Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Edit: phuong_bchii

________________

"Nếu như chị không hoàn hảo như em tưởng tượng, em có còn thích chị như bây giờ không?"

Con người một khi quá để ý cái gì sẽ không ngừng thăm dò, từ hoàn hảo này hình như định nghĩa quá nhiều, chúng ta luôn thích dùng hoàn hảo để định nghĩa tình yêu, người hoàn hảo luôn xứng đôi với tình yêu hoàn hảo, ảo tưởng tình yêu mang lại cho người ta cũng luôn hoàn hảo.

Thật sự nên như vậy sao?

Quý Liên Tinh cứ như vậy nhìn Giang Thự, nhìn ánh mắt của cô, trong ánh mắt lóe ra lo lắng rất rõ ràng.

Trong đầu hiện lên vài loại khả năng, tự hỏi, Giang Thự hỏi vấn đề như vậy, là gần đây gặp cô phải chuyện gì sao? Hay là nói mình đã làm gì khiến cô trở nên nhạy cảm như vậy?

"Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Em trả lời chị trước." Giang Thự khăng khăng muốn có được đáp án.

"Em yêu chị không liên quan đến việc chị có hoàn hảo hay không." Quý Liên Tinh còn chưa nghĩ tới Giang Thự có một ngày lại để ý đến điều này, "Chẳng lẽ chị yêu em là bởi vì em rất hoàn mỹ sao? Chị xem em cũng có rất nhiều khuyết điểm không phải sao?"

Nàng ôm chặt lấy Giang Thự, an ủi bất an của Giang Thự.

"Chị có ra sao em đều thích, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thử Thử ngốc."

Con gái đều là muốn dỗ dành, muốn cho cảm giác an toàn, tuy rằng Quý Liên Tinh là phái hành động, nhưng nàng cũng bằng lòng nói lời tâm tình cho Giang Thự nghe.

Lo lắng trong mắt Giang Thự vẫn chưa tiêu tan, "Trước kia chị ——"

Trước kia chị đã có rất nhiều chim hoàng yến, em biết đấy. Nhưng em không biết là, trong đó có một người là Tôn Khiết, cũng chính là đối tác hiện tại của em, chị và cô ấy từng có một ít ảnh chụp, em nhìn thấy ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, trước kia đều đã qua, chúng ta chỉ nhìn tương lai có được hay không?

Những lời này ở Giang Thự trong đầu đã qua nhiều lần, nghĩ thì rất đơn giản, cũng thật muốn nói ra miệng nhưng thật sự quá khó khăn.

Giang Thự nhìn chằm chằm vào mắt Quý Liên Tinh, sững sờ không nói ra, cổ họng như bị tắc, vừa nghẹn vừa chát.

"Chuyện trước kia đều đã qua rồi."

Giọng Quý Liên Tinh dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức khiến Giang Thự có cảm giác áy náy mãnh liệt.

Có lẽ vẫn nên nói ra, ít nhất phải nói một phần, nếu không gạt nàng như vậy thì tính là gì?

"Trước kia chị từng có một số cô gái......" Giang Thự dời mắt, không nhìn vào mắt Quý Liên Tinh, "Khi đó chị bảo họ bồi chị ngủ, chị cho họ tiền. Bởi vì không có phát sinh quan hệ thực chất, cho nên chị cảm thấy không có gì, nhưng mấy năm nay mỗi lần nhớ tới đều có loại cảm giác không thoải mái."

"Ừ, em biết." Ngữ khí Quý Liên Tinh rất bình tĩnh, nàng đã từng là một trong những cô gái kia, đối với hành vi của Giang Thự quả thực không thể rõ ràng hơn.

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên ngủ ở trên giường này, trong đầu liền suy nghĩ, đã từng có bao nhiêu cô gái ngủ ở trong lòng cô thế.

Nếu muốn thật sự nói lời trong lòng, không để ý những con chim hoàng yến kia là giả.

Nhưng con người không phải thánh hiền, ai mà không có lỗi lầm, huống hồ những chuyện xảy ra đều là ở trước nàng và Giang Thự, muốn chỉ trích cô giống như cũng không có lập trường.

"Cho nên em có để ý quá khứ chị và họ không? Hành vi chị ôm họ ngủ như vậy?" Giang Thự tiếp tục thử.

"Em đã nói rồi, Giang Thự, em không để ý quá khứ của chị. Em chỉ nhìn tương lai, giữa chúng ta không có phản bội là có thể đi tiếp."

Ngữ khí Quý Liên Tinh cũng rất nghiêm túc, nàng đang nghiêm túc trả lời vấn đề của Giang Thự.

Giang Thự cúi đầu, áp đầu vào bụng Quý Liên Tinh, tìm kiếm sự ấm áp trong lòng nàng.

"Làm sao chị có thể phản bội em chứ."

Nhận định một người chính là cả đời. Cô không có lòng dạ thanh thản, cũng không thể nào lại yêu người khác.

"Vậy không phải đúng rồi sao, chị đúng là ngốc thật đấy, gần đây suy nghĩ rất nhiều, giống như kiểu con gái mới có mối tình." Quý Liên Tinh sờ đầu cô, lại cảm thấy không đủ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Những chuyện này đều đã qua rồi, em chỉ nhìn hiện tại, tin tưởng quyết định lúc trước chúng ta quyết định bắt đầu lại từ đầu này được không?"


"Được." Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Còn về Tôn Khiết, Giang Thự nghĩ thầm chờ chuyện công ty Quý Liên Tinh quyết định lại ngả bài. Nếu không hai ngày nay các nàng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy rất xấu hổ.

Chủ đề kết thúc, bởi vì Giang Thự vừa rồi quá căng thẳng, hai má nổi lên đỏ ửng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, Quý Liên Tinh thấy vậy trong lòng ngứa ngáy, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay Giang Thự làm việc cũng mệt chết đi được, vẫn lăn qua lăn lại cũng không được, miệt mài quá độ chỉ sợ không được.

"Muốn ngủ sao?"

"Ừ, buồn ngủ quá."

"Vậy ngủ đi."

Quý Liên Tinh tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Giang Thự.

Từ sau khi tay Giang Thự không tiện, hầu như đều là Quý Liên Tinh ôm cô ngủ, vừa mới bắt đầu Giang Thự vẫn chưa thích ứng, hiện tại hình như đã quen với tư thế nằm này.

"Ngủ ngon, Giang Thử Thử." Quý Liên Tinh thì thầm bên tai Giang Thự.

"Ngủ ngon, Nhím Nhím."

Nhím Nhím? Một loại cảm giác kỳ dị chảy xuôi trong lòng Quý Liên Tinh, giọng của Giang Thự rất nhẹ, như là cào ngứa trên trái tim nàng.

"Sao lại dùng điệp từ gọi em là Nhím Nhím?"

"Em gọi chị là Giang Thử Thử, chị gọi em là Nhím Nhím, ID tình nhân của chúng ta."

"Phụt......" Quý Liên Tinh hung hăng cắn một cái vào tai Giang Thự, "Chị cũng quá đáng yêu rồi."

"Lần sau đừng khen nữa, trực tiếp dùng hành động biểu đạt đi." Giang Thự ngẩng đầu, chủ động tới gần Quý Liên Tinh.

Ai cũng không nói gì, chỉ có đôi môi chạm vào nhau, mềm mại, ngọt ngào.

Là một nụ hôn kéo dài thật lâu, cuối cùng Giang Thự chìm vào giấc ngủ say trong sự bao bọc dịu dàng của Quý Liên Tinh.

Cả đêm, không có ác mộng, một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Quý Liên Tinh dậy sớm, mặc dù là thứ bảy, nhưng nàng vẫn phải đến công ty một chuyến, ngày hôm qua đã hẹn trước với Tôn Khiết.

Giang Thự hiếm khi ngủ nướng một lần, Quý Liên Tinh thấy cô ngủ rất say, nên không quấy rầy cô.

Trước khi ra ngoài đã làm xong bữa sáng, cô thức dậy hâm nóng một cái là có thể ăn.

Quý Liên Tinh đến bãi đỗ xe lấy xe, lái xe đến công ty. Trong máy nghe nhạc mở nhạc, một ngày mới tâm trạng mới, tâm trạng Quý Liên Tinh không tệ, lại cảm thấy không quá chân thật, bắt đầu từ hôm nay, nàng cũng là bà chủ?

Thật ra cuộc sống tạm thời vẫn không có gì thay đổi, trước kia là sống như thế nào hiện tại vẫn là như thế ấy, khác biệt duy nhất chính là trở nên bận rộn.

Tám giờ sáng, xe dừng ở dưới lầu CBD, Quý Liên Tinh mở cửa xuống xe.

Mặc dù là thứ bảy, nhưng tòa nhà này vẫn có một số công ty nghỉ một ngày, nhân viên cuối tuần cũng phải đi làm.

Đám đông không rộn ràng nhốn nháo như ngày làm việc, nhưng cũng không ít người.

Quý Liên Tinh dùng di động gọi một ly cà phê, điền địa chỉ ở tầng 8, một mình đi vào đại sảnh, chuẩn bị đi thang máy lên.

Nàng có quyền hạn đi thang máy VIP, nhưng cảm thấy thật ra chênh lệch không lớn, vẫn quen với thang máy bình thường hơn một chút, vì vậy quyết đoán đi thang máy bình thường nhiều người.

Cùng trước kia đi làm không có gì khác nhau, quét mã đi vào, mọi người xếp thành hàng đi vào.

Quý Liên Tinh đứng trong một hàng, gửi tin nhắn cho Tôn Khiết, hỏi cô nàng đã đến chưa.

Kết quả bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ, Quý Liên Tinh quay đầu, là một gương mặt quen thuộc.


Kính gọng đen râu quai nón nụ cười hiền hậu.

"Lữ Phàm?"

Lữ Phàm nâng mắt kính xuống, kích động nói: "Thật đúng là cô!"

Hắn đánh giá Quý Liên Tinh một cái, trong mắt lóe ra một tia kinh diễm. Ba năm không gặp, khí chất Quý Liên Tinh càng thêm động lòng người, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, tóc dài đen thẳng giống như lúc trước, một khuôn mặt tinh xảo gầy gò, mũi rất vểnh, da thịt trắng nõn như tuyết, hơn nữa trang điểm, trưởng thành lại trí thức.

Lại khoác lên một bộ âu phục, có vẻ cả sân khấu càng thêm nổi tiếng.

Lữ Phàm không tốn quá nhiều thời gian đánh giá, nếu không sẽ quá bất lịch sự.

Hắn vò đầu, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn nói: "Sao cô lại trở về? Muốn tiếp tục đi làm ở công ty sao?"

Quý Liên Tinh lắc đầu, "Bây giờ đang ở tầng 8."

"Đổi nghề rồi à?"

"Ừm, thử cái khác xem sao."

Lữ Phàm nhịn không được nhìn Quý Liên Tinh nhiều hơn hai mắt, luôn cảm thấy Quý Liên Tinh hiện tại cùng Quý Liên Tinh trước kia có khác biệt rất lớn, nhưng nàng vẫn là người đó, vẫn hiền lành như vậy, cho nên rốt cuộc có chỗ nào khác nhau?

"Thang máy của anh tới rồi kìa." Quý Liên Tinh chỉ chỉ thang máy cao tầng, ý bảo Lữ Phàm mau đi.

"À! Được!" Lữ Phàm ba bước quay đầu lại hai lần, "Có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé!"

Quý Liên Tinh cười gật đầu, "Được, không thành vấn đề."

Thang máy tầng thấp rất nhanh cũng tới, Quý Liên Tinh bước vào trong thang máy, ấn xuống tầng 8, đứng dựa vào góc.

Thang máy chậm rãi đi lên, mùi trong không khí vẫn không thay đổi, cảm giác quen thuộc, hơn nữa vừa mới chạm mặt Lữ Phàm, làm cho nàng lập tức lại nhớ tới rất nhiều người......

Lúc trước cùng làm việc với lão Vương, tổ trưởng, chị Trương...... Thậm chí còn có Mia, chuyện kia qua đi, Mia liền từ chức, cũng không biết hiện tại ở nơi nào.

Đinh.

Thang máy đến tầng 8, Quý Liên Tinh đi giày cao gót ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tôn Khiết đứng ở cửa nghịch ngợm cái gì đó.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Kiểm tra công tắc vân tay này, sao tôi không mở được?"

Quý Liên Tinh đi tới trước mặt cô nàng, ngón tay ấn một cái, cửa mở ra.

"Hả? Sao của cô lại có thể."

"Cô không xác nhận lại, cái này phải ghi hai lần mới được."

Hai người song song đi vào, có người đang làm việc, đã tuyển một bộ phận người, nhưng còn phải mở rộng tuyển dụng, bên nhân sự đã bắt đầu phỏng vấn nhân viên mới.

Tổ kế hoạch, không biết chàng trai nào tinh mắt, thấy Quý Liên Tinh và Tôn Khiết, chủ động chào hỏi:

"Chào Quý tổng." Chào sếp lớn trước, sau đó chào sếp nhỏ: "Chào Tôn tổng."

