Edit:Rabbit
“Duệ, hôm nay em muốn đi ra ngoài một chuyến, có được không?” Thật cẩn thận nhìn Đan Sâm Duệ đang xử lý đống văn kiện, Nhan Nặc Ưu có chút sợ người đàn ông này có suy nghĩ không có cảm giác an toàn.
“Tại sao muốn đi ra ngoài, em muốn cái gì cứ nói cho quản gia, ông ấy sẽ mua giúp em.” Cũng không ngẩng đầu lên khỏi chồng văn kiện, trả lời Nhan Nặc Ưu.
“Không phải, hôm nay em hẹn Vương Lôi cùng nhau đi dạo phố, sẽ không lâu đâu .” Có chút chờ đợi nhìn Đan Sâm Duệ, cô đã ở trong nhà hai năm rồi, thời gian ra khỏi cửa cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả chính cô cũng cảm thấy cô giống như người phụ nữ được dưỡng ở khuê phòng.
“…… Thật sự rất muốn đi sao?” Trong thư phòng lập tức trở nên im lặng, chờ thêm một lúc lâu, Đan Sâm Duệ mới từ từ ngẩng đầu, có chút không tha nhìn Nhan Nặc Ưu.Hắn bắt cô sống trong biệt thự này hai năm, cũng giam cầm cô tự do hai năm, hắn có phải nên cho cô một chút tự do hay không, hắn hình như là có chút quá bá đạo độc tài .
Nghĩ đến có khả năng mình đã để lại cho Ưu nhi ấn tượng không tốt , Đan Sâm Duệ có chút bối rối:“Ưu nhi, em có phải rất oán giân khi anh giam cầm em trong biệt thự lâu như vậy không?” Trong mắt tràn đầy yếu ớt và sợ hãi.
“Không phải , trước kia em rất oán giận anh, nhưng sau này thì không.” Giống như một đứa trẻ từ từ đi đến bên cạnh Đan Sâm Duệ, như một con mèo nhỏ ghé vào trong lòng Đan Sâm Duệ, trên mặt lộ ra ngọt ngào hạnh phúc tươi cười.
“Ưu nhi……” Có chút không khống chế được, còn nhiều hơn là sự cảm động. Cũng không nói ra lời dư thừa gì, chỉ gắt gao ôm người phụ nữ trong lòng, trân trọng giống như báu vật.
“A lô. Xin hỏi ai vậy?” Bởi vì Nhan Nặc Ưu liên tiếp thất hẹn làm cho Vương Lôi rất tức giận, nhưng Nhan Nặc Ưu kiên trì không ngừng giải thích cho nên Vương Lôi vẫn tha thứ cho Nhan Nặc Ưu, ra cửa chuẩn bị đi dạo với cô. Vừa đi ra cửa, di động vang lên, nhìn dãy số xa lạ, Vương Lôi nhíu mày tiếp điện thoại.
“Tiểu Lôi, còn nhớ anh không?” Bên kia điện thoại, Lí Hạo Nhiên trên mặt mang theo tà khí thản nhiên.
“Anh là……” Mặc dù có chút hoài nghi là Lí Hạo Nhiên, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy vẫn chưa từng liên lạc, có chút không dám xác nhận.
“Tiểu Lôi, hai năm không gặp mặt cậu đã quên tớ rồi sao? Nhưng tớ vẫn luôn nhớ cậu.” Nghe tiếng nói nghi hoặc của Vương Lôi, Lí Hạo Nhiên vẫn như cũ không vội đùa giỡn với Vương Lôi.
“Trời ạ, anh thật sự là anh Hạo Nhiên?” Vui vẻ nắm di động, Vương Lôi trong mắt tràn đầy hưng phấn.
“Là, hai năm nay em có khỏe không?”
“Ưhm, em vẫn thế. Hai năm anh đã đi đâu, bác trai bác gái đều rất lo lắng cho anh, thường xuyên gọi điện thoại tìm em, hỏi em có biết anh ở đâu không. Trời ạ, anh cũng không biết em bị oan thế nào đâu, bọn họ đều nghĩ em đem anh giấu đi.” Bởi vì Lý gia biết quan hệ của hai người rất thân thiết, mà con mình bị người con gái khác vứt bỏ, khẳng định rất thương tâm khổ sở, cho nên người bọn họ có thể nghĩ đến cũng chỉ có Vương Lôi .
“Ha ha, anh thật không phải với em.” Nghe Vương Lôi kêu to, Lí Hạo Nhiên thoải mái cười. Xem ra, cũng không phải người phụ nữ nào cùng đều tham mộ hư vinh giống như Nhan Nặc Ưu.
“Hắc hắc, chúng ta là bạn bè, nói những lời này khách sáo quá.” Cười ha ha, Vương Lôi cởi mở nói.
“Tiểu Lôi, hôm nay có rảnh không? Chúng ta trò chuyện một chút.”
“A……Đợi một chút, em có cuộc gọi khác.” Nói xong tiếp điện thoại, là điện thoại của bạn trai cô.
Sau khi tiếp điện thoại của bạn trai, Vương Lôi có chút căm tức nói với Lí Hạo Nhiên:“Anh Hạo Nhiên, hôm nay em không có thời gian, trong nhà có việc gấp,em phải trở về.”
“À? Em có hẹn với ai sao?” Nghe lời nói của Vương Lôi, Lí Hạo Nhiên giả bộ nghiêm túc hỏi. Nhưng trên mặt hắn tà tứ tươi cười kia rõ ràng như vậy. Chỉ là bên kia Vương Lôi không nhìn thấy.
“Là…… hẹn với Nặc Ưu.” Sau một lúc lâu, Vương Lôi mới yêu ớt trả lời câu hỏi của Lí Hạo Nhiên.
“……Để cho anh đi, hai năm bọn anh cũng không gặp mặt, để cho anh đến chỗ hẹn thay em.” Bên kia điện thoại, nghe không ra Lí Hạo Nhiên vui hay giận.
“…… Anh, có thể chứ?” Cô có chút sợ Lí Hạo Nhiên không khống chế được, cô hiểu rất rõ tình cảm của Lí Hạo Nhiên đối với Nhan Nặc Ưu. Hôm nay gặp mặt không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
“Không có gì, em cứ yên tâm trở về đi. Ngươi cũng đừng gọi điện thoại nói cho cô ấy là hôm nay hẹn với ai, đến lúc đó anh đến cô ấy sẽ biết.”
“Được rồi, như vậy đi, em phải nhanh chóng đến sân bay.” Vội vàng cúp điện thoại, Vương Lôi nhanh chóng vào gara khởi động xe, phóng như bay đến sân bay.
Rốt cục làm nũng đã có kết quả, Nhan Nặc Ưu nhận được đặc xá của Đan Sâm Duệ, để cho lái xe đưa cô đi đến nơi hẹn gặp Vương Lôi tán gẫu vài giờ.
Vui vẻ ngồi ở trong xe, Nhan Nặc Ưu như một con chim nhỏ sổ lồng. Thật ra hai năm nay, cô cũng cơi như hạnh phúc, Đan Sâm Duệ đối xử tốt với cô, Nhan Nặc Ưu hoàn toàn để ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.
“Tiểu Tưởng, cậu dừng xe ở nơi này đi, tôi phải vào bên trong.” Sau khi nói một tiếng với lái xe, xe liền ngừng ở bên đường để cho Nhan Nặc Ưu xuống xe.
“Cậu về trước đi, đợi lát nữa quay về tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”Từ trước đến nay không thích làm phiền người khác, cho dù là nhà hào môn nhưng Nhan Nặc Ưu cũng vốn không có thói quen này.
“Không có gì thiếu phu nhân, tôi sẽ ở đây chờ cô đi ra. Hơn nữa thiếu gia đã phân phó tôi nhất định phải chờ thiếu phu nhân, không thể một mình trở về .” Cung kính lễ phép nói với Nhan Nặc Ưu, Tiểu Tưởng rất thích thiếu phu nhân này, bộ dạng xinh đẹp lịch sự tao nhã lại ôn nhu, càng không có nửa phần giống như tiểu thư hào môn.
“Vậy được rồi, cậu cứ dừng xe ở đây đi.” Không miễn cưỡng Tiểu Tưởng, Nhan Nặc Ưu biết Đan Sâm Duệ đối với cô thiên y bách thuận* không phản đối, nhưng còn đối với thủ hạ hoặc người không nghe theo lời hắn phân phó từ trước đến nay đều vô cùng độc ác. Cho nên, cô không thể bởi vì tùy hứng của cô mà làm hại bọn họ.
*千依百顺 /qiān yī bǎi shùn /: Thiên y bách thuận theo như mình tra trên baidu thì là ý chỉ sự thuận theo
Đi vào quán trà đã hẹn với Vương Lôi, ánh mắt Nhan Nặc Ưu bắt đầu ngắm chung quanh. Tiểu Lôi bảo cô, cô ấy đã đến quán trà trước, cho nên giờ phút này cô mới đến nơi đây tìm người.
“Xin hỏi cô là tiểu thư Nhan Nặc Ưu?” Một người phục vụ nhỏ bé đến bên cạnh Nhan Nặc Ưu, lễ phép hỏi.
“Vâng, đúng vậy.”
“Bạn của cô đã ở trong ghế lô chờ cô thật lâu , xin mời cô theo tôi.”Sau khi lễ phép nói với Nhan Nặc Ưu, làm một tư thế mời, đi phía trước dẫn đường cho Nhan Nặc Ưu.
Đi theo người phục vụ, nhanh chóng vào trong một ghế lô. Khi Nhan Nặc Ưu còn chưa kịp nói với người phục vụ là đã nhầm người, cửa đã nhanh chóng bị đóng lại.
“Tiên sinh xin lỗi đã quấy rầy , tôi nghĩ có lẽ là người phục vụ đã mang tôi đến sai ghế lô.” Nói xong nhanh chóng đi ra cửa để ra ngoài. Nhưng không nghĩ đến cửa đã bị khóa trái, cho dù cô làm thế nào cũng không mở được.
“Nặc Nặc, nhanh như vậy đã quên người bạn trai trước của em rồi sao?” Tự trào phúng, tự nghiêm túc, Lí Hạo Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cười vô cùng sáng lạn.
“…… Hạo Nhiên……” Ánh mắt mở thật lớn, hai năm qua, cô chưa từng được nghe tin tức, vậy mà hôm nay lại gặp mặt.Chờ một chút, người hẹn gặp cô hôm nay không phải là Tiểu Lôi sao? Chẳng lẽ……
“Như thế nào? Không muốn mặt gặp anh” Căn bản không để ý tới biểu tình khiếp sợ của Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên trong mắt tràn đầy hận ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...