Trương Suất ra mở cửa, nhìn thấy Bối Hiểu Ninh câu đầu tiên chính là: “Ai yô! Tiểu tân lang đại nhân, mau vào!”
Bối Hiểu Ninh thay dép lê, đi theo Trương Suất vào phòng bếp, “Ngươi đang làm gì?”
“Nấu mì ăn liền.”
“Bạn gái không có ở đây liền thảm như vậy?”
“Phi! Bớt nói lời không biết xấu hổ a! Sáng sớm không có ăn chạy đi coi giúp đám cưới của ngươi, ta vẫn đang chờ được uống rượu mừng đây! Ngươi thế nào mà lại chuồn mất! Bây giờ làm sao đây hả? Tiền mừng ta cũng đã mừng mất rồi, hoàn lại ta tiền a!”
“Ca, ngươi là thân ca ta a, tha ta đi a!” Bối Hiểu Ninh ngồi vào bàn cơm bên cạnh, “Ngươi nhìn kỹ ta xem, cả người trên dưới, trừ cái thân âu phục thì cái gì cũng không có! Điện thoại di động, chìa khóa, ví tiền đều không có mang, ngay cả nhẫn cưới cũng là Khương Hạo (anh phù rể) cầm chưa có đưa ta a. Mới vừa rồi phí đi taxi qua đây cũng là hồng bao (lì xì, tiền mừng đám cưới) phải đưa cho tân nương a. Trả cho tài xế xong còn sáu đồng à, ngươi có muốn hay không?”
“Ngươi đi chết đi! Đừng đem chính mình nói đáng thương như vậy.” Vừa nói Trương Suất vừa đem mì đổ vào bát.
Bối Hiểu Ninh hít hà mùi mì ăn liền thơm lừng, nuốt nuốt nước miếng, “Ta cũng vẫn chưa có ăn gì a.”
“Làm ơn đi! Có nấu phần của ngươi đây rồi!” Trương Suất bưng hai tô mì mang ra bàn, “Nói mau! Là chuyện gì xảy ra? Mới rồi Đồng Tư Nguyệt gọi điện thoại, nàng nói Vương Tinh nói ngươi thích nam nhân? Nhiều năm như vậy mà ta cũng không biết là ngươi có cái sở thích này nha?”
“Haizz! Ngươi cũng đừng có nhắc lại nữa a! Ta đều bị nha đầu Vương Tinh kia hại chết rồi!”
Tiếp theo hai người một bên ngấu nghiến ăn, Bối Hiểu Ninh một bên liền đem chuyện hắn và Vương Tinh ra nói. Cuối cùng Trương Suất chùi miệng, “A? Nàng thích người ngoại quốc rồi? Lại còn là một gã da đen? Ngươi bị nàng đá hả? Sao không nghe ngươi nói từ sớm?”
“Nàng không cho ta nói với người khác a! Ai! Việc này ngàn vạn lần không thể để người nhà bọn ta biết! Ta đã đáp ứng nàng rồi.”
“Thiết! Nói cái gì? Ta có bán đứng ngươi bao giờ chưa?”
“Bây giờ làm sao đây? Mẹ ta cũng không muốn nghe điện thoại của ta nữa a.”
Trương Suất cầm bát đứng lên, “Còn có thể làm sao bây giờ? Trước ngươi cứ ở đây với ta đi. Buối tối Khương Hạo bọn họ tìm tới, anh em mấy người đi uống rượu giải sầu với nhau, ngươi cũng theo chân bọn họ mà giải thích luôn đi.”
“Bạn gái ngươi sẽ không ở lại đây đi?”
“Sẽ không, vừa đường xa lại không có dịp gì, nàng sẽ không mất công đến đây. Ngươi cứ ở lại đây cũng được, dù sao ta cũng ở một mình, nhà có hơi nhỏ chút, chắc phải nằm chung giường thôi.” Nói đến đây, Trương Suất đột nhiên xoay người nhìn Bối Hiểu Ninh, “Ai yô? Ngươi sẽ không là thực sự thích nam nhân đi?”
“Cút!”
Bối Hiểu Ninh tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo Trương Suất tìm cho hắn, nói chuyện điện thoại với mấy vị bằng hữu xong, hẹn địa điểm gặp mặt. Sau đó tìm mấy đĩa DVD của Trương Suất, hai người an vị trên ghế salon bắt đầu xem.
Sáng sớm hôm nay năm giờ đã phải dậy, lăn qua lăn lại hết hơn nửa ngày, Bối Hiểu Ninh đã sớm mệt đến hoa mày chóng mặt, nhìn trong phim đánh đánh đấm đấm, huyết nhục mơ hồ, rất nhanh hắn liền nghiêng người ra ghế salon ngủ thiếp đi.
Chờ đến lúc Bối Hiểu Ninh tái mở mắt ra, phát hiện trên người đã nhiều thêm một tấm chăn, Trương Suất ngồi trên đệm đang nhấm nháp mấy trái nho. Thấy hắn tỉnh dậy Trương Suất hướng hắn cho một trái, Bối Hiểu Ninh lắc đầu, hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Trương Suất nhìn màn hình điện thoại di động, “Đi thôi, xuống dưới lầu ăn một chút cơm, sau đó thì đi tìm bọn họ.”
Bối Hiểu Ninh cũng Trương Suất tại một quán sủi cảo ăn no rồi nhân tiện đánh xe qua khu trung tâm dừng trước một khu chợ. Xuống xe, Bối Hiểu Ninh Hỏi: “Như thế nào lại đến đây?”
“Chỗ này thuận tiện. Trái có quán rượu, phải có KTV, tha hồ mà lựa chọn.”
Bối Hiểu Ninh nhìn bốn phía xem một chút, “Được, ngươi ở chỗ này chờ bọn hắn, sau đó các ngươi cứ chậm rãi lựa chọn đi, cho ta chút tiền, ta đi siêu thị mua mấy thứ đồ.”
“Hả? Ngươi muốn mua gì?”
“Tất, quần lót, bàn chải đánh răng.”
Trương Suất móc ví đưa tiền vào tay Bối Hiểu Ninh, “Ngươi định mang theo mấy thứ đó đi uống rượu?”
“Chứ biết làm sao bây giờ? Chờ uống hết rượu thì siêu thị cũng đã sớm đóng cửa rồi a.”
“Haiz, vậy ngươi cứ đi đi. Ngày mai ta lấy thêm cho ngươi chút tiền.”
Lúc Bối Hiểu Ninh từ siêu thị đi ra, mấy người bằng hữu thân thiết của hắn cũng tới rồi. Trương Suất với Khương Hạo đang ngồi xổm ven đường hút thuốc lá, Tôn Lỗi cũng Đỗ Hoằng Đào đang nói chuyện phiếm, Trình Ngôn thì đang nghe điện thoại. ( Robin: không hiểu sao ta lại liên tưởng bạn của Ninh ca giống 1 nhóm lưu manh côn đồ nữa a~K)
Khương Hạo ngẩng đầu nhìn thấy Bối Hiểu Ninh, “Ai! Hắn đi ra rồi.”
Trương Suất cùng Khương Hạo đứng lên. Bối Hiểu Ninh đến trước mặt bọn họ, “Các ngươi cũng thật quá vô tâm đi? Ra chuyện lớn như vậy cũng không qua xem ta thế nào sớm một chút a.”
Tôn Lỗi nâng tay đẩy đầu Bối Hiểu Ninh hai cái, “Ngươi có nhân tính không hả?! Ngươi có biết lúc ngươi đi xong hội trường loạn thành cái dạng gì không? Đại Chủy ( = miệng rộng a~ chắc là biệt danh của Suất ca =.=) nếu không phải tiếp điện thoại của ngươi nói có việc cần đi gấp bằng không giờ cũng phải theo chúng ta ở đó thay ngươi “giải quyết hậu sự” rồi a!”
“Được rồi! Đừng đẩy, ta sai lầm rồi được chưa? Chẳng phải đã mời anh em mấy người đến uống rượu, chuẩn bị bồi tội đây sao a?”
Trương Suất khoát tay, “Ngươi mời? Ngươi nói, lát đem ngươi đặt cọc ở đấy xem có bao nhiêu tiền!”
Đỗ Hoằng Đào đi tới, “Các ngươi bớt tán dóc chút, mau tìm một chỗ đi, chạy hết một ngày chân ta sắp gãy mất rồi a!”
Bối Hiểu Ninh quàng lấy cổ Đỗ Hoằng Đào, “Vẫn là Tiểu Đào tốt nhất!”
Lúc này Trình Ngôn đã nghe điện thoại xong, “ Nghe Đại Chủy nói ngươi bị nha đầu Vương Tinh lừa gạt rồi? Thế nào? Là muốn đi ca hát gào thét, hay là muốn mượn rượu giải sầu hả?”
Bối Hiểu Ninh nhìn hai bên một chút, “Ca hát gì thì xin miễn, hay là theo ta đi uống rượu thôi.”
Vì vậy đám người đi dạo đến một góc đường toàn quán bar, tùy tiện tiến vào một cái. Sáu người ngồi xuống ghế salon cạnh cửa sổ, rượu thuốc đầy đủ, bọn họ hỏi rõ nguyên nhân cụ thể Bối Hiểu Ninh bị mang đi và kể lại chi tiết sự việc xảy ra sau đó.
Bối Hiểu Ninh bị Lăng Tiếu mang đi biến mất trong nháy mắt, tại hội trường toàn bộ người nhà cùng tân khách trong nhất thời choáng váng. (=]]) Phá vỡ cục diện bế tắc chính là lúc Vương Tinh khóc “Oa!” một tiếng rồi chạy vào phòng thay đồ, hiện trường lập tức nát bét. Tiếp theo gia trưởng hai nhà lưu lại khách sạn thương lượng, mấy người bằng hữu của Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh phải chủ động chịu trách nhiệm sơ tán đám người đang bu lại. Bọn họ phải chia làm hai tốp, cùng lúc đem khách ở xa tới đưa đến tửu ***, mặt khác tìm xe đem đám khách ở gần tống trở về nhà. Bề bộn đến giữa trưa, ai cũng không có hạt cơm nào vào bụng. Cuối cùng cha mẹ Bối Hiểu Ninh tìm một cái khách sạn mang bọn họ đi ăn cơm tối. Nghe nói ông nội Bối Hiểu Ninh tức đến tăng huyết áp, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi rồi. Cha của Bối Hiểu Ninh trên bàn cơm nói nếu nhìn thấy hắn nhất định sẽ chặt chân hắn, mẹ của Bối Hiểu Ninh thì vẫn áy náy vì đã thất lễ với nhà họ Vương. Bằng hữu của Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh thấy thế cũng không thể làm gì khác hơn là không ngừng an ủi bọn họ, nhất định là nghĩ sai rồi, hiểu lầm rồi. (Robin: này làm ta thấy chị Tinh thật vô trách nhiệm, chơi ác cả nhà Ninh ca r, tội nghiệp Ninh ca quá a~gét chị r! >”< Tiêu: nga~~ oan trái, số anh nó khổ như thế mà =]]) Bối Hiểu Ninh nghe bọn họ nói xong, buồn bực đến muốn chết đi được, “Mẹ kiếp! Hỏi lão tử sau này làm sao làm người cho nổi?!” Khương Hạo vỗ vỗ hắn, “Thôi đành vậy! Ngươi nhẫn nại đợi đi, chờ Vương Tinh đem chuyện của nàng nói rõ ràng sẽ trả lại trong sạch cho ngươi.” “Kháo! Thế còn phải đợi đến bao nhiêu năm tháng?!” Tôn Lỗi đập bàn, “Lần này Vương Tinh cũng quá phi lý rồi, đem Hiểu Ninh của chúng ta đá qua không nói, lại còn phải thay nàng chịu tội!” (Robin: Đúng đúng, nói tiếp đi anh! =.=! Tiêu: thích mấy anh bạn của anh Ninh quá) “Sao còn chưa thấy rượu lên?” Bọn họ lần thứ hai gọi rượu vẫn chưa thấy người nào đưa tới, Trình Ngôn nóng nảy, quay đầu đối quầy Bar la: “Phục vụ viên! Phục vụ viên! Ai da! Bồi bàn đâu rồi!” “Được rồi, ngươi đừng la. Ở đây vừa ầm ĩ lại nhiều người như vậy ai mà nghe thấy tiếng ngươi chứ. Để ta đi gọi coi sao.” Bối Hiểu Ninh cầm lấy ví cuả Trương Suất với một cái vỏ chai rượu hướng quầy Bar đi. “Tiên sinh, cho thêm một chai này.” Bối Hiểu Ninh chỉ vào bình rượu trong tay nói. “Ôi? Bối Hiểu Ninh?!” Bối Hiểu Ninh xoay người, “Lăng Tiếu?! Ngươi… Như thế nào ngươi lại ở chỗ này?” (Robin: anh lén lút theo vợ anh chứ sao~ =v= Tiêu: tình yêu đã nảy nở r xao =]]) Lăng Tiếu mỉm cười, “Quán Bar này là của ta!” “Quán bar của ngươi không phải ở khu khác sao?” “Nơi này cũng là ta mở ra a.” Bối Hiểu Ninh tay cầm cái hộp quẹt để lại trên quầy Bar, nhìn thoáng qua: Túy Mộng BAR. Quả nhiên là cái tên cũng dung tục tầm thường như nhau, Bối Hiểu Ninh trong lòng hối hận: mụ nội nó! Thật sự là xuất môn gặp xui xẻo mà, lúc vào sao lại không hảo hảo xem kĩ một chút chứ! “Vậy ngươi thế nào lại ở chỗ này vậy?” Lăng Tiếu vẫn như trước cười tủm tỉm mà nhìn Bối Hiểu Ninh. “Nga, ” Bối Hiểu Ninh giơ ngón tay chỉ về phía ghế salon, “Ta theo vài bằng hữu đến đây uống chút rượu.” Lăng Tiếu theo ngón tay hắn nhìn về phía đó, khẽ cười với mấy bằng hữu Bối Hiểu Ninh đang nhìn về phía này. Sau đó quay người đối người trong quầy Bar nói: “Bàn đó miễn tính hóa đơn đi, ghi lại vào ta là được.” “A?! Như vậy sao được?!” Bối Hiểu Ninh vội vàng ngăn lại. “Có cái gì không được? Vương Tinh cũng nói với ta rồi a. Đều là do ta nhất thời sơ xuất, mời rượu thì có là cái gì, sau này ta sẽ tìm cơ hội hảo hảo mời ngươi một lần.” “Không được, không được…” “Ai da! Ngươi mau trở về chỗ ngồi đi.” Không để hắn nói tiếp, Lăng Tiếu bắt đầu đem Bối Hiểu Ninh đẩy đi. Bối Hiểu Ninh quay về chỗ, Đỗ Hoằng Đào nhìn hắn chớp chớp hai tròng mắt, “Đó không phải….là người trong hôn lễ hôm nay dẫn ngươi đi sao?” Trương Suất nói: “Đúng vậy a! Chẳng phải đó là bạn trai ngươi hả?!” (Robin: nói hay lắm! =]]) “Thôi nha! Đừng ở đó nói càn!” Tôn Lỗi cũng cười cười, “Nhất định a! Bạn trai ngươi thế nào cũng ở chỗ này?” Bối Hiểu Ninh nắm một vốc hạt dưa ném, “Còn nói nữa! Tại các ngươi hết á! Khi không lại tiến vào cái quán Bar này, chỗ này là do hắn mở a!” “Ôi ôi? Là ai nói cứ tùy tiện tìm một quán nào cũng được dẫn chúng ta vào?! Ta xem ngươi chính là cố ý dẫn bọn ta vào đây đi?” Khương Hạo cũng theo góp vui. “Hắn đang qua đây kìa.” Trình Ngôn kéo kéo Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh quay đầu, quả nhiên thấy Lăng Tiếu mang theo một chai rượu, bưng thêm một ít đá lạnh đang đi tới. Ba! Lăng Tiếu đem đồ vật để lên bàn, “Hiểu Ninh, sao ngươi không giới thiệu qua một chút?” Bối Hiểu Ninh thật rất muốn đem cái mặt mình vùi vào đống đá lạnh kia! “Nga.” Bối Hiểu Ninh đứng lên, “Đây là Trương Suất, bạn cùng lớp cùng phòng(chắc là phòng ktx a) cao trung đại học của ta. Khương Hạo, Tôn Lỗi cũng là bạn học đại học của ta. Đỗ Hoằng Đào, Trình Ngôn, là đồng nghiệp cũ của ta. Còn vị này là Lăng Tiếu, vốn là… Các ngươi cũng biết rồi đi.” Lăng Tiếu hướng từng người gật đầu, sau đó nói: “Được rồi, sau này đều là bằng hữu. Lúc rảnh rỗi mời mọi người cứ ghé, đêm nay coi như ta mời, không, là Hiểu Ninh mời. Anh em mấy người cứ thoải mái uống nha! Ta còn có việc, xin đi trước.” Nói xong mọi người cũng đều đối y gật đầu, nói cám ơn. Lăng Tiếu vừa cười vừa nhìn Bối Hiểu Ninh một cái liếc mắt đã đi rồi. Bối Hiểu Ninh lúc ngồi xuống cả mặt đều đỏ hồng (Robin: Ninh ca đáng yêu quá đi~♥), may mắn đèn trong quán bar lại mờ mờ nên không có ai nhìn ra. Bất quá mọi người không ai thấy hắn đỏ mặt nhưng cũng không chậm trễ túm hắn lại trêu chọc. “Ai yô? Hiểu Ninh, tên Lăng Tiếu này trông không tệ nha!” “Đúng vậy! Vừa cao vừa đẹp trại lại còn hào phóng, mà cũng rất hiểu chuyện nha!” “Ta xem hai ngươi cũng thật xứng đôi nha!” “Có khi Vương Tinh nói lại là sự thật ha?” … “Các ngươi câm miệng lại cho ta! Muốn làm ta tức chết hả!” Bối Hiểu Ninh đã cảm giác được mặt mình lại nóng lên rồi. (Robin: đáng yêu quá đi!!! *gào thét*) …………………. Tiêu: thấy chưa, đã bảo bạn của anh Ninh rất thú vị mà, thích mấy anh đấy, có bạn như thế thật tuyệt *lăn lộn* About these
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...