắc.”
Hai chim hoàng còn nhỏ đã có thể phá hủy nửa phòng huấn luyện, có thể tưởng tượng lực phá hoại của chim trưởng thành đến mức nào.
Ba con đồng thời ra tay, cho dù có thu bớt lực, phá phòng dỡ tường cũng không nói chơi.
Dùng thiết bị không gian ngăn cách phòng huấn luyện, chỉ đơn thuần là để tăng mạnh bảo vệ.
Vạn nhất xuất hiện thiệt hại, cũng có thể giảm tổn thất xuống thấp nhất.
“Đây là không gian mô phỏng?”
Vách tường kim loại dâng lên, không gian sở tại không nhỏ đi, ngược lại lại mở rộng mấy lần.
Với kiến thức hiện có của Tần Ninh, chỉ có thể giải thích này.
“Có thể nói như vậy.” Bạch Hử lấy ra hai vòng kim loại, lần lượt đeo vào cổ tay.
Thấy Tần Ninh tò mò, giải thích, “Đây là một loại thiết bị có thể giúp khống chế sức mạnh.”
Tần Ninh tỏ vẻ đã biết.
“Trọng điểm của huấn luyện này là tránh né.” Nắm chặt vòng tay, xác định sẽ không lỏng ra, Bạch Hử tiếp tục nói, “Có thể dùng bất cứ phương pháp nào, chỉ cần có tác dụng.”
“Cái này cũng được?” Tần Ninh nâng cổ tay lên, hắc trạc nhẹ nhàng đung đưa, sắc đen thần bí lưu động.
“Ở đây có thể.”
Bạch Hử cười khẽ, cầm tay phải Tần Ninh, đầu ngón tay cọ qua lòng bàn tay, giống như cố ý, lại dường như vô tình.
“Lúc thi thì tốt nhất nên tránh.
Nếu bị hệ thống phát hiện, rất có thể sẽ không có thành tích.”
Tần Ninh gật đầu, thuận tiện rút tay về.
“Em chỉ hỏi một chút.”
Ở trước mặt Bạch Hử, cậu mới dám như thế.
Đến trường?
Căn bản không hề nghĩ.
“Còn vấn đề gì khác không?”
“Không.”
“Rất tốt.”
Âm cuối rơi xuống, nụ cười chợt tắt.
Đồ đằng màu bạc phủ lên cẳng tay, khí thế kinh khủng tràn ngập toàn bộ không gian.
Dưới áp lực bao trùm, Tần Ninh lạnh cả người.
Thậm chí sinh ra ảo giác, bản thân đang ở trong dung nham, trái phải đều bị vây quanh, không thể tìm ra bất cứ đường sống.
“Cẩn thận.”
Một tiếng nhắc nhở, giống như sấm sét nổ vang bên tai.
Không kịp suy nghĩ thêm, theo bản năng, Tần Ninh mở cánh ánh sáng, bay lên trời cao.
Tốc độ của cậu đúng là không chậm, vượt qua Bạch Hi cùng tuổi, tương đương với Bạch Lam.
Nhưng ở trước mặt thiên nga trưởng thành, vẫn có vẻ không chịu nổi một kích.
Chỉ chớp mắt, Bạch Hử đã đến gần, cánh tay phải lộ ra, năm ngón tụm lại, dễ dàng bắt được mắt cá chân Tần Ninh.
“Dùng hết sức, chú ý phương hướng.”
Hình tượng chim sẻ bị túm một chân, giãy giũa giữa không trung, chính là miêu tả chân thật nhất về bạn Tần vào lúc này.
Âm thanh chảy vào bên tai, mang theo ý vị làm người da đầu tê dại.
Không đợi Tần Ninh kịp phản ứng, đã bị ném bay ngang.
Lực mạnh đến mức, vỗ cánh ánh sáng hoàn toàn vô dụng.
Chỉ có hai tay bảo vệ cổ, dưới tác dụng của quán tính vẽ ra một đường cong dài, bay ra ngoài hoàn toàn không có hình tượng.
Nhắm chặt hai mắt, Tần Ninh đã chuẩn bị đâm tường.
Một phút trôi qua, hai phút… Cảm giác đau đớn mãi vẫn không kéo đến.
Khóe mắt mở một đường nhỏ, đối diện đôi mắt mang cười.
Thì ra trên đường cậu bay ra, Bạch Hử đã tính toán xong điểm rơi, dang tay đón người vào trong lòng.
“Ta nói rồi, sẽ không để em bị thương.”
“Tốc độ và sức mạnh của du chuẩn kinh người, sở trường nhất là lao từ trên cao xuống, em cần tăng mạnh huấn luyện về các phương diện này.”
“Tốc độ của hc thua du chuẩn, sức mạnh lại lớn hơn.”
“Khôi chuẩn,” dừng lại một chút, Bạch Hử mới tiếp tục nói, “Nếu gặp phải bọn họ, vấn đề tương đối đơn giản.”
Tần Ninh có chút sững sờ.
Giảng viên khôi chuẩn biết mình bị đánh giá như vậy, sẽ có cảm tưởng gì?
Đại khái sẽ tìm một góc khóc một trận?
Giải thích ngắn gọn xong, Tần Ninh lại bị ném bay ra ngoài.
Lần này, biểu hiện của Tần Ninh tốt hơn nhiều, liều mạng vỗ hai cánh, miễn cưỡng có dừng lại ở giữa không trung xa xa.
Không còn bay ngược một mạch không dừng lại được như trước.
Vui vẻ chưa đến nửa phút, mắt cá chân lại bị bắt.
Trong lúc bay ra ngoài, Tần Ninh mở to hai mắt, rất muốn chửi bậy.
Phượng hoàng là chim, không sai chứ?
Khả năng bật nhảy có thể so với chuột túi này là sao?
Nhảy một cái cao hơn hai mét, giữa không trung còn có thể mượn lực, đạp tường lại cao thêm năm mét.
Sau hai ba lần, mười hai mươi mét không là vấn đề.
Như vậy có khác gì bay lên đâu?!
Đối mặt loại tình huống này, Tần Ninh không thể không lên tinh thần, cảnh giác Bạch Hử đến gần.
Bất đắc dĩ thực lực cách biệt quá lớn, bất kể nghĩ ra cách gì, đều không thoát khỏi số phận bị bắt được ném bay, lại bắt được lại ném bay.
Đến cuối cùng, Tần Ninh thật sự không có cách nào, chỉ có thể bay cao hơn, vỗ cánh không chịu xuống.
Có chút không tiền đồ, nhưng vẫn tốt hơn bị ném bay.
“Suy nghĩ của em không sai.” Bạch Hử rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ninh, “Nhưng em phải đối mặt là chim chuẩn, khả năng bay xuất sắc.”
Nói cách khác, dùng phương pháp này có thể tạm thời tránh Bạch Hử, lại không thể giúp cậu thông qua cuộc thi.
Muốn đạt được thành tích, phải giống như lúc trước, né tránh chính diện, nắm được cơ hội phát động tấn công.
“Xuống đây đã.” Bạch Hử giơ tay.
Thu cánh ánh sáng, Tần Ninh từ từ rơi xuống.
Cảm giác cánh tay siết chặt trên thắt lưng, đột nhiên nghĩ ra, chỗ rộng như vậy, sao cậu phải nhảy vào lòng Bạch Hử?
“Huấn luyện hôm nay đến đây thôi.” Tâm tình Bạch Hử không tệ, ôm Tần Ninh đi đến bên tường, ấn xuống bảng điều khiển, “Nhớ kỹ cách bay lúc trước, gặp được du chuẩn sẽ rất hữu dụng.”
“Nhưng em không thắng một lần.”
“Không sao.” Tường hợp kim hạ xuống, Bạch Hử nhẹ nhàng cọ qua gò má Tần Ninh, “Em quên, chúng ta là phượng hoàng.”
“Cho nên?”
“Phản ứng của em đủ nhanh, không tránh được ta, tránh du chuẩn không thành vấn đề.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Hai ngày tiếp theo, ta sẽ dạy em kỹ xảo cận chiến.” Bạch Hử nhìn Tần Ninh, đôi ngươi màu khói đặc biệt thâm thúy, dường như có thể hút người vào, “Đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ rất mệt.”
Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, Tần Ninh xoa xoa vành tai, mặt có chút tỏa nhiệt.
Màn chắn biến mất, không gian ngăn cách lại nối liền với nhau.
Bạch Lam dựa trong lòng cha ruột, Bạch Hi úp sấp trên vai Bạch Thanh, không còn sức lên tiếng.
Nhìn thấy tiểu đồng bọn, việc duy nhất có thể làm chính là giật nhẹ khóe miệng, cổ vũ lẫn nhau cùng cố gắng.
Bi thôi, ngày hôm nay đã mệt như vậy, cường độ huấn luyện ngày mai còn mạnh hơn.
Bọn họ hình như có thể hiểu, “gặp nạn” mà hắc nhạn nói rốt cuộc là sao.
Đồng dạng, với cuồng điêu nằm trong nước sôi lửa bỏng, cũng ôm mười hai vạn phần đồng tình.
“Các cậu, không sao chứ?”
“Ba ba và chú Thanh đã nương tay.”
Khôi phục một chút sức lực, Bạch Lam ngẩng đầu, nói với Tần Ninh: “Hôm qua chị mình ở nhà gửi tin đến, muốn tham gia huấn luyện, mẹ không đồng ý.”
Hiện tại nhớ lại, thiên nga nhỏ thật có chút nghĩ mà sợ.
“Chị mình cũng nhắn tin.” Bạch Hi nói, “Chỉ nói tháng này không kịp, tháng sau nhất định trở về.”
“Chị Diệp?”
“Ừ.
Mình nói chuyện khiêu chiến giảng viên, mẹ gửi tin cho các anh chị, hậu quả sao,” Bạch Hi nhún vai, “Các cậu cũng thấy rồi.”
Liếc mắt nhìn nhau, hai thiên nga nhỏ vô cùng may mắn, bản thân đang nhận phương pháp giáo dục nửa khép kín.
Nếu không ngày ngày về nhà, nói không chừng sẽ gặp được anh chị được thuyên chuyển công tác.
Nếu bị kéo đến sân huấn luyện, cảm giác chua xót thoải mái, nhất định không thể tưởng tượng nổi.
“Tần Ninh, lần sau trường cho nghỉ, bọn mình đến thư viện đi.”
“Đến thư viện?” Tần Ninh quay đầu, lười biếng dựa trên vai Bạch Hử, hoàn toàn không có một chút áp lực, “Vì sao?”
Máy ghi chép trong tay, ở đâu cũng học được.
Ở nhà rất tốt, đến thư viện ngược lại làm người khác chú ý.
“Mình xem qua lịch, hai mươi ngày nữa, chị sẽ được gọi từ trạm không gian về.” Bạch Lam hạ giọng, nói, “Thư viện có quy định phải giữ im lặng, không cho phép bất cứ ai dùng vũ lực.”
“Mình khẳng định đánh không lại chị, không muốn bị đánh.”
Ở nhà có nguy hiểm, trốn vào thư viện mới có thể sống qua ban ngày.
Ban đêm, phòng huấn luyện chỉ mở ra cho tộc hào, không phải lo sẽ bị kéo đi xử lý.
Tần Ninh nhìn Bạch Lam, lại nhìn Bạch Nham đang cười, rất muốn nói một câu: Thiếu niên, nói lời này trước mặt cha ruột, thật sự được sao?
Lúc này, đa số các chim non đều đang ở phòng huấn luyện, nhận sự thử thách của trưởng bối, chịu sự đánh đấm của anh chị.
Sáu con phượng hoàng ra khỏi cầu thang lên xuống.
Trên quảng trường tụ tập gần hai trăm loài tộc lông vũ nguyên thủy, các loại tiếng kêu lẫn lộn với nhau, có vẻ như đang giao lưu trao đổi tin tức với nhau.
Tín thiên ông không tham gia bát quái, yên tĩnh chải vuốt sợi lông.
Nhìn thấy bóng người bạch kim, lập tức mở hai cánh, đẩy mấy con hải âu bên cạnh ra.
Tiếng kêu bất mãn vang lên, du chuẩn phụ trách bảo vệ vội vàng bay tới.
Xoay quanh hai vòng, xác định không phải tộc lông vũ nguyên thủy đánh nhau, mới vỗ vỗ cánh bay đi.
Chủ thành có lệnh, tộc điêu tộc chuẩn lục tục được điều đi.
Hc phụ trách tuần tra lập tức sẽ đến trạm không gian, khu vực du chuẩn phụ trách mở rộng gấp đôi.
Đến khi chim non về trường, nhân viên lại sẽ ít đi một phần ba.
Nghĩ đến lượng công việc khủng khiếp, các du chuẩn chợt cảm thấy đau khổ.
Trên quảng trường, tín thiên ông vỗ cánh bay lên.
Tần Ninh dựa trước người Bạch Hử, ngáp một cái, mi mắt bắt đầu đánh nhau.
“Buồn ngủ rồi?”
Phát hiện tình huống, Bạch Hử cúi đầu, ôm cậu chặt hơn chút.
“Muốn ngủ thì ngủ đi.”
“Dạ.”
Mơ màng lên tiếng, Tần Ninh nhắm mắt lại, trực tiếp ngả ra phía sau, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
“Bạch chủ, trạm không gian có tin…”
“Trở về rồi nói.”
Cắt ngang lời Bạch Nham, Bạch Hử vỗ vỗ cổ tín thiên ông.
Chim biển phát ra tiếng kêu dài, tốc độ bay nhanh hơn.
Tần Ninh rất mệt, ngủ vô cùng sâu.
Mi tâm nhẹ động một cái, vẫn không bị đánh thức.
Trở lại miệng núi lửa, Bạch Hử ôm Tần Ninh rơi xuống trên đảo.
Tín thiên ông không bay đi, mà là hạ cánh vào trong hồ Yển Tắc bắt cá.
Tần Ninh được đưa lên tầng hai, đặt xuống giường.
Trong mơ mơ màng màng, hai mắt khép hờ, trên trái in lại ấm áp quen thuộc.
Âm thanh dịu dàng tựa như mang theo phép thuật, từ từ chảy xuôi bên tai, làm người vô thức trầm mê.
“Ngủ đi.”
Mặt hồ nổi gió, rèm cửa khẽ bay.
Tần Ninh có chút lạnh, đưa tay ôm lấy nguồn nhiệt gần nhất.
Gò má cọ cọ, có hơi thở quen thuộc.
Điều này làm cậu yên tâm.
Nửa phút sau, bạn nhạc trạc nào đó hoàn toàn rơi vào ngủ say mơ đẹp.
Bạch Hử cúi người phủ trên giường, vì không đè vào Tần Ninh, hai tay chống thẳng, tư thế hơi có chút quái lạ.
Thử dịch về phí sau, Tần Ninh lập tức phát ra âm thanh bất mãn.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận thế nằm xuống, kéo chim non đã ngủ hồ đồ vào trong lòng.
Phải thừa nhận, loại cảm giác này rất tốt.
Con nhạc trạc màu đen này, dường như trời sinh nên thuộc về nơi này.
Dần dần, Bạch Hử cũng có vài phần buồn ngủ.
Máy truyền tin lấp lóe nhiều lần, kết nối xong, Bạch Nham xuất hiện trong màn hình.
“Có việc?”
Bạch Hử quay đầu, tóc dài bạch kim trải ra, quấn quýt lấy tơ đen, tựa như thác nước chảy xuôi, đẹp đến kinh người.
“Trạm không gian gửi tin về, bề mặt tinh cầu nguyên thủy ngừng biến động, núi lửa ngừng phun trào, sự sống đầu tiên đang phục hồi.”
Vừa rồi ở trên đường, Bạch Nham muốn nói chính là chuyện này.
Trở về miệng núi lửa, ở chỗ làm việc đợi trái đợi phải, mãi vẫn không đợi được Bạch chủ.
Chủ động mở máy gọi điện, liền thấy cảnh tượng trước mắt.
Không cứng ngay tại chỗ, Bạch Nham cũng rất khâm phục bản thân.
“Phái hai chiến hạm tuần tra như kế hoạch ban đầu, vật tư đổi thành thành vệ tinh cung cấp.
Hồng diên thay thế cuồng điêu, làm chỉ huy trạm không gian.
Để hắc nhạn mang số liệu quan trắc về thành chính.”
“Tất cả số liệu?”
“Chủ yếu là số liệu trước và sau khi núi lửa phun trào.” Bạch Hử dựa vào đầu giường, điều chỉnh vị trí máy truyền tin.
Thị giác thay đổi, trước mắt Bạch Nham chỉ còn một bức tường.
“Rõ.”
Nhìn tường báo cáo, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Bạch Nham không nói gì hai giây, khiếp sợ bị hòa tan không ít.
“Còn có một việc.” Cho dù quay vào tường, nên nói vẫn phải nói như thường, “Vương thành gửi tin đến, vũ hoàng kiên trì thiết lập nơi dừng chân, nghị viện nảy sinh tranh chấp, chậm chạp không thể quyết định.
Các nghị viên phản đối và ủng hộ đều chiếm một nửa, vẫn giằng co không xong.”
“Sau đó?”
“Lúc Lật Nhan xuất phát chỉ mang đi ba chiến hạm tuần tra.
Tôi lo nhân viên ở nơi dừng chân không đủ, sẽ gặp phải phiền phức.”
Một tay cuộn lên một lọn tóc đen, Bạch Hử nói: “Đã như vậy, tăng thêm năm chiến hạm nữa, anh đi sắp xếp.”
“Rõ.”
Cuộc gọi kết thúc, Bạch Nham ngồi ở trong phòng, nhìn mặt hồ nổi gợn sóng nhẹ nhàng, xuất thần thật lâu.
Bạch chủ năm nghìn năm không có bạn đời, trong tộc không ít suy đoán.
Đa số người cho rằng chỉ là thời gian chưa đến.
Với tuổi thọ của thiên nga, đừng nói năm nghìn năm, đơn đến một vạn năm nghìn năm cũng không phải vấn đề quá lớn.
Nhưng mà, e là mọi người đều không nghĩ tới…
Xoa xoa trán, Bạch Nham thở dài một tiếng.
Ngay từ lúc nhìn thấy giường lông vũ, hắn đã có suy đoán.
Hôm nay chẳng qua chỉ là chứng thực đáp án mà thôi.
Bên kia, Bạch Hử buông máy truyền tin, đứng dậy muốn đi, lại thực sự không nỡ.
Dứt khoát một lần nữa nằm xuống, ôm Tần Ninh vào lòng, nhắm mắt lại, cho phép bản thân ngủ một giấc ngắn.=
Không ngờ, ngủ ngắn biến thành ngủ say.
Lúc mặt trời lặn, tín thiên ông không đợi được lệnh, ăn tròn bụng liền bay về bờ biển.
Tần Ninh bị đói tỉnh.
Lần đầu tiên ngủ được thoải mái như vậy, nếu không phải miếu ngũ tạng kháng nghị, thật lòng không muốn rời giường.
Động động cổ, mở hai mắt ra, phát hiện có chút không đúng.
Cứng ngắc quay đầu, quả nhiên đối diện một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Có lẽ là “khiếp sợ” quá lớn, điểm chú ý của Tần Ninh không ở vì sao Bạch Hử lại ở đây, vì sao ngủ bên cạnh cậu, mà là nhìn chằm chằm hàng mi cong cong, quỷ dị nghĩ, rốt cuộc có thể đặt bao nhiêu que tăm lên trên.
Thời gian nghĩ quá dài, đến lúc hoàn hồn, Bạch Hử đã tỉnh lại, đầu gối lên cánh tay, ôn hòa nhìn cậu.
“Tỉnh rồi?”
“A.”
“Đói không?”
“Vâng.”
“Được, chờ một chút.”
Dứt lời, thiên nga bạch kim hôn lên trán cậu, đứng dậy bước về phía cửa phòng.
Tần Ninh nhìn ống trụ bên tường, năm giây sau, đột nhiên lật người, vùi đầu vào trong lông vũ.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cậu hẳn là coi như có lời?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...