Cuối tuần, Bối Hiểu Ninh về nhà. Cùng ngồi nói chuyện với cha một hồi, theo như dặn dò của mẹ, Bối Hiểu Ninh giải thích y như lúc trước đã nói trong điện thoại chuyện ở hôn lễ.
Cha của Bối Hiểu Ninh là người nghiêm khắc, trầm mặc ít lời. Nghe Bối Hiểu Ninh nói xong, ông cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ là gật gật đầu, lại châm một điếu thuốc, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bối Hiểu Ninh một lát. Bối Hiểu Ninh chột dạ, lại bị ông nhìn như vậy, trong lòng từng đợt sợ hãi, vài lần đều định đem sự thật nói ra. Nhưng lại nghĩ đến mẹ già, mấy lời muốn nói Bối Hiểu Ninh đều cố nuốt ngược trở vào.
Buổi tối, Bối Hiểu Ninh đi theo cha mẹ mua vài thứ, lại đi nhà Vương Tinh một chuyến. Vương Tinh không có nhà, nói là cùng bạn bè ra bên ngoài. Bối Hiểu Ninh cùng mẹ giải thích đến nửa ngày nguyên nhân Bối Hiểu Ninh bị mang đi hôm hôn lễ với cha mẹ Vương Tinh, cha Vương Tinh không ngừng gật đầu, “Ân…. Phải…. Chúng ta không tin…. Với….. Chuyện đó sao có thể…. Hiểu Ninh là chúng ta nhìn thấy nó lớn lên mà….” Nhưng ánh mắt ông nhìn Bối Hiểu Ninh lại thủy chung là bán tín bán nghi. (Tự nhiên ghét cả nhà Vương Tinh~ nhất là cái bà Vương Tinh ấy, chuồn nhanh thế! =”=)
Bất quá đã đến lúc này rồi, Bối Hiểu Ninh đã chẳng buồn quan tâm người Vương gia thấy hắn thế nào nữa. Hiện tại hắn còn đang lo sự thật đến một ngày nào đó không che dấu nổi nữa. Nếu trong nhà biết tất cả đều là vì Vương Tinh không muốn cùng mình kết hôn mới gây ra chuyện, lúc đó chỉ sợ không biết sẽ ầm ĩ ra cái tình trạng gì nữa.
Ra khỏi nhà Vương Tinh rồi, Bối Hiểu Ninh cúi đầu đi theo phía sau cha mẹ, im lặng không lên tiếng. Cha có vài lần quay lại nhìn hắn, chỉ thở dài.
Ngày hôm sau, Bối Hiểu Ninh một nhà ba người đến chỗ ông nội tham gia lễ mừng thọ, ông nội và cha mẹ của Vương Tinh cũng đều đi. Từ hôm hôn lễ Bối Hiểu Ninh bị Lăng Tiếu mang đi đã hơn một tháng rồi, lần đầu tiên gặp lại ông nội bà nội hắn, nhưng lại không giống trước đây nhào tới ôm bọn họ, mà là đứng yên một chỗ rầu rĩ kêu hai tiếng: “Ông, bà.” Nhưng thật ra ông Bối nóng lòng gặp cháu, không quản nhiều như vậy, liền kéo Bối Hiểu Ninh vào phòng. Mẹ Bối Hiểu Ninh cũng vội vàng đi theo vào.
Hai mẹ con vào trong phòng vừa đúng lúc hai vị ông hai nhà đang nói chuyện ở hôn lễ. Nói qua nói lại, cuối cùng ông Bối Hiểu Ninh thở dài, “Ôi, đều là cái số cả! Ông trời không muốn cho ta và lão Vương kết thông gia mà a! Nếu vậy… chuyện kết hôn coi như cho qua đi. Nếu Hiểu Ninh và Tiểu Tinh còn muốn cùng với nhau thì ta đương nhiên rất vui, nhưng nếu hai đứa còn tìm được người thích hợp với mình hơn, thì ta cũng không muốn bắt ép. Muốn lấy ai thì hai đứa cứ lấy đi, đừng chậm trễ chuyện chung thân đại sự.”
Cụ ông tổng kết mọi chuyện xong, Bối Hiểu Ninh âm thầm thở phảo nhẹ nhõm: Chuyện đã đến nước này, từ từ tính tiếp vậy.
Cha Bối Hiểu Ninh sớm đã ngồi sẵn trong phòng ăn. Chuyện quan trọng nhất nói xong rồi, người hai nhà cùng ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn cũng không ai nhắc lại chuyện tại hôn lễ, chuyện này tạm thời coi như đã qua.
Ở lại một đêm tại nhà cha mẹ. Đến sáng sớm Bối Hiểu Ninh mới quay lại nhà mình.
Lăng Tiếu còn chưa dậy, Bối Hiểu Ninh ngồi vào bên giường nhìn y. Y đang gắt gao ôm chặt gồi đầu của Bối Hiểu Ninh, thoạt nhìn như đang ngủ say. Bối Hiểu Ninh vừa định vươn tay đi nhéo mũi y, y nhưng lại mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên hộ một tiếng: “Mẹ!”
Tay Bối Hiểu Ninh dừng lại, cho tới nay chưa từng nghe Lăng Tiếu nói qua chuyện cha mẹ mình, lần đầu tiên nghe y gọi như vậy, tất nhiên là ở trong mơ.
“Mẹ…..Đừng… đi….” Lăng Tiếu vươn một tay bắt đầu quơ quào trong không trung.
Bối HIểu Ninh vội vàng giơ tay ra. lăng Tiếu bắt được đồ vật rồi. Y đem tay Bối hiểu Ninh kéo vào trong lòng, ôm lấy thật chặt, mày dần dần giãn ra, lại cúi đầu một tiếng: “Mẹ…”
Tay Bối Hiểu Ninh bị Lăng tiếu ôm, không có cách nào rời đi, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là lén lút nằm xuống bên cạnh lăng Tiếu. Sau đó Bối Hiểu Ninh dùng tay kia xoa xoa mái tóc ngắn của y, nhắm hai mắt lại.
Ngày một tháng mười chớp mắt đã sắp tới, Bối Hiểu Ninh theo mấy người bạn thân đã bàn bạc tốt nơi sắp đến, hắn quyết định ra ngoài chơi cho đã rồi mới về tìm việc làm.
Hôm nay Bối Hiểu Ninh ở nhà một mình rầu rĩ nghĩ một cái cớ, lúc đó làm thế nào cho Lăng Tiếu đi theo, Trương Suất gọi điện đến. Nói xe không đủ dùng, bọn họ có 6 người, thêm người nhà nữa phải là 9, 10 người, mà chỉ có một chiếc xe của Trình Ngôn. Trương Suất giao luôn nhiệm vụ tìm xe cho Bối Hiểu Ninh, nói bọn họ phải đi làm, giờ chỉ còn Bối Hiểu Ninh nhàn rỗi. Còn nói mang theo một tên ngoan ngoan nào đó đi làm tài xế cũng được.
Bối Hiểu Ninh nghĩ: đúng là trời cũng muốn giúp ta! Lập tức nhanh miệng đáp ứng luôn.
Túy Mộng bar đã được sửa chữa rất tốt, Lăng Tiếu cũng đi kiểm tra một lần rồi. Lúc về nhà Bối Hiểu Ninh đã làm xong cơm tối.
Lăng Tiếu rửa tay, ngồi cạnh bàn chờ bối Hiểu Ninh.
Bối hiểu ninh bưng một đĩa thức ăn cuối cùng lên, tháo tạp dề rồi ngồi xuống, hắn nhìn Lăng Tiếu cười nói: “Mùng một có còn muốn theo bọn tôi ra ngoài chơi không?”
“Bọn em định đi đâu vậy?”
“À, đi Túy Long Cốc (*) ở nhà nông dân.”
“Hành trình tính đi như thế nào?”
“Mùng một đi, mùng 3 về. Thế nào? Có chuyện sao?”
Lăng Tiếu nheo mắt rồi chớp chớp con ngươi, “Nếu tôi không đi em có thấy mất hứng không hả?”
Bối Hiểu Ninh gạt tay cười phì, “Không có đâu, nếu anh bận thì cứ đi làm việc của anh đi.”
Lăng Tiếu nhếch miệng, “Tôi đi.”
“Nếu vướng chuyện gì thì cứ nói, đừng miễn cưỡng a.”
“Có gì mà miễn cưỡng, tôi muốn cũng chả có việc ý chứ.”
Ba mươi tháng chín, Bối Hiểu Ninh gọi điện cho Trương Suất, nói mượn xe Lăng Tiếu. Trương Suất không hỏi nhiều. chỉ nói có xe là tốt rồi, rồi sẽ phụ trách nói cho những người khác. Sau đó Bối Hiểu Ninh đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn vặt trên đường. Vốn Lăng Tiếu cũng muốn đi theo hắn, nhưng bị Bối hiểu Ninh ngăn lại, cũng hạ lệnh cấm: Không cho phép Lăng Tiếu bước vào siêu thị. (=)))
Ăn xong cơm tối, Lăng Tiếu lăn lên ghế salon xem TV, Bối Hiểu Ninh đem trang phục thức ăn gì đấy cho vào balo. Để dùng, để ăn, hắn đầu tiên nhét đầy đồ vào chung một cái balo. Một lát sau lại thấy không đúng, lại lấy ra chia đồ mình và Lăng Tiếu ra hai túi riêng biệt, lăn qua lăn lại lại lăn qua lăn lại.
Lăng Tiếu nghe hắn xếp mãi xếp mãi không xong, rốt cục không nhịn được một tay bóp thắt lưng, một tay kẹp điếu thuốc đến phía sau Bối hiểu Ninh, “Em muốn ra nước ngoài sao? Sao mà chuẩn bị lâu thế?”
Bối Hiểu ninh quay đầu trứng mắt với y, “Anh đã không tự mình làm đi, còn muốn quản tôi?”
“Ngày mai tôi đã không được đụng vào em rồi, hôm nay còn không cho tôi thỏa mãn một chút sao a?” Vừa nói Lăng Tiếu vừa từ phía sau luồn tay vào trong áo Bối hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh đẩy tay lăng Tiếu ra, “Thu vuốt anh lại! Tôi còn chưa chuẩn bị xong. Anh ngủ trước đi, ngày mai còn phải mượn xe đấy.”
“Tôi muốn ngủ cũng với em.” Lại thò tay ta mon men.
Bối Hiểu Ninh giơ tay đánh cho một phát, “Đừng vớ vẩn, nhanh đi ngủ!”
Lăng Tiếu đành hạ khóe miệng xuống, “Tôi đến bên giường chờ em.”
Chờ đến lúc Bối Hiểu Ninh lên giường, Lăng Tiếu sớm đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. (=)))))))))))))))))))
Buổi sáng hôm sau, trời sáng choang rồi hai người mới tỉnh. Bối Hiểu Ninh chiên bánh mì trứng cho hai người, cùng Lăng Tiếu ăn.
Cơm nước xong rồi lên xe, Lăng Tiếu giúp Bối hiểu Ninh vác ba lô xuống, “Ờm… hình như quên cái gì.” Nói xong hắn đã đi xuống xe.
Bối Hiểu Ninh cảm thấy mạc danh kỳ diệu mà mở ba lô ra xem xem, buồn bực nghĩ: mang toàn bộ rồi còn gì, lại thiếu cái gì nữa nhỉ?
Rất nhanh, Lăng Tiếu hai tay trống trơn đi ra. Y ngồi lại vào trong xe, Bối hiểu Ninh nghiêng đầu nhìn y, Lăng Tiếu nhìn chằm chằm phía trước, khởi động xe hơi, “Nga, nhớ lầm rồi.”
Tiếp theo bọn họ đón Tôn Lỗi cùng Khương Hạo. Khương Hạo đi một mình, Tôn Lỗi dẫn theo em nhỏ còn đang học trung học. Lúc đến điểm hẹn với Trình Ngôn, Bối Hiểu Ninh cũng Khương Hạo, Tôn Lỗi xuống xe, ngồi xổm một chỗ hút thuốc lá tán dóc.
Lăng Tiếu cùng em gái ở lại trong xe nghe nhạc. Nghe được một lúc, em gái đột nhiên từ sau xe ló lên phía trước, “Đây là bài hát gì vậy?”
“Em chưa từng nghe qua?” Lăng Tiếu hơi nghiêng đầu.
“Vâng.”
“Bài hát cũ rồi, có nói em cũng không biết.”
Cô bé khinh thường bĩu môi, ngồi trở lại.
Lăng Tiếu nhìn qua kính thấy biểu hiện của cô bé, cảm thấy rất thú vị, “Em tên gì?”
“Tôn Miểu Miểu.”
“Miểu Miểu? Thật dễ nghe a!”
Cô bé không phát ra tiếng mỉm cười.
Lúc này xe Trình Ngôn mới tới, trên xe là vợ hắn Lưu Na, Trương Suất, Mã Hồng cùng Đỗ Hoành Đào. Bối Hiểu Ninh mấy người lên lại trên xe, Lăng Tiếu nhìn Trình Ngôn làm một động tác tay, ý bảo cho hắn đi trước. Trình Ngôn gật đầu, nhấn ga lên quốc lộ, Lăng Tiếu lập tức đuổi theo.
Hai chiếc xe, mười người, thẳng đến Túy Long Cốc.
*Ui cũng muốn đi phượt một chuyến quá~* *Ta chả thấy tên Miểu Miểu dễ nghe tẹo nào!*
(*) Túy Long Cốc: thung lũng rồng.
Một số hình ảnh:
Tiêu: chú thích hình ảnh thật là mệt nha Phu nhân ==!!!!
About these
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...