Tần Nguyệt Quang Của Tôi
Nhóm Dịch: Bobo TaotaoỞ phòng tẩy trang, cô cởi chiếc giày thêu mỏng manh ra, sau đó mở rộng cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, động tác Tần Kiến Nguyệt dần dần khựng lại, nhìn thấy hai đám mây đen lơ lửng trên bầu trời như đang ấp ủ một cơn mưa vậy.Ngày nào trời mới trong xanh đây?Đang vô cớ nghĩ như vậy thì chợt nghe âm thanh náo loạn ở cửa hội quán.“Là nơi này sao?”“Chắc là nơi này, nó được viết nè, hội quán Trầm Vân, mày không biết chữ à!”Là giọng nói tranh chấp giữa hai người đàn ông.Bị giọng nói đó làm cho quấy nhiễu nên Tần Kiến Nguyệt nhìn xuống từ cửa sổ, dưới lầu ước chừng có bốn năm người đàn ông.
Trong tay họ cầm theo một thùng sắt trong thùng có chứa cái gì đó trông có vẻ khá đầy, nhưng cô không phân biệt được đó là thứ gì.
Chỉ có một linh cảm rằng sắp có mưa bão rồi.Sau đó nghe thấy tiếng đạp cửa, dưới lầu có một người đàn ông uy hiếp hét lên: "Có ai không? Người họ Tần có ở đây không?”Hội quán đã tắt đèn, trên lầu chỉ có một mình Tần Kiến Nguyệt, dưới lầu thì có một chú hậu cần đang trực ban.Chú hậu cần vẫn còn đang mê man trong giấc ngủ chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông cầm đầu đã bước lên lầu.
Chú hậu cần liền hét lên: “Này, cái gì vậy?”Gọi cũng không ai trả lời.Tần Kiến Nguyệt đóng cửa phòng lại rồi đứng ở cuối cầu thang, cô không rõ lý do nên đã hỏi: “Anh tìm tôi à?”Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô: “Cô họ Tần?”Cô gật đầu nói: “Đúng vậy.”“Tần Phong là anh trai cô đúng không?” Người đàn ông đi đến trước mặt Tần Kiến Nguyệt, hạ mắt nhìn cô.
Ánh mắt không có sự tốt lành gì.“Là anh họ của tôi.” Tần Kiến Nguyệt thẳng thắn trả lời, trái tim thì đang đập thình thịch.“Anh ta nợ tiền không trả, nếu hôm nay cô trả thay anh ta, tôi sẽ không so đo với anh ta nữa.”Tần Kiến Nguyệt cau mày hỏi: "Anh ta nợ bao nhiêu?""Năm mươi nghìn tệ." Người đàn ông móc một gói thuốc lá trong túi ra, đốt một cây cho bản thân.Chân cô mềm nhũn xuống: “Năm mươi nghìn tệ (165 triệu)? Tôi không có nhiều tiền như vậy.”Người đàn ông hút thuốc vô cùng điêu luyện, anh ta không hề ngạc nhiên với đáp án như vậy, chỉ cắn đầu thuốc rồi nói: "Không có tiền thì mượn cho vay nặng lãi làm gì?"Kế tiếp, Tần Kiến Nguyệt bị đẩy ra bên cạnh.“Cút ngay!”Người đàn ông dẫn vài người vào trong.Tần Kiến Nguyệt vội vàng đuổi theo: “Mọi người không được vào trong, đây là chỗ công cộng.”Người đàn ông sao có thể nghe lời cô nói, anh ta ra lệnh cho người thanh niên bên cạnh: "Xem có thứ gì quý giá, nếu có thì lấy hết đi."Tần Kiến Nguyệt nói: "Không được, chỗ này không có đồ quý giá, đoàn kịch có thể có đồ quý giá gì chứ.
Đồ này anh dùng không được đâu, này!”Bị người ta nắm cổ áo, Tần Kiến Nguyệt té ngã ở ngoài cửa.Một vài người đàn ông lực lưỡng cầm theo xô sắt, bắt đầu hất tung những bộ trang phục treo trên giá.
Sau đó những màu sơn đỏ bị tàn nhẫn đổ lên những chiếc áo choàng đẹp.Tần Kiến Nguyệt tuyệt vọng kêu la: “Không được, đừng làm hư quần áo!”Sự ngăn cản của cô không có tác dụng gì, mỗi lần cô lao vào, người đàn ông kia lại bóp vai cô ném cô ra ngoài.Vì thế Tần Kiến Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn nửa thùng sơn kia làm cho cả góc tường trở nên dơ dáy lộn xộn, màu đỏ chói mắt bẩn thỉu khiến đôi mắt của Tần Kiến Nguyệt ươn ướt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...