Tần Nguyệt Quang Của Tôi


Nhóm Dịch: Bobo TaotaoTuy rằng không quen biết với đại tiểu thư kia nhưng không phải anh chưa từng thấy cô ấy xuất hiện trên các tiêu đề của tin tức.“Nếu ngày tìm được người vừa tốt vừa yên tĩnh, con còn có thể chấp nhân.

Nếu ngài tìm không được vậy để bản thân con tự tìm đi.”Trình Du Lễ tìm bạn đời cũng không có tiêu chuẩn đặc biệt gì, loại người nào mới có thể ở cùng anh? Dạng người như Tần Kiến Nguyệt vô cùng tốt, hoà nhã ngoan ngoãn, không nóng nảy, không suốt ngày đi la hét, người như cô ấy có thể giúp anh bớt đi rất nhiều việc.Chọn một người chỉ gây thêm rắc rối cho bản thân, anh xin từ chối vậy.Trình Du Lễ nói chuyện nãy giờ vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, tình hình là hai ông cháu đang cãi nhau nhưng anh không hề tức giận, chính thái độ thản nhiên này mới chọc cho Trình Càn tức chết.Thấy gương mặt Trình Càn ngày càng đỏ bừng, Trình Du Lễ gọi cô nhóc đang đứng nghe lén ở cửa: “Trình Tự Ninh, mau rót cho ông cố ly trà đi.”Trình Càn thở hổn hển, cuối cùng thở một hơi dài: “Nói như vậy, người bên ngoài đó của con thì thích hợp sao?”Trình Du Lễ nghĩ đến gương mặt ngoan ngoãn dịu dàng của Tần Kiến Nguyệt, anh cười nhẹ: “Cũng được, cũng khá thích hợp.”Trà tới, Trình Du Lễ đứng dậy cầm lấy và đưa cho ông ấy, Trình Càn xua tay không nhận lấy.“Trình Du Lễ, con tự giải quyết cho tốt.” Lời này chính là đang nói với Trình Du Lễ, ta đang bị con chọc tức chết không còn lời gì để nói nữa.Trình Càn tức giận dậm chân bỏ đi, Trình Du Lễ cũng không tiễn ông ấy.

Anh cảm thấy hơi nóng nên nới lỏng cổ áo ra.Cuộc trò chuyện của Trình Du Lễ và ông nội dừng ở đây, thời gian không quá một điếu thuốc, kết thúc không có gì vui vẻ.Anh lười nhác dựa vào sô pha, hút xong điếu thuốc.Trình Tự Ninh tò mò mà ngồi sau sô pha: “Chú nhỏ, chú có bạn gái rồi sao?”Trình Du Lễ cười khẽ một chút, gõ ngón tay vào trán cô bé, giáo huấn nói: “Trẻ con đừng quan tâm đến chuyện người lớn.”Anh chỉ vào tách trà còn bốc hơi nghi ngút, nói với cô bé: “Con uống trà đi.”Trình Tự Ninh: “……”Cuối cùng, Trình Càn tịch thu chiếc đèn kia của anh.


Trình Du Lễ có chút buồn bã nhưng anh cũng không nói gì.

Ở đây có gia quy, nếu còn cãi nhau nữa thì sẽ thành không biết điều.-Trình Du Lễ lại vật lộn trên đường, anh trở về nhà của mình mới nghỉ ngơi.

Đơn vị có phân nhà cho anh, sống một mình thực sự rất thoải mái.

Anh vừa vào phòng vừa cởi nút áo sơ mi ra.


Anh không bật đèn, thân hình thẳng tắp của anh được ánh trăng khắc hoạ, vòng eo khẽ hiện qua ánh sáng lờ mờ.

Kéo rèm cửa lại, anh cũng không vội đi tắm, anh ngồi một lúc, dùng que diêm đốt nến thơm.Hương thơm từ từ xuất hiện.Trình Du Lễ ngồi trong hương thơm tao nhã, anh mở di dộng ra xem ảnh chụp ở hội quán hôm nay.Tần Kiến Nguyệt từ trên sân khấu đi xuống, khuôn mặt giống như búp sen, lông mày như lá liễu.

Khoảnh khắc đó đã được anh ghi lại.Phóng to xem vẻ mặt của cô, anh không khỏi mỉm cười.Tấm hình đã được gửi cho Tần Kiến Nguyệt.Trong lúc chờ tin nhắn thì nhóm lớp đã yên lặng trong rất nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện tin nhắn.Là lớp trung học.Trình Du Lễ cũng không tính vào xem, nhưng không tính toán điểm đi vào nhưng nhìn thấy có người nhắc tới anh.

Anh khẽ bấm vào, lướt nhanh xem.Là Hạ Tễ, bạn học cùng lớp vừa từ nước ngoài về, lớp trưởng muốn mọi người cùng nhau tụ tập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận