Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Edit: phuong_bchii

________________

"Ưm ưm ưm......"

Hoàn toàn không biết cô nói gì, Quý Liên Tinh chờ cô ưm đủ mới buông tay.

"Không còn sớm nữa." Quý Liên Tinh tiền trảm hậu tấu, không cho cô cơ hội nói chuyện, kéo chăn đắp lại cho cô, "Nên ngủ rồi."

"Vậy muốn ôm ngủ." Giang Thự chủ động lại gần, "Em ôm chị hay chị ôm em?"

Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, không lên tiếng.

"Vậy chị ôm em." Giang Thự vươn tay kéo Quý Liên Tinh vào trong lòng, động tác tương đối thuần thục.

Gầy gầy, mềm mại, ôm lấy rất ấm áp. Cằm Giang Thự tựa lên đầu Quý Liên Tinh, cọ qua cọ lại vài cái.

"Ê ê, đừng cọ, ngủ đi!"

Giang Thự dừng động tác, hôn lên mắt Quý Liên Tinh, "Ngủ ngon ~"

Quý Liên Tinh cảm thấy cô thật sự rất dính người, nhưng không ngờ lại chọc đến trái tim, "Được rồi, ngủ ngon ~"

Giang Thự rất nhanh chìm vào mộng đẹp, Quý Liên Tinh sau khi nghe được hơi thở đều đều của cô, mới chui vào trong lòng cô đi vào giấc ngủ.

Một đêm này, Quý Liên Tinh ngủ rất ngọt, không có thuốc an thần, nàng giống như rơi vào trong đệm mềm mại, được ấm áp bao bọc, căn bản không muốn tỉnh lại.

Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông trong trẻo, người đánh xe dắt ngựa, vó ngựa giẫm trên con đường lát đá phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, lúc này Giang Thự mới từ trong mộng bừng tỉnh.

Quý Liên Tinh còn ở trong lòng cô, tướng ngủ điềm tĩnh, Giang Thự nhìn chằm chằm lông mi của nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng.

Giang Thự bình thường dậy sớm, không buồn ngủ, vì vậy liền ôm Quý Liên Tinh, cho đến 7 giờ, đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường vang lên, Quý Liên Tinh mới mở mắt.

Khi nhìn thấy khuôn mặt Giang Thự, Quý Liên Tinh có vài giây hoảng hốt.

"Chào buổi sáng, Nhím Nhỏ."

Quý Liên Tinh còn ngái ngủ: "Chào buổi sáng, mấy giờ rồi?"

"7 giờ lẻ 2 phút."

Quý Liên Tinh chui vào trong chăn, một tiếng nức nở: "Quên tắt đồng hồ báo thức, còn muốn ngủ một lát."

"Em ngủ đi, chị dậy làm bữa sáng cho em."


Giang Thự vén chăn chuẩn bị rời giường, lại bị Quý Liên Tinh kéo trở về, "Không được đi, ngủ với em một lát, em không đói."

Giang Thự còn muốn nói gì đó, Quý Liên Tinh đã kéo cô lên giường, chăn đắp lên đầu Giang Thự, một đôi tay ôm chặt eo cô, đầu tựa vào trong ngực cô.

Con nhím nhỏ mềm mại còn chưa tỉnh ngủ, Giang Thự trong nháy mắt bại trận.

Haizz, ngủ thì ngủ thôi.

Giang Thự chưa bao giờ ngủ nướng lần này lại ngủ nướng, ngủ thẳng đến gần giữa trưa Dụ Mộng đến gõ cửa hai người mới thức dậy.

"Thức dậy đi hai vị!" Dụ Mộng nghĩ thầm tối hôm qua hai người này phải làm đến mấy giờ, giờ này còn không có động tĩnh.

"Dậy rồi." Mở cửa là Giang Thự, tóc hơi rối, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

"Tiểu Quý đâu?"

"Cô ấy còn đang ngủ." Giang Thự nhìn vào trong phòng," Hình như cô ấy bị cảm nhẹ rồi."

Lúc nói lời này, Giang Thự kỳ thật cũng mang theo giọng mũi, "Sao tôi cũng có chút cảm nhẹ nhỉ."

Bỗng dưng nhớ tới ngày hôm qua hình như mắc mưa, cũng không biết là cô lây bệnh cho Quý Liên Tinh hay là Quý Liên Tinh lây bệnh cho cô.

Bên này Quý Liên Tinh thức dậy, thấy Dụ Mộng ngoài cửa mới nhớ tới một chuyện.

Hôm nay nàng phải liên lạc với Trì Văn.

"Dụ Mộng, cậu chờ một chút, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho cô ấy."

Giang Thự hoang mang, "Cô ấy là ai?"

"Bạn của Dụ Mộng."

Sau bữa trưa, Giang Thự cho Quý Liên Tinh uống một chút thuốc cảm phòng ngừa bị cảm.

Trong lúc Quý Liên Tinh lấy danh thiếp ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Trì Văn, Dụ Mộng còn hồi hộp hơn nàng.

Quý Liên Tinh mở loa ngoài. Điện thoại reo hai tiếng, người bên kia bắt máy:

"Alo?" Giọng nói càng lúc càng êm tai, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.

Quý Liên Tinh nhìn Dụ Mộng một cái, hỏi bên kia: "Xin chào, cô là Trì Văn sao?"

"Phải, cô là?"


"À, tôi là Dụ Mộng giới thiệu tới, bên chúng ta có hạng mục, không biết cô có thời gian nghe một chút hay không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây Trì Văn mới mở miệng: "Dụ Mộng ở đâu?"

Dụ Mộng điên cuồng lắc đầu với Quý Liên Tinh, tỏ vẻ không muốn, không được, không thể!!!

Quý Liên Tinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Cô ấy... hiện tại cô ấy không có ở đây."

"À, cô ấy về nước rồi phải không?"

"Cái đó, cô Trì, bên chúng tôi chủ yếu là nói ——"

"Được, cô đang ở đâu?"

"Quận Lộ Quả ở thành phố H, không biết cô có thời gian hay không......"

"Có, đúng lúc hôm qua tôi bay đến thành phố H." Trì Văn nói chuyện không chút lề mề, "Như vậy đi, tôi có lẽ 6 giờ chiều sẽ đến, cô cho địa chỉ chính xác."

"Được, lát nữa tôi gửi cho cô." Quý Liên Tinh cúp điện thoại, nhìn về phía Dụ Mộng, phát hiện Dụ Mộng mặc dù một câu cũng không nói, nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút lo lắng.

"Cô ấy nói buổi chiều sẽ đến."

Dụ Mộng ngơ ngác gật đầu, "Mình nghe thấy rồi."

Nhìn dáng vẻ này của Dụ Mộng, là người nào có thể làm cho Dụ Mộng thất hồn lạc phách như vậy? Quý Liên Tinh đối với người xa lạ này càng tò mò.

Vì thế cả buổi chiều, Dụ Mộng đều bị vây trong trạng thái mất hồn.

Cô ấy và Trì Văn đã mấy tháng không gặp mặt, chuyện trước đó còn chưa có một lời giải thích, nghĩ tới phải gặp mặt, đột nhiên lại có chút câu nệ.

Sáu giờ chiều, Quý Liên Tinh nhận được điện thoại của Trì Văn, Trì Văn nói cô ấy lạc đường.

"Cô đang ở đâu?"

"Hướng dẫn ở chỗ các cô lòng vòng quá, bây giờ tôi đang ở bên cạnh một cây cầu, ở đây có rất nhiều quán bar, chỉ dẫn nói sắp đến rồi, nhưng tôi không tìm được nhà trọ của cô đâu."

Vừa nghe đến quán bar và cầu, Quý Liên Tinh liền biết cô ấy đang ở đâu.

"Đứng yên đừng nhúc nhích, chờ tôi một chút." Cúp điện thoại, Quý Liên Tinh đi sang phòng bên cạnh gọi Dụ Mộng.

"Dụ Mộng, tình nhân cũ của cậu tới, chúng ta đi đón cô ấy."


Nghe thấy "tình nhân cũ", Dụ Mộng trong nháy mắt có chút xù lông.

"Cái gì mà tình nhân cũ! Mình và cô ấy còn chưa có loại quan hệ đó."

Quý Liên Tinh chỉ cười cô ấy: "Đi thôi."

Hai người xuống lầu, đi về phía quán bar, còn chưa tới cầu bên kia, tim Dụ Mộng đã bắt đầu đập nhanh hơn.

"Mình nói rốt cuộc là cô gái nào?"

"Hả?"

"Rốt cuộc là cô gái nào mà có thể khiến cậu căng thẳng như vậy?"

"Mình rất căng thẳng sao?"

"Phụt......." Quý Liên Tinh quả thực cũng không muốn nhiều lời, nhìn về phía cầu bên kia, nơi đó quả thật là một cô gái đang đứng.

Từ xa nhìn lại, đã đại khái có thể nhìn ra vóc dáng của cô gái kia, tóc dài, da trắng, môi đỏ, nhìn quanh sinh tư, phong tư yểu điệu, nhìn ra được là một mỹ nữ.

Cô ấy đứng tựa vào đầu cầu, cúi đầu nhìn dòng suối dưới cầu, hình như đang ngẩn người.

Quý Liên Tinh nghĩ thầm nhất định là cô ấy, từ xa đã gọi cô ấy: "Trì Văn ~"

Người nọ nghe vậy ngẩng đầu, nhìn sang Quý Liên Tinh, chỉ là ánh mắt dẫn đầu vẫn rơi vào chỗ Dụ Mộng, lúc nhìn thấy sửng sốt một chút, chợt bật cười.

"Quả nhiên cô ở đây." Buổi sáng lúc Quý Liên Tinh gọi điện thoại tới, thì Trì Văn có một loại dự cảm, Dụ Mộng khẳng định ở cùng với nàng.

Dụ Mộng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn cười gật đầu.

Tim cô ấy đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Mấy tháng không gặp Trì Văn, lúc gặp lại cô ấy, mới chính thức ý thức được là nhớ cô ấy, cảm giác nhớ nhung so với trong tưởng tượng còn sâu hơn.

Đi đến bên cầu, ba người chạm mặt.

"Xin chào, tôi tên Quý Liên Tinh." Quý Liên Tinh chủ động vươn tay, nói với cô ấy, Trì Văn có thể là bạn hợp tác trong tương lai.

"Xin chào, Trì Văn." Trì Văn đưa tay bắt tay Quý Liên Tinh, tâm tư rõ ràng không ở chỗ Quý Liên Tinh, bởi vì ánh mắt của cô ấy hướng về Dụ Mộng.

Dụ Mộng bị cô ấy nhìn có chút ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng, nói: "Mình không giới thiệu, chúng mình quen nhau."

"Phụt." Quý Liên Tinh không nhịn được cười ra tiếng, "Cái đó, cô Trì, tìm một chỗ ngồi một chút? Chúng ta nói chuyện?"

Trì Văn gật đầu, "Không thành vấn đề." Ngay sau đó lại nhìn Dụ Mộng một cái, thêm một câu: "Nhưng trước khi chúng ta nói chuyện, tôi có việc muốn nói với Dụ Mộng."

Quý Liên Tinh ngầm hiểu, "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi qua bên kia."

Sau khi nàng đi, trên cầu chỉ còn lại Dụ Mộng và Trì Văn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, đặc biệt là Dụ Mộng, thậm chí cũng không tiện nhìn thẳng vào mắt Trì Văn.

"Sao cô không nghe điện thoại của tôi?" Trì Văn hỏi cô ấy.


"......" Dụ Mộng trầm mặc.

"Còn xóa tôi nữa." Trì Văn lại hỏi.

"Vì sao xóa cô tự cô biết."

"Tôi không biết." Trì Văn nhìn về phía cô ấy, trong ánh mắt có vài phần lạnh lùng, "Cho nên cô định cứ để quan hệ của chúng ta như vậy, không tiến hành bất kỳ trao đổi gì phải không?"

Dụ Mộng thở dài một hơi, vì sao không nghe điện thoại, bởi vì không muốn nghe, vì sao xóa cô ấy kỳ thật cũng là có nguyên nhân, nhưng phải nói ra như thế nào?

Trì Văn thấy cô ấy không nói lời nào, giọng nói lại mềm nhũn, "Tôi cảm thấy ít nhất chúng ta phải nói rõ ràng, không thể không rõ ràng, giống như cô về nước cũng không nói cho tôi biết một tiếng, tôi đều nghe được từ chỗ anh Trương."

"Cho nên lúc trước cô đi cùng cô ấy làm gì?" Dụ Mộng rốt cuộc cũng nhìn về phía Trì Văn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Chữ "cô ấy" trong miệng cô ấy, là chỉ một người bạn hợp tác khác của Trì Văn, lúc trước Trì Văn chính là cùng cô ấy về nước, Dụ Mộng nghiêm trọng hoài nghi người kia có ý với Trì Văn, cho nên mỗi lần nhớ tới trong lòng cũng không có cảm xúc gì.

"Cô ấy là ai? Long Tịch sao?"

Dụ Mộng không nói gì, xem như thừa nhận.

Trì Văn thở dài một tiếng, giải thích: "Long Tịch là bạn tốt của tôi, chuyện này không cần phải quan tâm."

"Có thể cô đã lựa chọn giữa tôi và cô ấy."

"Nói bậy, trước giờ tôi đều chọn cô." Trì Văn nóng nảy, cô ấy không nghĩ tới Dụ Mộng vẫn không nhận điện thoại của cô ấy thế mà lại bởi vì chuyện này, thật ra cô ấy muốn nói chuyện với Dụ Mộng, nhưng vẫn không có cơ hội.

Về đêm hôm đó, Dụ Mộng khẳng định cũng hiểu lầm, cảm thấy cô ấy chỉ là say rượu phóng túng, thật ra không phải.

"Dụ Mộng, tôi rất thích cô." Trì Văn gọn gàng dứt khoát," Không phải chơi đùa."

Thích? Đây là lần đầu tiên Dụ Mộng nghe Trì Văn chính miệng nói thích, tuy rằng bất ngờ, nhưng lại có chút sợ hãi. Dụ Mộng có một mối tình, cô gái kia cũng như vậy, làm cho cô ấy rung động cuối cùng vẫn chia tay.

"Trì Văn, thật ra đầu óc tôi hơi loạn."

Dụ Mộng xoa xoa huyệt thái dương, "Tôi không biết sau chuyện chúng ta làm đêm đó, cô suy nghĩ gì, ngày hôm sau cô cũng không có tỏ thái độ, cũng không lâu sau cô liền cùng Long Tịch về nước, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của cô. Hiện tại cô nói cô rất thích tôi, phần thích này lại là có ý gì đây?"

Trì Văn thở dài một tiếng, không ngờ Dụ Mộng có thể nghĩ nhiều như vậy, "Thích thì có ý nghĩa gì, thích chính là thích."

Cô ấy thấy Dụ Mộng còn nghi ngờ, còn nói: "Đêm hôm đó chúng ta làm, tôi rất tỉnh táo, tôi biết chúng ta đang làm cái gì, sau đó vẫn không tỏ thái độ là bởi vì tôi cho rằng cô là một gái thẳng, muốn cho cô nhiều thời gian suy nghĩ hơn. Chỉ là tôi không ngờ lúc liên lạc với cô, cô cũng đã sớm kéo tôi vào danh sách đen rồi."

Thì ra là như vậy.

"Tôi còn tưởng rằng cô chỉ muốn tình một đêm với tôi." Biểu cảm Dụ Mộng có chút đau lòng.

Khóe môi Trì Văn nở nụ cười nhộn nhạo, "Nếu muốn tình một đêm với cô, tôi nghĩ tôi sớm nên tiền trảm hậu tấu, mà không phải sau khi thuê chung với cô nửa năm mới làm chuyện như vậy chứ?"

Nghe hình như lại có chút đạo lý.

"Dụ Mộng, cho nên cô đối với tôi rốt cuộc là cảm xúc gì?" Trì Văn không thích kéo dài, lại càng không thích Hải Vương câu cá, thích gọn gàng dứt khoát một chút.

"Tôi còn có thể là cảm xúc gì, tôi và cô giống nhau." Dụ Mộng hít sâu một hơi, vẫn nói:" Nếu cô thích tôi, tôi cũng thích cô."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận