Edit: phuong_bchii
________________
Khi ánh mắt Tôn Khiết và Giang Thự chạm nhau, hai người đều sửng sốt. Có lẽ là quá đột ngột, không có bất kỳ phòng bị, Giang Thự trong mắt kinh ngạc tuyệt không thua gì Tôn Khiết.
Cô há miệng, giống như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống.
Mà Tôn Khiết vốn đang cúi người cũng thẳng lưng lên, dời ánh mắt đi, không chào hỏi Giang Thự.
Lúc Tôn Khiết ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Quý Liên Tinh, cô nàng chỉ có thể cầm lấy điện thoại giả vờ nhìn màn hình, đè xuống kích động trong lòng.
"Cái đó...... tài xế tôi đón xe hình như tới rồi." Khóe môi cô nàng kéo ra nụ cười gượng ép, "Tôi đi trước nhé ~"
"Ừ, tạm biệt ~" Quý Liên Tinh không nhận ra khác thường, đưa mắt nhìn Tôn Khiết rời đi.
Sau đó mở cửa xe chui vào, ngồi song song với Giang Thự.
Quý Liên Tinh cài dây an toàn, quay đầu nhìn, phát hiện Giang Thự đang giật mình.
"Chị sao vậy?"
"Không có gì."
Khởi động động cơ, xe chậm rãi đi về phía trước......
Xe là xe của Giang Thự, nhưng bởi vì tay không tiện nên tìm một người lái hộ.
Trong âm hưởng phát ra ca khúc thư giãn, là một bài nhạc nhẹ.
Ban đêm thành phố vẫn huyên náo như cũ, đèn neon đèn đường đèn xe, ánh đèn đan xen, rực rỡ xán lạn, làm cho người ta có một loại cảm giác tràn ngập nhiệt tình.
Thành phố lớn chính là như vậy, đám người tụ tập, bất luận là ban ngày hay là ban đêm, giống như người ở nơi này đều không nghỉ ngơi.
Quý Liên Tinh cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.
Giang Thự quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trái ngược với sự trầm mặc thường ngày, đầu óc cô rất rối.
Về Tôn Khiết, là chim hoàng yến đầu tiên Giang Thự bao dưỡng sau khi tốt nghiệp đại học, cũng là người khiến Giang Thự ấn tượng sâu sắc nhất ngoại trừ Quý Liên Tinh.
Thời gian đó anh trai qua đời, Giang Thự vô cùng yếu đuối cô độc, vừa vặn quen biết Tôn Khiết.
Trên người Tôn Khiết có một khí chất không chịu thua, trong mắt luôn lóe ra ánh sáng kiên nghị, khiến người ta có một loại sức mạnh không thuần phục.
Đối với Giang Thự khi đó mà nói, nhiệt tình của Tôn Khiết đối với cuộc sống giống như một cọng rơm cứu mạng, vì thế hai người bắt đầu giao dịch tiền bạc lần đầu tiên.
Cô nàng bồi cô ngủ, cô đưa tiền cho cô nàng.
Sự "thích" của cô đối với Tôn Khiết vẫn luôn nổi trên bề mặt, không tính là để tâm, nhưng buổi tối ôm ngủ sẽ tốt hơn rất nhiều, như vậy đại khái kéo dài một tháng.
Sau đó, Giang Thự từ trong bi thương đi ra đề xuất kết thúc đoạn quan hệ này, bản thân cũng chỉ là giao dịch tiền bạc, không ngờ Tôn Khiết lại động chân tình.
Đêm hôm đó Tôn Khiết từng nói với Giang Thự, cô nàng muốn đem mình cho Giang Thự, có thể không cần tiền, không cần những món quà quý giá kia, cô nàng chỉ muốn cô, cô nàng hỏi Giang Thự có đồng ý một đoạn tình yêu chân thật hay không.
Giang Thự từ chối, cô cảm thấy mình thích Tôn Khiết còn chưa đến mức đó.
"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định để tâm."
"Đừng lãng phí thời gian với tôi, tôi chỉ muốn sống một mình."
"Quan hệ giữa chúng ta là cái gì em hẳn là rất rõ ràng, kết thúc đi."
Giang Thự thừa nhận những lời này rất tổn thương, nhưng nếu muốn cự tuyệt, vậy phải tàn nhẫn một chút.
Sau đó Tôn Khiết đau lòng một khoảng thời gian, chủ động tới tìm Giang Thự vài lần, Giang Thự đều có thái độ giống nhau.
Vì thế Tôn Khiết không bao giờ xuất hiện nữa, mối quan hệ ngắn ngủi của hai người cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết.
Cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ Tôn Khiết lại trời xui đất khiến trở thành đối tác hợp tác của Quý Liên Tinh?
Giang Thự một mực trầm tư, nghĩ đến quá nhập thần xem nhẹ người bên cạnh, Quý Liên Tinh rất nhanh nhận ra khác thường.
"Chị làm sao vậy, tối nay chị im lặng quá?"
Giang Thự nghiêng đầu, nhìn về phía Quý Liên Tinh, nụ cười có chút gượng ép, "Đầu có chút không thoải mái......"
Cô nói dối, nếu quả thật muốn nói chuyện của Tôn Khiết, Giang Thự không biết nên giải thích như thế nào.
Mọi người đều rất kỳ lạ, đối với một số chuyện cũ không chịu nổi, không đến vạn bất đắc dĩ không muốn nhắc tới. Giang Thự hiểu được, mặc dù Quý Liên Tinh không truy cứu chuyện chim hoàng yến, nhưng nếu như biết Tôn Khiết, có lẽ cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Haizz, nợ nần phong lưu.
Giang Thự bây giờ vô cùng hối hận những hành vi lúc trước của mình.
Mà Quý Liên Tinh đưa tay, nhẹ nhàng thăm dò nhiệt độ trên trán Giang Thự, không phát hiện dị thường.
"Có phải công việc quá mệt mỏi không?"
Giang Thự nắm tay Quý Liên Tinh, đặt ở bên môi hôn một cái, lắc đầu nói: "Không sao, trở về nghỉ ngơi một lát là được."
"Bắt đầu từ ngày mai, em đoán có một khoảng thời gian sẽ rất bận." Quý Liên Tinh nói.
"Phòng làm việc của các em đã định đặt ở đâu chưa?"
"Ngay dưới lầu công ty chị." Vừa nghĩ tới sau này cách Giang Thự rất gần, Quý Liên Tinh liền cảm thấy rất vui vẻ, "Sau này chúng ta chính là tầng trên tầng dưới rồi ~ em ở tầng 8."
Chỉ cần là tòa nhà kia đều rất khó thuê, trên cơ bản đều thuê đầy, đoán chừng là La Dung tìm quan hệ thuê được.
Giang Thự bị nụ cười của Quý Liên Tinh lây nhiễm, tâm trạngcũng vui vẻ hẳn lên.
"Em rất tuyệt." Quý Liên Tinh có sự nghiệp của mình, Giang Thự đương nhiên mừng cho nàng, "Vậy sau hôm nay chị có nên gọi em là Quý tổng không?"
"Ai da." Quý Liên Tinh đưa tay nhéo mặt Giang Thự, "Gối công chúa của chúng ta gọi em là Quý tổng, em chịu không nổi."
Giang Thự liếc nàng một cái, "Đêm nay ai là gối công chúa còn chưa biết đâu."
Quý Liên Tinh câm miệng không nói.
Từ trước đến nay trong chuyện tranh công thụ, người phản ứng kịch liệt nhất nhất định là thụ, ví dụ như......
Nàng liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, cười mà không nói.
Hai mươi phút sau cuối cùng cũng về đến nhà, Giang Thự có thói quen sau khi về đến nhà liền rửa mặt, như vậy sạch sẽ càng thoải mái.
"Hôm nay chị sẽ tự tắm."
"Sao vậy?" Quý Liên Tinh cảm thấy cô buồn cười, "Tay chị không tiện tắm thế nào?"
"Em giúp chị cởi áo khoác một chút, sau đó còn lại chị tự mình giải quyết." Giang Thự rất bướng bỉnh, mặc dù gần đây Quý Liên Tinh chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn muốn tự mình làm, đặc biệt là tắm rửa, mỗi lần đều giống như một người bạn nhỏ, tay cũng không đau như thời gian trước, cô muốn tự mình thử xem.
"Được, chị muốn thế nào thì thế đó, nghe chị hết." Quý Liên Tinh giúp cô cởi áo khoác.
Giang Thự vào phòng tắm tắm rửa, áo khoác của cô khoác lên sô pha, Quý Liên Tinh nhân lúc này đi đổi cát mèo cho Tinh Tinh.
Tinh Tinh gần đây có vẻ ốm, ăn không ngon miệng, Quý Liên Tinh liền ngồi xổm ở ban công dùng gậy chọc mèo đùa giỡn với nó, nghĩ thầm qua một thời gian nữa về huyện Lộ Quả cũng đưa Chuột Lớn tới, như vậy có bạn hẳn là cũng vui vẻ một chút.
Cho dù là mèo, cũng cần đồng loại làm bạn.
Trêu chọc mèo được một nửa, điện thoại di động trên sô pha bắt đầu rung lên, là điện thoại di động của Giang Thự đang reo, Quý Liên Tinh đứng dậy đi lấy điện thoại di động, người gọi đến là một dãy số lạ.
Quý Liên Tinh không bắt máy, cầm đến cửa phòng tắm hỏi Giang Thự:
"Bảo, di động của chị reo này."
"Ai vậy?"
"Số lạ, của thành phố."
"Em nghe giúp chị đi, chắc là người lắp đặt máy rửa chén gọi tới, buổi tối chị mới đặt hàng."
Máy rửa chén? Cô thật đúng là có mua.
Quý Liên Tinh bấm máy, "Alo?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, chỉ có thể nghe được tạp âm bên đường. Quý Liên Tinh cho rằng đối phương không nghe rõ, lại alo một tiếng.
Tút tút tút......
Điện thoại trực tiếp cúp máy, giống như là gọi nhầm, nhưng vừa rồi lại không nói lời nào là có ý gì?
"Đầu bên kia không nói lời nào! Em alo hai tiếng liền cúp máy!"
"Không nói lời nào chính là gọi nhầm." Giang Thự kêu một tiếng, hình như là kéo tới khuỷu tay, rất đau.
Quý Liên Tinh để di động xuống, vội vàng đi vào phòng tắm xem tình hình thế nào.
Kết quả là lúc Giang Thự mặc quần áo duỗi tay áo ra thì bị kẹt, hiện tại tay cũng không thò vào được, động cũng không nhúc nhích được.
"Đừng nhúc nhích." Quý Liên Tinh đi giúp cô, kéo dài cổ tay áo một chút, lúc này Giang Thự mới mặc quần áo vào, tay chân vụng về.
Nhưng cô chỉ mặc nửa thân trên, nửa thân dưới còn chưa mặc gì.
Đôi chân vừa dài vừa gầy ở trước mắt Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh nhìn đến mặt đỏ tim đập.
"Em giúp chị mặc quần." Quý Liên Tinh không cho Giang Thự cơ hội từ chối, cầm qua một cái quần N màu đen, nàng phát hiện Giang Thự hình như rất thích quần áo màu đen, mà loại màu sắc này mặc ở trên người cô vô cùng gợi cảm.
"Nhấc chân lên."
"Ồ ~"
Giang Thự ngoan ngoãn nhấc chân, đôi chân trắng nõn lay động mắt Quý Liên Tinh, nàng có loại xúc động muốn đụng vào, nhưng Quý Liên Tinh nhịn xuống.
Nàng tăng nhanh tốc độ mặc quần, bàn tay không cẩn thận chạm vào bên trong chân Giang Thự.
"Ưm......"
Một tiếng nỉ non.
Bầu không khí trong không khí thay đổi, Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự một cái, Giang Thự cũng vừa lúc nhìn về phía nàng, ánh mắt chạm nhau, hai người đều có chút nóng.
"Mau mặc vào."
"Biết rồi, nhưng tay em vẫn run, làm sao chị mặc được."
Quý Liên Tinh cúi đầu, phát hiện tay mình như đang run rẩy.
"Không phải, chủ yếu là chân của chị."
Giang Thự cười ra tiếng, "Khiến em chịu không nổi sao?"
Sao lại nói thế...
Hai người lề mề cuối cùng cũng mặc xong quần, Giang Thự đu trên người Quý Liên Tinh, mềm giọng nói: "Có chút mệt, em bế chị đi."
Cô thế mà lại còn không thừa nhận mình là gối công chúa, này thụ thành cái dạng gì? Nhưng Quý Liên Tinh chỉ nói thầm trong lòng, không nói ra miệng.
"Có bế hay không?" Giang Thự lại hỏi một lần.
Hết lần này tới lần khác Quý Liên Tinh cũng rất ăn bộ dạng Giang Thự Thụ thút thít này.
"Được rồi được rồi, bế thì bế thôi."
Quý Liên Tinh một cái ôm ngang bế Giang Thự lên. Giang Thự ôm lấy cổ nàng, cắn mạnh vào chỗ cằm nàng đi xuống một chút.
Cảm giác ngứa ngáy, còn có một chút đau.
Rất nhanh trên cổ Quý Liên Tinh lưu lại một dấu đỏ.
