Tàn Ngọc Li Thương

Đêm đen là thời điểm giết người thích hợp nhất. Liễu Tàn Ngọc ra khỏi thiên thính, hàng mi lơ đãng nhíu, lập tức chôn chân tại cửa. Liễu Tàn Nguyệt phát hiện biến hóa rất nhỏ của Liễu Tàn Ngọc. Quay đầu nhìn Tàn Ngọc trước cửa. Chọn mi hỏi.

Cảm giác được tầm mắt Liễu Tàn Nguyệt. Ngẩng đầu đón nhận con ngươi phỉ thúy, cười nói: “Không có gì. .”

Nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc. Xác định thật sự không có việc gì, Liễu Tàn Nguyệt tiếp tục đi về phía trước. Không phát hiện Liễu Tàn Ngọc ở phía sau thâm ý nhìn Liễu Thi Mặc. Sau đó liền theo cước bộ của Liễu Tàn Nguyệt.

“Thi Mặc. . Hắn vừa mới nói gì.” Hắn vừa mới thấy Liễu Tàn Ngọc dường như mở miệng nói. Nhưng hắn không nghe thấy. Kì Thiên Dực tự hỏi lên.

“Dường như là nói. . Cẩn thận. .” Liễu Thi Mặc trầm tư một lát rồi nói. Cũng vô cùng khó hiểu. .

“Ta cũng hiểu được hắn muốn nói cho ngươi biết cái này.” Hoa Mộ Diệp nắm chiết phiến trong tay.

Lâm Nhã Tu nhíu nhíu mày: “Vấn đề là. . Vì sao hắn phải nói như vậy. . Hơn nữa còn là nói với Thi Mặc.”

“Hừ. . Hắn không thoải mái khi nhìn thấy Mặc nhi chúng ta, nên hắn cố ý dọa. Quả nhiên không phải thứ tốt.” Dịch Mẫn khinh thường nói, trên mặt tràn đầy phẫn hận. .

“Nương. . Ta về phòng nghỉ ngơi trước.” Không biết vì sao đối với bộ dáng hiện tại của nương mình, có chút chán ghét. .

Đi đến Tiêu Vân các. Trên đường, Hoa Mộ Diệp mở miệng: “Ta cảm thấy được Tàn Ngọc không cần phải … Hắn không có ý dọa ngươi. .”

“Ân. . Ta cũng cảm thấy như vậy. Chính là cẩn thận cái gì? . .” Liễu Thi Mặc cúi đầu trầm tư. Mình rốt cuộc phải cẩn thận cái gì? Vì sao hắn phải nói mình cẩn thận. .


Lúc này ngươi duy nhất không cảm giác nguy hiểm là Kì Thiên Dực, mạnh mẽ vỗ vỗ Liễu Thi Mặc, kiên định nói: “Loại sự tình này có cái gì đáng bận tâm a. . Có lẽ là chúng ta hiểu sai ý hắn. . Có thể hắn nói là yên tâm. .”

Lâm Nhã Tu thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Thật là khờ quá. . Ai lại khi không nói người khác yên tâm.”

“Uy. . Lâm Nhã Tu. . Ngươi nói ai ngu ngốc a. .” Kì Thiên Dực bất mãn kêu to. Người này sao có thể nói mình như vậy, mình cũng có ưu điểm a.

“Ai đang nói với ta chính là kẻ đó.” Lâm Nhã Tu trở mình xem thường. Quả nhiên là ngu ngốc. Đối với kẻ ngu ngốc không cần lưu tình.

“Ngươi. .” Kì Thiên Dực nghiến răng nghiến lợi lại nói không nên lời. Liễu Thi Mặc học bộ dáng hắn lúc trước, vỗ vỗ vai hắn: “Thiên Dực, ngươi liền nhận đi. Đời này ngươi cũng đấu không lại Nhã Tu.”

Hoa Mộ Diệp ở bên phe phẩy chiết phiến nói: “Không có biện pháp a. Ai kêu Thiên Dực chỉ có tứ chi phát triển hơn người. . Ai. . Đáng tiếc, hảo tướng mạo a. .”

“Các ngươi. . Đám người kia. .” Kì Thiên Dực bị chọc tức hung hăng doạ nạt. Sao hắn lại nhận thức đám bằng hữu này. Thật sự là bất hạnh to lớn của đời người a. . Hắn thật muốn kêu to. . Trời ạ. . Ai tới giúp ta….

“Ha hả. . Ha hả. .” Ba người nhìn Kì Thiên Dực, giờ phút này đều nở nụ cười. Đem chuyện vừa rồi để sau đầu. .

“Chính là nơi này. . Kẻ vận lam y là nhi tử của Liễu Tàn Nguyệt. Chỉ bắt được hắn là có thể . .” Một hắc y nhân ẩn ở một thân cây xa xa nói. .

“Vâng.”Vị hắc y nhân khác trầm giọng đáp. .

“Giờ Tí động thủ.” Vị hắc y nhân kia dứt lời liền biến mất. Liễu Tàn Nguyệt, ta muốn xem rốt cuộc ngươi vô tình như thế nào. .


“Vâng.” Lập tức vài vị hắc y nhân khác cũng biến mất ở trên cây. .

Giờ Tí, khi tất cả mọi người đều tiến vào mộng đẹp. Bên ngoài lại một trận xôn xao ầm ĩ. Liễu Tàn Nguyệt có chút hờn giận nhăn mi.

“Trang chủ. . Trang chủ. . Không tốt . . Có người bắt cóc Thi Mặc thiếu chủ. . Nói muốn gặp người. .” Một người hầu nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước cửa phòng Liễu Tàn Nguyệt, cũng không dám đi vào, chỉ quỳ ở trước cửa.

Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy, làm như không nghe thấy chuẩn bị tiếp tục ngủ lại thì cảm giác cổ tay áo bị kéo. Nhìn lại liền thấy con ngươi tử sắc trong đêm đen càng thêm lóng lánh: “Sao vậy? . .”

“Đi xem đi. .” Liễu Tàn Ngọc cười nói. Sớm biết rằng cho dù nói cho Liễu Thi Mặc cũng vô dụng. Nhưng vẫn nhịn không được mà nói. Ai. . Xem ra chính mình đánh giá hắn quá cao . .

Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy, mày kiếm nhíu lại. Khẩu khí hỗn loạn có một chút hờn giận: “Ngươi thực để ý? . .”

“Chính là tò mò. .” Không rõ vì sao Liễu Tàn Nguyệt có chút hờn giận. . Nhưng mình rất ngạc nhiên. . Là ai mà dám. .

“Nhóm người Bích Sương đâu. .” Liễu Tàn Nguyệt khôi phục lạnh lùng lúc trước.

Người hầu quỳ gối trước cửa, nhanh chóng trả lời: “Đã đuổi tới đó . . Người tới lại nói, nếu như không phải trang chủ đi. . Liền sẽ không thả người.”

“Hừ. .” Sau tiếng hừ lạnh, Liễu Tàn Nguyệt liền không nói cái gì nữa. Nhưng người quen thuộc cũng biết, giờ phút này Liễu Tàn Nguyệt phi thường tức giận.

Lúc Liễu Tàn Nguyệt cùng Liễu Tàn Ngọc “Đuổi” đến Tiêu Vân các. Chỉ thấy một hắc y nhân kèm hai bên Liễu Thi Mặc. Bích Sương. . Phong. . Vân. . Bắc Hi cùng vài ảnh vệ bên trong trang chuẩn bị tùy thời đón đánh. Bọn người Lâm Nhã Tu đứng ở phía sau có chút lo lắng nhìn. Chỉ sợ Liễu Thi Mặc xảy ra chuyện gì. Nhưng hắc y nhân kèm hai bên Liễu Thi Mặc lại một bộ dáng tràn đầy tự tin. Có lẽ nhận định Liễu Tàn Nguyệt sẽ vì nhi tử mà nương tay. Nhìn đến Liễu Tàn Nguyệt hắn càng thêm xác định điểm ấy. Bất quá nhìn đến người đi theo Liễu Tàn Nguyệt không khỏi ngẩn người. Con ngươi tử sắc trong đêm đen càng thêm lóng lánh. Tóc dài tùy ý. Quần áo có chút hỗn loạn, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện lại mang theo chiếc cổ xinh đẹp. Chắc là vừa mới rời giường, vội vàng mặc y phục.


