[Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân
Tôi vẫn nhớ rõ năm ấy, buổi chiều ấy, con đường ấy.
Một buổi chiều mùa hạ quanh sân sau trường cấp 3 mơ mộng, cậu bạn ấy chở tôi. Kể tôi nghe những suy nghĩ đầu đời vốn là bí mật của cả hai đứa.
Cậu bạn thích bạn cố làm thân với tôi bởi đơn giản cậu thích con gái dịu dàng một chút, làm nũng một chút..... Trái ngược lại với tôi.
Cậu bảo tôi cậu không thích con gái quá mạnh mẽ, để rồi sợ rằng bản thân mình lại lép vế trước tôi.
Ừ thì tôi biết điều ấy.
Nhưng...
Mình là con gái, yếu đuối quá thì khóc cho ai xem. Nhất là những lúc bên cạnh người không hướng về mình.
Trái tim ấy đau lắm.
Cử chỉ sốt sắng....
Những cử chỉ quan tâm....
Những câu nói ngọt ngào.....
Những ánh mắt trìu mến, chầm chậm theo dõi....
Rốt cuộc mình vẫn là kẻ đau nhất, cô độc nhất và đáng thương nhất.
Năm ấy tôi 14 tuổi.
Và rồi tôi tạm biệt cậu dể vào ngôi trường mới.
Đến ngày cậy sang phương trời mới tôi mới hiểu rằng:" cái gì không là của mình thì mãi mãi vẫn không là của mình."
Tính cảm ấy hãy nên để gió cuốn đi.
Hạnh phúc nhất là khi thấy người khác được hạnh phúc.
Sorry
Tôi chém hết đó nha mấy bạn.:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...