"Đừng cắn nữa."
"Cứ muốn." Giang Thự lại cắn một cái.
"Giang Thự, có phải chị cầm tinh con chó không?"
Chóp mũi Giang Thự cọ cọ trên cổ Quý Liên Tinh, "Em thơm quá, nhịn không được muốn cắn hai cái."
Trực tiếp chọc Quý Liên Tinh cười, "Chị thật sự là chó."
Sức của bạn gái Quý Liên Tinh max, ôm Giang Thự lên giường, còn không quên trêu chọc: "Em phát hiện từ sau khi yêu chị lực cánh tay của em tăng lên không ít."
Giang Thự nhíu mày, không đồng ý lời này, "Không có đâu, cánh tay của em nhỏ như vậy."
Quý Liên Tinh vén ống tay áo lên, kéo tay Giang Thự chạm vào cơ hai đầu cánh tay của mình, xúc cảm cứng rắn, hình như là thật sự có một chút cơ bắp.
"Thì...... vẫn tạm thôi."
"Đừng thấy tôi gầy, sức lực em không nhỏ đâu." Quý Liên Tinh dựng thẳng hai ngón tay, làm một động tác uốn lượn.
Hàm nghĩa của động tác này vô cùng rõ ràng, Giang Thự nhận được ý của nàng, nhưng vẫn giả vờ không hiểu.
"Mau đi tắm, đừng nói những thứ này có hay không."
"Chờ em quay lại, gối công chúa." Quý Liên Tinh cúi đầu, hôn lên mặt Giang Thự một cái, rất nhanh rời đi.
Giang Thự rảnh rỗi nằm ở trên giường tra cứu điện thoại di động, dạo một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện máy rửa chén.
Nhớ tới điện thoại vừa mới lắp đặt máy rửa chén, Giang Thự lại gọi trở lại, điện thoại tút vài tiếng, lần này đối phương nghe điện thoại, vẫn không nói chuyện.
Giang Thự cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn là nói: "Alo? Là người ngày mai muốn tới lắp máy rửa chén sao?"
"......" Vẫn trầm mặc như cũ.
Giang Thự lấy điện thoại di động, lại nhìn thoáng qua dãy số, là bản địa không sai, người bán trên mạng cũng nói sẽ gọi điện thoại tới xác nhận.
Cô đang suy nghĩ, bên kia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, là một giọng nữ quen thuộc:
"Xem ra tình cảm của hai người rất ổn định, ngay cả máy rửa chén cũng mua rồi."
Là giọng của Tôn Khiết, Giang Thự bên này dừng một chút, tâm trầm xuống, thật sự sơ suất, tại sao lại không nghĩ tới là người này?
"Cô đổi số rồi à?"
"Phải, lúc nãy gọi điện thoại không phải chị nghe, là Tiểu Quý, cô ấy là bạn gái chị phải không?"
Giang Thự không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
"Bất ngờ thật đấy." Tôn Khiết ở đầu dây bên kia phát ra tiếng cười, "Em còn tưởng rằng chị thật sự giống như chị nói, muốn vẫn luôn sống một mình."
"Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ chị thôi."
Đột nhiên nhớ chị, mấy chữ này thành công khiến Giang Thự nhíu mày, thành thật mà nói, cô rất không thích Tôn Khiết động một chút là nói những lời dính dính, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Không định vị rõ vị trí của mình, thật sự rất phiền.
"Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì tôi cúp máy trước."
"Chị vẫn lạnh lùng như trước." Tôn Khiết bên kia trầm mặc vài giây, còn nói: "Bạn gái chị có biết chuyện trước kia của chị không?"
Nhìn như là câu hỏi, Giang Thự lại từ trong lời nói của cô nàng nghe được vài phần uy hiếp ẩn dụ, giống như đang nói trong tay tôi có nhược điểm của chị.
Nhưng Giang Thự cũng không chịu thua bộ dạng này, ngữ khí cũng lạnh xuống:
"Ờ, sao thế?"
"Không có gì, bạn gái chị rất đáng yêu, em thích, nhìn thấy tim liền ngứa ngáy."
"Cuộc sống của cô nhàn rỗi như vậy sao?"
Nhàn rỗi đến mức quan tâm đến tình cảm của người khác như vậy? Giang Thự cảm thấy không phải mình nhạy cảm, mà là thật sự từ trong giọng nói của Tôn Khiết nghe ra vài phần khiêu khích.
Đầu dây bên kia lại trầm mặc.
Sau đó Tôn Khiết đột nhiên phát ra một tiếng cười khó chịu, cười đến khó mà hiểu được.
"Giang Thự." Ngữ khí của cô nàng lại nghiêm túc, "Chị đã nói chị sẽ không thích bất cứ ai."
Giang Thự: "......"
"Chị đã không muốn nói, vậy em liền cúp máy?"
Không đợi cô nàng cúp điện thoại, Giang Thự đã cúp máy trước, trong ấn tượng Tôn Khiết không phải người như vậy, sao mấy năm không gặp nói chuyện lại có chút cảm giác điên điên khùng khùng?
Điện thoại bên này vừa cúp không lâu, rất nhanh màn hình điện thoại di động của Giang Thự lại sáng lên, Tôn Khiết gửi tới mấy tấm ảnh qua tin nhắn.
Giang Thự nhìn thấy ảnh, mặt tái mét.
Là ảnh tự sướng của Tôn Khiết và cô, bối cảnh là đầu giường, Tôn Khiết tựa vào vai Giang Thự, lộ ra một nụ cười xán lạn, mà Giang Thự thì cúi đầu nhìn điện thoại di động, không nhìn về phía ống kính.
Hai người đều mặc áo ngủ, không biết Tôn Khiết chụp lúc nào, khoảng cách và tư thế có vẻ quan hệ không tầm thường.
Giang Thự vừa mới xem xong, Tôn Khiết lại gửi vài tấm tới, ảnh không có nội dung quá đáng, nhưng mỗi một tấm đều rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ lệch đi.
Giang Thự lúc này xóa tin nhắn, cho Tôn Khiết vào danh sách đen, lại ném điện thoại di động, ném tới đầu giường, có loại cảm giác ác ma quấn thân, tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc có nên nói chuyện này với Quý Liên Tinh hay không?
Giang Thự cảm thấy rất khó chủ động mở miệng, cô không ngờ mình cũng có một ngày như vậy.
Thật ra về chuyện chim hoàng yến kia, đã từng đề cập với Quý Liên Tinh, đối phương cũng không tỏ vẻ để ý nữa, nhưng hai người chưa từng nói chuyện sâu sắc, giống như việc này để ở một bên, có thể không chạm vào thì không chạm vào.
Giang Thự cũng vẫn cho rằng đó là quá khứ, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhưng khi thật sự nhìn thấy ảnh Tôn Khiết gửi tới, Giang Thự có loại cảm giác mình chọc phải một thân tao nhã.
Cô không xác định Quý Liên Tinh nhìn thấy những thứ này sẽ có cảm thấy như thế nào, càng ngày càng để ý Quý Liên Tinh, cũng càng ngày càng để ý cái nhìn của nàng, cũng chính bởi vì để ý, ngược lại ở trên chuyện này bắt đầu câu nệ.
Xấu hổ, dơ bẩn, bốc đồng, dục vọng không lý trí khi còn trẻ......
Những từ này toàn bộ tràn vào trong đầu Giang Thự.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hành động trong quá khứ là một vết nhơ. Cô không phải là chim hoàng yến, nhưng lại có cảm giác giống như chim hoàng yến.
Tự dưng sinh ra một loại cảm giác tự ti, cảm giác vô cùng xa lạ.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cho đến khi hành lang truyền đến tiếng bước chân của Quý Liên Tinh.
Giang Thự đè xuống tâm trạng phiền não, thở phào một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Quý Liên Tinh mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái vào phòng, Giang Thự nhìn nàng, có chút thất thần.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Cũng suy không nghĩ gì."
"Có phải gần đây chị làm việc quá mệt mỏi không?" Quý Liên Tinh đi tới trước mặt cô, ôm đầu cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, "Cứ ngẩn người, nếu mệt mỏi thì phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."
Giang Thự lắc đầu, đưa tay ôm eo Quý Liên Tinh, tai dán vào trong ngực nàng, tĩnh tâm nghe nhịp tim đập.
Mùi thơm trên người Quý Liên Tinh có tác dụng an thần, Giang Thự nhắm mắt lại, không nói gì.
"Chị rất lạ." Quý Liên Tinh có chút lo lắng.
"Chị muốn hỏi em một vấn đề." Giang Thự híp mắt không mở ra.
Quý Liên Tinh giơ tay lên xoa tai cô mấy cái, dịu dàng trả lời: "Vấn đề gì?"
"Nếu như chị không hoàn hảo như em tưởng tượng, em có còn thích chị như bây giờ không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...