Liễu Tàn Nguyệt thấy hắc y nhân kia nhìn thẳng Liễu Tàn Ngọc, phi thường bất mãn. Lại thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn một bộ dáng không sao cả, càng thêm bất mãn. Mày kiếm hơi nhíu, đem Liễu Tàn Ngọc kéo ra phía sau.

Ngẩng đầu muốn hỏi Liễu Tàn Nguyệt làm sao vậy đã thấy vẻ mặt bất mãn của hắn. Bĩu môi quyết định bỏ qua, ai kêu chính mình hiện tại “Không có võ công” không thể bảo vệ mình chứ.

Hắc y nhân thấy Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ thực để ý người đẹp như tiên tử phía sau. Không khỏi đối với hắn càng sinh ra hứng thú: “Liễu Tàn Nguyệt, ngươi vẫn đến . .” Hắc y nhân dùng khẩu khí cuồng vọng nói.

“Thế nào. .” Liễu Tàn Nguyệt làm như không nghe được trong khẩu khí hắc y nhân có chút khiêu khích. Thản nhiên trả lời.

“Nhi tử của ngươi ở trong tay ta. . Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác nào sao.” Hắc y nhân tiếp tục dùng ngữ khí cuồng vọng. Nhưng trong lòng có chút lo lắng, cùng với tưởng tượng của mình bất đồng a. Liễu Tàn Nguyệt chẳng lẽ thực vô tình đến loại này.

“Đối với. . Một người ăn mặc không ai nhận ra bộ dáng như vậy, trộm lẻn vào trong trang người khác, bắt cóc nhi tử của người khác. . Xin hỏi có thể có cảm giác sao. .” Liễu Tàn Ngọc ở phía sau Liễu Tàn Nguyệt từ từ nói. Lộ vẻ ôn hòa tươi cười cũng là dụ con mồi tiến vào bẫy.

“Ân. . Không có cảm giác. .” Hắc y nhân ngơ ngác trả lời. Cho đến khi nghe được tiếng cười mới phản ứng lại. Vừa rồi chính mình nói những thứ gì. Có chút phẫn hận trừng mắt nhìn người tựa như tiên tử lại hại chính mình xấu mặt: “Tốt. . Muốn ta thả hắn có thể. . Nhưng là. . Ngươi cùng hắn trao đổi. .” Chỉ chỉ Liễu Tàn Ngọc. .

Liễu Tàn Ngọc không chút suy nghĩ đáp ứng: “Được. .”

Liễu Tàn Nguyệt nhìn Liễu Tàn Ngọc chậm rãi hướng hắc y nhân đi đến. Trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc. Cuối cùng trở về băng lãnh. Lại làm cho mọi người càng thêm sợ hãi. Xem ra trang chủ sinh khí, mọi người trong Tàn Nguyệt sơn trang lưng bắt đầu chảy mồ hôi. Bích Sương tuy có tâm tình xem kịch vui nhưng vẫn là nho nhỏ cầu nguyện. Tàn Ngọc không nên bị thương. Bằng không sẽ có chuyện . .

“Tàn Ngọc. .” Liễu Thi Mặc có chút kinh hoảng nhìn Liễu Tàn Ngọc chậm rãi đi tới chỗ mình. Nghĩ muốn nói cho hắn biết không cần lại đây. Nhưng lại không có khí lực nói ra . Thầm mắng mình vô dụng. .