"Chào buổi sáng." Quý Liên Tinh gật đầu, không có biểu cảm gì đặc biệt, bước nhanh vào văn phòng, Tôn Khiết đi theo phía sau, thuận tiện đóng cửa lại.

Phòng làm việc vẫn còn rất trống, đồ đạc còn chưa dọn xong, một cái bàn, một cái máy tính, một cái ghế còn có bàn trà, nhưng rất rộng rãi, đây là không gian riêng tư sau này của Quý Liên Tinh, tạm thời như vậy, khả năng còn lại phải tự mình từ từ mua thêm.

Tôn Khiết cũng không khách sáo, tìm một cái ghế ngồi xuống.


"Nhiếp ảnh gia trước mắt tìm được hai người, nhưng tôi hơi không hài lòng." Tôn Khiết nói.

"Như thế nào?"

"Có một người đàn ông thích giả bộ đại gia, rất phiền."

Quý Liên Tinh hoang mang: "Giả bộ đại gia? Giả bộ như thế nào?"

"Phải có trợ lý, tôi có thể hiểu được, nhưng nói phải có một cô gái trẻ xinh đẹp, tôi không phải chị Lý." Tôn Khiết gác một chân lên chân kia, dựa người về phía sau, dáng vẻ rất tùy ý.

"Vậy đánh rớt đi." Quý Liên Tinh không do dự, "Ngộ nhỡ sau này hắn quấy rầy phụ nữ thì phải làm sao?"

Tôn Khiết nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh, ánh mắt dừng ở trên mặt Quý Liên Tinh, luận nhan sắc, dường như mình thua vài phần.

"Được, cô nói đánh rớt thì đánh rớt, cô là sếp mà, tôi nghe lời cô." Tôn Khiết cười nói.

"Cô cũng vậy, cô có quyền lên tiếng, tôi nói đánh rớt hắn là vì suy nghĩ cho nhân viên, đặc biệt là nhân viên nữ của chúng ta." Quý Liên Tinh dừng một chút, vẫn nói: "Cá nhân tôi cảm thấy nữ nhiếp ảnh gia xứng với nữ trợ lý, nam nhiếp ảnh gia xứng với nam trợ lý, được thì được, không được thì thôi."

"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy." Tôn Khiết gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đều là nữ, đương nhiên biết phụ nữ trong xã hội này có bao nhiêu khó khăn, đặc biệt là trong công việc, chợt nói: "Bên cô có đề cử không? Ví dụ như nhiếp ảnh gia, tiền lương của chúng ta cũng không thấp, phúc lợi rất tốt, chỉ là thiếu người."

Nói đến nhiếp ảnh gia, người đầu tiên nhảy ra trong đầu Quý Liên Tinh chính là Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu quay video thật sự rất đẹp, đơn thuần từ góc độ của sếp mà xem, Quý Liên Tinh thật sự rất muốn đào cô ấy, cũng không biết cô ấy có đồng ý hay không.

"Tôi có một người bạn, nhưng tôi phải hỏi cô ấy vì gần đây cô ấy bị thương ở tay."

"Được, lát nữa cô hỏi xem." Tôn Khiết đứng dậy, muốn đi lại không muốn đi, nhưng ở lại đây đúng là không có việc gì, do do dự dự, cuối cùng vẫn hỏi nàng: "Buổi trưa có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không?"

"Hả? Trưa nay sao?" Quý Liên Tinh cảm thấy vẫn nên nói với Giang Thự một tiếng, "Tôi phải hỏi bạn tôi đã."

"Ồ, hai người này cũng thật dính."

Tôn Khiết nhún nhún vai, "Không sao, không ăn được cũng không sao, chủ yếu là nghe nói cô học đại học N, còn nói chúng ta đi xung quanh thăm dò ẩm thực."

"Cũng được." Quý Liên Tinh cảm thấy cần phải tiếp xúc nhiều với Tôn Khiết, dù sao sau này phải thường xuyên gặp mặt, hơn nữa nàng cũng đã lâu không đến gần đại học N.

Quý Liên Tinh nói với Giang Thự, phải ăn cơm với đồng nghiệp, Giang Thự cũng không hỏi nhiều, tuỳ ý nàng.

Vì thế giờ cơm trưa, Quý Liên Tinh và Tôn Khiết đến một quán bún đối diện với đại học N.

Đây là một quán cũ, mở rất nhiều năm, cũng là một cửa hàng nổi tiếng trên mạng trong thành phố, khác với những cửa hàng nổi tiếng khác chính là cửa hàng này trang hoàng vô cùng bình dân.

Thật ra chính là không trang hoàng.

Mấy cái bàn thấp ghế thấp đặt ở cửa, hơn nữa trong quán cùng với hậu viện tất cả đều bày đầy, đơn sơ thì đơn sơ, nhưng không còn chỗ ngồi, kinh doanh đặc biệt tốt.

Quý Liên Tinh và Tôn Khiết tìm một cái bàn ngồi xuống. Quý Liên Tinh đẩy thực đơn đến trước mặt Tôn Khiết, nói: "Bình thường tôi ăn bún thịt bò của quán này, chính là hương vị kinh điển, hơi cay, nếu cô không ăn cay, có thể gọi bún ba tươi."

"Tôi cũng giống cô! Bún thịt bò." Mục đích thực sự của Tôn Khiết không phải là ăn cơm, mà là nói chuyện với Quý Liên Tinh.

"Thật ra tôi cũng rất thích đại học N." Cô nàng nhìn như thờ ơ, trên thực tế là tỉ mỉ lên kế hoạch.

Không đợi Quý Liên Tinh nói tiếp, lại tự nói: "Trước kia có nói chuyện với một cô gái đại học N."

Quý Liên Tinh cảm nhận được một chút vi diệu, cô gái, à, hoá ra cô ấy cũng là cong.

"À à, vậy sao?" Quý Liên Tinh lại không biết tiếp tục như thế nào, cầm lấy chai nước khoáng trong tay nhấp một ngụm, che giấu biểu cảm hơi xấu hổ.

Trong lòng suy nghĩ, cũng phải tự báo địa chỉ nhà sao? Nói mình cũng thích con gái? Hình như lại không tốt lắm. Tiết lộ nhiều như vậy làm gì.

Tôn Khiết nhướng mày, dường như không cam lòng, lại nói tiếp: "Cô gái kia rất cao, rất xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy mới tốt nghiệp đại học N, trong nhà rất có tiền, chủ một công ty, làm tài chính."

Mỗi một câu miêu tả đều đụng vào trên người Giang Thự, Quý Liên Tinh uống nước thiếu chút nữa sặc, có loại ảo giác hai người đã nói qua cùng một bạn gái.

"Ừm... cho nên cô rất thích đại học N đúng không?" Vô cùng tự nhiên mà nói sang chuyện khác.

"Đúng vậy." Ánh mắt Tôn Khiết thâm trầm, nói tiếp: "Bởi vì cô ấy quá ưu tú, sau này những người tôi gặp đều cảm thấy thiếu chút thú vị."

Tôn Khiết quay lại chủ đề.

Xem ra là không thể không nhận, Quý Liên Tinh chỉ có thể hỏi cô nàng: "Vậy không bằng nói một chút vì sao hai người chia tay đi?"

"Cô ấy nói muốn sống một mình, vĩnh viễn không thể thích tôi, đồ cặn bã."


"Cô ấy vĩnh viễn không thể nào thích cô...... Vậy sao hai người lại ở bên nhau?" Gần như là thốt ra, nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy mình giống như nhanh mồm.

Tôn Khiết không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại rất có ham muốn thổ lộ: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy rất phức tạp, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, làm một ít chuyện sai lầm, có điều cô ấy rất tốt, ít nhất về phương diện tiền bạc chưa từng keo kiệt, cho nên tình cảm của tôi đối với cô ấy cũng rất phức tạp."

Trái tim Quý Liên Tinh đập mạnh một cái, miêu tả này...... cùng Giang Thự thật sự giống nhau.

Cho nên khi nhìn lại Tôn Khiết, vẻ mặt Quý Liên Tinh có vài phần thay đổi vi diệu.

Vốn Tôn Khiết định nói tiếp, nhưng giương mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Quý Liên Tinh, lại chần chờ.

Mâu thuẫn tâm lý.

Tiếp tục làm như vậy thì được cái gì? Tôn Khiết thừa nhận mình có chút không cam lòng, nhưng Quý Liên Tinh vô tội.

Trước khi Giang Thự xuất hiện, cô nàng cũng rất có hảo cảm với Quý Liên Tinh.

Không thể thấy mỹ nữ đau lòng, Tôn Khiết lại có chút không đành lòng. Vì thế cô nàng lựa chọn ngậm miệng, kết thúc chủ đề này.

Vừa lúc bún thịt bò đã lên bàn, cắt ngang chủ đề này.

"Nếm thử món bún cô đề cử này thử xem sao." Tôn Khiết gắp một miếng bún dài, nhai hai ngụm nuốt vào bụng, giơ ngón tay cái lên, "Mùi vị tuyệt vời! Không hổ là cửa hàng lâu đời mười năm."

Quý Liên Tinh còn đang thất thần, luôn muốn nghĩ đến Giang Thự, nhưng lại cảm thấy không thể nào là Giang Thự, dù sao tối hôm qua Tôn Khiết và Giang Thự cũng chạm mặt, hai người cũng không nhận ra nhau.

Suy nghĩ quá nhiều sẽ không hạnh phúc.

Quý Liên Tinh phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Ngon chứ? Ngon thì cô ăn nhiều một chút đi."

Nụ cười của nàng trong trẻo thuần túy, khóe môi hiện ra ổ lê, đặc biệt có sức cuốn hút, thế cho nên Tôn Khiết nhìn thoáng qua có loại cảm giác lập tức bị kinh diễm.

Khó trách Giang Thự lại thích nàng, Tôn Khiết có chút hiểu tại sao.

Người đẹp như vậy ai mà không yêu chứ? Đẹp săn sóc lại không làm, còn độc lập tự cường, ngay cả cô nàng cũng thích.

"Tiểu Quý à."

"Hả?"

"Cô có người yêu không?" Tôn Khiết biết rõ còn cố hỏi, cố ý tìm đề tài.

"Có."

"Người yêu của cô thật có phúc, thật đấy."

Được khen rất đột ngột, Quý Liên Tinh có chút thụ sủng nhược kinh, "Không có không có, người yêu của tôi cô ấy cũng rất tốt, thật đấy."

Rất tốt? Cô không biết cô ấy nuôi bao nhiêu chim hoàng yến sau lưng cô không, em gái! Là một tên cặn bã! Yêu cô chỉ vì cô đẹp!

Trong lòng Tôn Khiết đã châm chọc một trăm chữ, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ trấn định.

Cô nàng vừa nghĩ đến Giang Thự liền tức giận, không biết người phụ nữ cặn bã đó làm sao có thể tìm được cô gái tốt như vậy. Cô nàng càng nhìn Quý Liên Tinh lại càng thuận mắt, càng nhìn càng thích, đồng thời chán ghét Giang Thự lại sâu một tầng.

Đêm qua gửi ảnh qua, đơn thuần là muốn "trả thù" Giang Thự một chút, trên thực tế cũng không có ý định làm chuyện gì khác người.

Hôm nay nhìn Quý Liên Tinh phản ứng, hẳn là vẫn không biết chuyện kia, tiểu đáng thương chẳng hay biết gì.

Cố gắng nói bóng nói gió đã lâu Quý Liên Tinh cũng không nghĩ về phương diện đó, Tôn Khiết trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một kẻ đại bại hoại, nếu Tiểu Quý thật sự biết Giang Thự là một kẻ cặn bã, có thể sẽ rất đau lòng phải không?

Trong nháy mắt có chút đau lòng cho mỹ nữ.

Trả thù Giang Thự thì có thể, nhưng Tiểu Quý không thể bị thương.

"Thật ra thì tìm người yêu tốt nhất là hiểu rõ hơn, nhìn thấu rồi mới tin tưởng." Tôn Khiết lo lắng, chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Đừng giống tôi, gặp phải người phụ nữ cặn bã, người phụ nữ đó quá cặn bã, gặp một người yêu một người, nhưng bây giờ tôi cam tâm, đơn thuần cũng chỉ hy vọng cô ấy sống không tốt."

Quý Liên Tinh bị sự có sao nói vậy của cô nàng chọc cười, thật ra Tiểu Tôn rất buồn cười.

Tôn Khiết thấy Quý Liên Tinh cười, tim đập hụt một nhịp, cô nàng mím môi cười, đột nhiên có chút thẹn thùng.

Một giây sau linh quang chợt hiện, đột nhiên cảm thấy, phương thức làm Giang Thự khó chịu không chỉ có một loại, ví dụ như......

Lại nhìn Quý Liên Tinh thêm một cái, trái tim nhỏ đập thình thịch.

Ví dụ như, tán tỉnh mỹ nữ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui