"A Quyết, bên đạo diễn Lương nói muốn chọn lại diễn viên, anh xem..." Lúc này, Tưởng An Chính đi tới, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu cứu Tần Quyết.
Nhưng khi anh ta nhìn sang thì mới phát hiện người bạn tốt của mình vậy mà lại có chút ngẩn người.
Tần Quyết vẫn luôn không liên lạc được với Nguyễn Chỉ Tâm, lâu dần, anh ta cũng hiểu ra là mình đã bị chặn số.
Cô chưa từng nổi nóng như vậy, Tần Quyết nhất thời cũng không biết phải dỗ dành thế nào, hàng ngày đều sai người gửi hoa đến nhưng không hề có hồi âm.
Anh ta đang không vui, càng không muốn bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, vì vậy xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt nói: "Nói với Lương Tiêu, nếu Lâm Hằng muốn rút vốn đầu tư, Tần thị sẽ bỏ tiền ra."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Thanh Phi và Tưởng An Chính mới dịu đi, quét sạch mây mù.
Trợ lý cầm tài liệu đứng chờ ở một bên, Tưởng An Chính biết Tần Quyết chắc chắn còn việc phải bận, sau khi đáp ứng, liền chuẩn bị rời đi cùng Lâm Thanh Phi.
"Đợi đã." Tần Quyết đột nhiên lên tiếng, nhíu mày nhìn Lâm Thanh Phi: "Thanh Phi, lần trước tôi chụp sợi dây chuyền đó, có người nói cô đã lấy đi?"
Lâm Thanh Phi hơi sửng sốt, cười gật đầu: "Chị Linh đi lấy, đã đeo một lần khi tham dự hoạt động."
Chị Linh là người đại diện của Lâm Thanh Phi, chỉ là Tưởng An Chính có quan hệ tốt với cô ta, lại là tổng giám đốc của Tần thị giải trí, cho nên tài nguyên của Lâm Thanh Phi không cần người đại diện phải lo, thỉnh thoảng chị Linh cũng sẽ làm một số việc vặt.
Lâm Thanh Phi tham dự hoạt động cần không ít trang sức, đôi khi nhãn hàng hợp tác gửi đến không vừa ý, sẽ lấy từ tủ đồ cất giữ của Tần Quyết.
Mỗi lần anh ta tham dự buổi đấu giá đều sẽ theo lệ chụp một số món đồ, e là bản thân anh ta cũng không nhớ rõ trong két bảo hiểm có bao nhiêu trang sức.
Nhưng vừa rồi Tần Quyết nói đến, lại là sợi dây chuyền kim cương hồng giá trên trời mà anh ta chụp được trong buổi đấu giá.
Sợi dây chuyền đó trị giá tám con số, cũng là món trang sức đắt nhất trong két bảo hiểm.
Khi Lâm Thanh Phi đeo nó tham dự hoạt động, còn tá thử lên hot search một lần, đương nhiên là rất có ấn tượng.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Quyết nhíu mày, lắc đầu nói: "Sợi đó là tôi định tặng cho Chỉ Tâm."
Trước đó vào ngày lễ tình nhân, anh ta không thể ở bên Nguyễn Chỉ Tâm tử tế, chụp sợi dây chuyền này làm quà, muốn bù đắp cho cô một ngày lễ tình nhân.
Chỉ là sau đó Nguyễn Chỉ Tâm nói không muốn bù đắp nữa nên vẫn chưa tặng.
Anh ta biết Lâm Thanh Phi thường sai người đi lấy trang sức nhưng không biết sợi này cũng bị cô ta lấy đi.
Tần Quyết quả thực có chút không vui, hẳn cũng đã nói với chị Linh rằng sợi này là chụp cho Nguyễn Chỉ Tâm.
Nhận ra tâm trạng của Tần Quyết, sắc mặt Lâm Thanh Phi có một thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: "Xin lỗi, A Quyết.
Có thể là chị Linh hiểu lầm, vậy lát nữa em sẽ mang đến cho anh?"
"Không cần." Tần Quyết phất tay, lại nhìn về phía Tưởng An Chính: "Dùng danh nghĩa công ty mua sắm một số trang phục trang sức cho nghệ sĩ dùng, tránh bên nhãn hàng luôn xảy ra sai sót."
Dây chuyền đã bị người khác đeo rồi, đương nhiên không thể tặng cho Nguyễn Chỉ Tâm nữa.
Huống hồ Chỉ Tâm vốn đã có ác cảm với Thanh Phi, anh ta tặng đi, chỉ khiến cô tức giận thêm mà thôi.
Tần Quyết nói xong, Tưởng An Chính vô thức liếc nhìn Lâm Thanh Phi, còn cô ta thì nắm chặt móng tay, không lộ vẻ gì lắc đầu với anh ta.
Làm như vậy, đối với các nghệ sĩ khác của công ty mà nói thì rất tốt.
Nhưng Lâm Thanh Phi biết, đối với cô ta thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nếu công ty có trang phục và trang sức, cô ta dù có thể tiếp tục tìm Tần Quyết giúp đỡ, anh ta cũng sẽ không từ chối mình nhưng không thể quá thường xuyên.
Tuy nhiên vấn đề vai diễn đã được giải quyết, hai người cũng coi như rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...