Mà Liễu Tàn Ngọc lại như hông nhìn thấy Liễu Thi Mặc kinh hoảng. Tiến lên đỡ hắn, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sợ vừa thở ra liền có biến cố gì. Nhìn Liễu Tàn Ngọc giúp đỡ Liễu Thi Mặc tiến lên đi vài bước, trong mắt hắc y nhân hiện lên quang mang hưng phấn, một tay ngăn lại thắt lưng Liễu Tàn Ngọc, Liễu Tàn Ngọc thuận thế dùng sức đem Liễu Thi Mặc đẩy về phía trước. Bích Sương thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy Liễu Thi Mặc. Mà bọn người Độc Cô Phong lại chậm một bước. Hắc y nhân đã kề kiếm trên cổ Liễu Tàn Ngọc.

Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn hết thảy. Lại chưa từng động thủ. Nhưng tay trong vạt áo nắm chặt biểu lộ hắn rất phẫn nộ. Lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thế nào. .”


“Hừ. . Quả nhiên người này đối với ngươi rất quan trọng. .” Hắc y nhân có chút đắc ý. Hữu ý hay vô ý miết miết da thịt tuyết trắng. Đáng tiếc không có tướng mạo lại không đại não: “Chỉ cần ngươi ở đây tự vẫn. Ta để lại hắn. .” Dứt lời nhịn không tay ở trên lưng Liễu Tàn Ngọc sờ soạng hai cái. Thực không biết một cử động kia chọc giận bao nhiêu người.

Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm cái tay kia. Quanh thân nhất thời tản ra hàn khí. Từng bước một hướng hắc y nhân đi tới. Hắc y nhân thấy thế không khỏi xiết chặt đao trong tay. Một tia máu tươi từ trên cổ trắng nõn của Liễu Tàn Ngọc chảy xuống. Xinh đẹp thêm vài phần lại không ai dám thưởng thức trong thời điểm này: “Ngươi. . Ngươi muốn làm gì. . Ngươi qua không sợ ta giết hắn sao. .” Lại cảm giác kiếm trên thân đột nhiên trầm xuống. Nhìn lại đã thấy một bàn tay trắng nõn cầm chặt thân kiếm. Đúng là tay của người nọ.

“Buông ra đi. . Ghìm chặt như thế rất khó chịu.” Liễu Tàn Ngọc cười nói, động tác trên tay lại không hề tương xứng. Căn bản không thèm để ý máu tươi không ngừng trào ra trong lòng bàn tay.

Hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị một cỗ lực lượng cường đại đánh bay. Một ngụm máu tươi trong miệng phun ra. Không dám tin nhìn Liễu Tàn Nguyệt đứng ở xa xa, hôn mê.

Không xong, trang chủ dường như thật sự tức giận. Bích Sương nghĩ thầm.

“Bích Sương. .” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Tàn Ngọc. “Đến Hàn Vân các. .” Nói xong liền ôm lấy Liễu Tàn Ngọc hướng Hàn Vân các bước nhanh.

“Để ta xuống. . Chân của ta không có việc gì. .” Liễu Tàn Ngọc bất mãn nói.

“Câm miệng. .” Liễu Tàn Nguyệt lãnh mắt liếc Liễu Tàn Ngọc một cái. Liền không nói thêm nữa. . Liễu Tàn Ngọc thấy Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ thật thực sự tức giận cũng không nói thêm nữa. Ngoan ngoãn bị ôm. Quên đi, dù sao nơi này không có bao nhiêu người nhìn. Trong lòng âm thầm tự nói với mình.

Bích Sương gắt gao đi theo phía sau. Nhìn đến cảnh này, trên mặt lại tươi cười quỷ dị. . A nha nha. . Xem ra sau này chuyện rất hảo ngoạn. . Hơn nữa trang chủ như vậy. . Cũng rất tốt. .

Không cần phải nói, Độc Cô Phong, Mộ Dung Vân, Lãnh Bắc Hi tự giác xử lý hắc y nhân này.Càng không cần phải nói, hắc y nhân đã xuống địa phủ . .

Mộ Dung Vân nhìn hắc y nhân hơi cười nhạo nói: “Thật sự là người ngu xuẩn, dám đến Tàn Nguyệt sơn trang quấy rối. .”

Độc Cô Phong cười cười nói: “Ai. . Làm cho trang chủ tức giận cũng chỉ có chết. . Cũng không có biện pháp. .”

“Cũng đúng. .” Lãnh Bắc Hi thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui