Chuyện này thì có gì để mà hối hận!
"Coi thường em?"
Lương Kim Nhược từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, biểu thị rằng từ khi sinh ra đến nay, Lương Chiêu Chiêu cô chưa có chuyện gì đáng để hối hận!
Từ dưới lầu đến trên lầu, bình thường chỉ mất một hai phút ngắn ngủi.
Tối nay chính là tốn hơn mười phút.
Chiếc váy được Lương Kim Nhược cẩn thận lựa chọn đã thể hiện hoàn hảo tác dụng của nó, vật dùng đúng chỗ(*), sau đó từ trên cầu thang ném xuống.
(*)物尽其用 - Vật tẫn kỳ dụng.
Cả câu là: 人尽其才,物尽其用 (Nhân tần kì tài, vật tần kì dụng).
Nghĩa: Người dùng đúng việc, vật dùng đúng chỗ
Sử dụng hết tài năng của con người, phát huy hết tác dụng của cải
Vừa vặn ném trúng miệng bình hoa, kéo xuống dưới.
Còn cái cúc áo kia, không biết nó nhảy đến chỗ nào rồi.
Ngay từ đầu, cô vẫn còn có thể hé miệng, nhưng về sau, cái miệng hồng nhuận mềm mại là mở ra, một chữ cũng không thể thốt ra, âm cuối đều rời rạc.
Nói phóng đại là giá phải trả.
Lương Kim Nhược chưa từng được đáp đất, cảm giác mình đang lơ bay lửng trên trời, đôi mắt luôn sáng ngời cũng như chìm trong sương mù, ngấn nước, nước mắt cứ treo lơ lửng không rơi, phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Mỗi lần cô không nhịn được cong ngón chân lên, trên tay cũng sẽ dùng lực.
Móng tay xinh đẹp mượt mà được cắt tỉa cẩn thận cắm sâu vào lưng, bả vai của Chu Sơ Hành, để lại những vết hình trăng lưỡi liềm nông hoặc sâu.
Sau khi từ trên mây rớt xuống, Lương Kim Nhược phát hiện mình đã đến phòng tắm rồi.
Cô ghé vào trên vai Chu Sơ Hành, đầu vừa nghiêng, híp mắt liền nhìn thấy được lỗ tai trên vành tai phải của anh, vốn muốn dùng tay, nhưng cánh tay không nhấc lên được, đành phải động miệng.
"Lương Kim Nhược." Chu Sơ Hành khàn tiếng.
"......! Anh cứ nhìn xem......" Lương Kim Nhược cảm thấy ngữ khí của anh không đúng lắm, vội vàng buông ra, giọng lười biếng hỏi: "Lỗ tai này có đủ dài không?"
Trong tông giọng của Chu Sơ Hành vẫn mang theo hương vị mơ hồ, có hơi khàn.
"Không có."
"Em còn tưởng mấy năm vậy rồi sẽ không nhìn thấy nữa."
"Chuyện chính em từng làm mà em còn không rõ?"
Chu Sơ Hành nghiêng mặt đi, gương mặt của Lương Kim Nhược lúc này đỏ bừng sau khi thỏa mãn, phong tình vạn chủng, hàng mi dài liên tục rung rinh như một con bướm đang vỗ cánh.
Cô quá mệt nhọc, nhắm mắt lại để anh tùy ý tắm rửa.
Ngày trước nhân lúc anh đang ngủ trưa bấm lỗ tai cho anh, thậm chí còn chảy máu, sau đó Chu Sơ Hành đã không nói chuyện với cô suốt một tuần.
Khi đó Lương Kim Nhược cũng không thấy gì.
"Lỗ tai bấm đẹp thế mà để lãng phí." Lương Kim Nhược nhẹ nhàng quăng xuống một câu: "Nếu không thì anh dùng hoa tai của em đi."
Chu Sơ Hành cười lạnh: "Hoa tai?"
Lương kim Nhược làm nũng nói: "Hoa tai của em đẹp như thế, hời cho anh rồi, em còn không muốn cho anh đó, cho anh thì em chỉ còn một cái thôi."
"Trông em vẫn còn khí lực." Chu Sơ Hành đột nhiên nói.
Đầu óc Lương Kim Nhược không tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy giọng nói của anh có chút gợi cảm, đến khi cô phản ứng lại, chỉ kêu ra được một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Trở lại trên giường lần nữa, không biết đã qua bao lâu.
Lương Kim Nhược buồn ngủ đến mức mắt nhắm lại không muốn mở ra, mơ màng sắp ngủ, thân thể giống như vừa ăn phải nhuyễn cốt tán trong tiểu thuyết võ hiệp.
Dù sao mặc kệ Chu Sơ Hành có khiêu khích thế nào, cô sẽ không động nữa, nhiều lắm thì hừ hừ hai tiếng.
Chu Sơ Hành tắt bóng đèn lớn.
Đuôi tóc dài đen nhánh được lau khô, một chút tóc mai dính ngược lại dính vào sườn mặt.
Cô hé ra một khe hở, lộ ra dưới ánh đèn vàng mờ mờ, tóc của Chu Sơ Hành còn ướt hơn so với cô, ngập tràn hương vị hormone.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, từ trên cao nhìn xuống.
Lương Kim Nhược trong một giây tỉnh táo lại: "Nhìn em làm gì?"
Thanh âm của cô lầm bầm giống như hờn dỗi, e thẹn ba phần.
Ánh mắt Chu Sơ Hành hơi dao động, "Có việc bàn với em."
"Buồn ngủ chết rồi, ngày mai lại nói." Lương Kim Nhược đẩy đẩy ngực anh, từ chối nói chuyện tiếp, "Chu tổng tha cho em đi......"
Cô đang nói thì im lặng.
Thật sự ngủ thiếp đi rồi.
Làm tổ trên gối của anh.
Trong lúc nửa mê nửa tính, cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, Lương Kim Nhược chui vào lòng Chu Sơ Hành, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương quen thuộc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lương Kim Nhược là tự nhiên tỉnh, vị trí bên cạnh đã sớm lạnh, không biết Chu Sơ Hành dậy từ lúc nào.
Đêm qua không kéo rèm cửa sổ, bây giờ đã được kéo lại.
Đoán chừng là Chu Sơ Hành làm.
Lương Kim Nhược nằm ì trên giường một lúc, cân nhắc xem hôm nay mình là đi uống trà, hay là đi mua sắm, đột nhiên nhớ ra hiện giờ mình là cổ đông của Lương Thị.
Cô lập tức ngồi dậy, eo liền đau nhức.
Đêm qua chắc hẳn Chu Sơ Hành đã uống thuốc.
Lương Kim Nhược oán thầm.
Cũng may chính cô cũng khá sung sướng, liền không truy cứu chuyện này nữa.
Mở di động ra, mấy tin nhắn mới nhất là của Tô Ninh Dung gửi tới: [Làm sao bây giờ, anh ấy hình như thật sự là gay!]
[Chiêu Chiêu cậu tỉnh chưa?]
[Không phải cậu và Chu Sơ Hành một đêm không ngủ chứ?]
Lương Kim Nhược gõ mấy chữ: [Tỉnh rồi.]
Cô trực tiếp lấy một chiếc sơ mi đen từ trong tủ quần áo của Chu Sơ Hành mặc vào, hai chân trần đi rửa mặt, còn không quên soi gương chụp ảnh.
Cuối cùng, gửi qua cho Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược: [Áo ngủ mới.jpg]
Bên kia không hồi âm.
Lương Kim Nhược chỉ đành xuống lầu, dưới lầu dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh.
Nhìn thấy cô, dì ấy lộ ra nụ cười của người dì(*), chỉ chỉ vào bình hoa bên kia: "Lương tiểu thư, đây là y phục của cô sao? Là không cần nữa, hay là......"
(*)Dì ở đây là 姨母 (Di mẫu), tức là chị/em gái của mẹ
Lương Kim Nhược ngó qua, tim nhảy dựng.
Cô vội vàng duỗi tay vơ lại, "Cần chứ, tối qua bị gió thổi rơi xuống."
Dì giúp việc: "......"
Trong biệt thự có bão sao? Dì ấy làm bộ không biết.
"Tôi vừa mới thấy một chiếc cúc áo trên sàn ở phòng ăn, hình như là trên áo sơ mi...."
"Cũng cần!" Lương Kim Nhược mở miệng, điềm nhiên như không nói: "Tôi và Chu Sơ Hành đánh lộn, dứt đứt nó, đưa tôi đi.:
Đêm qua ai còn nhớ tìm cúc áo.
Có điều, cô cũng không ngờ, cúc áo lại có thể lăn từ cầu thang đến phòng ăn.
Đẩy dì giúp việc với vẻ mặt ái muội rời đi, Lương Kim Nhược mới vỗ vỗ mặt, tối nay phải về Đàn Duyệt Phủ thôi, nếu không khẳng định sẽ bị dì Nhạn biết.
Cô lại gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: "Đêm qua anh muốn bàn việc gì?]
Đối phương vẫn không hồi âm.
Ăn sạch sẽ xong liền không hồi (âm)?
Lương Kim Nhược banh mặt, nghĩ nghĩ, vẫn không block.
Cô rộng lượng.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lương Kim Nhược còn tưởng là dì giúp việc đi nhưng quay lại, không ngờ là một học sinh giỏi đeo kính gọng đen bước vào.
"Lương tổng, chào ngài." Học sinh giỏi rất lễ phép.
Xưng hô này khiến Lương Kim Nhược rất hài lòng: "Cô là?"
"Mẫn Ưu." Học sinh giỏi trả lời, đưa ra một phần văn kiện, "Đây là sơ yếu lý lịch của tôi, Chu tổng nói, bắt đầu từ hôm nay, tôi là thư ký của ngài."
Chu tổng?
Chu Sơ Hành nói?
Lương Kim Nhược mơ hồ, nhận lấy xem xét văn kiện của cô ấy.
Sở sĩ không phải là một tờ giấy, là bởi vì lý lịch của Mẫn tiểu thư trước mặt này thật sự quá xuất sắc, gia cảnh bình thường nhưng vừa học vừa làm, thành tích đặc biệt tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng.
"Cô có yêu cầu gì đối với tiền lương?" Lương Kim Nhược hứng thú bừng bừng.
Thư ký tốt như vậy, cô chẳng phải không khác gì có một đoàn thư ký sao.
Mẫn Ưu đẩy đẩy mắt kính, "Ân tổng đã chi trả rồi."
Lương Kim Nhược lại kinh ngạc.
Chu Sơ Hành làm hết chuyện này đến chuyện khác, sao đột nhiên tốt như vậy, không phải là do đêm qua cô vất vả như thế, nên anh cấp phúc lợi chứ?
Không có gì là miễn phí.
Lương Kim Nhược lại hỏi: "Ân tổng của mấy người đâu?"
Mẫn Ưu ngẫm nghĩ: "Tạm thời đi công tác, lúc này hẳn là đang trên chuyến bay quốc tế."
Chẳng trách không trả lời tin nhắn, Lương Kim Nhược cong cong đôi mắt, "Được, đợi lát nữa cô cùng tôi đến công ty."
-
10h sáng, Tô Ninh Dung đến đón cô.
Đối với vị phụ tá mới này, Tô Ninh Dung chỉ hỏi đơn giản, sau đó liền quay lại đề tài trước đó: "Chiêu Chiêu."
"Hôm qua mình vừa đăng ký, kết quả phát hiện trong phạm vi mấy chục mét thì chỉ có mình mình, mình cảm thấy rất giống như anh ấy."
Tô Ninh Dung quặt một cái, mái tóc xoăn dài của cô ấy vểnh lên.
"Cậu nói mình có cần vạch trần không?" Cô ấy hỏi.
Lương Kim Nhược không ngờ chủ ý của mình lại thật sự hữu dụng: "À, đây chỉ là một bài kiểm tra mình thấy trên mạng thôi, nếu không thì, cậu ép hỏi một chút? Lỡ như là giả thì sao?"
Tô Ninh Dung đã nghỉ cả đêm: "Thật ra, vốn dĩ liên hôn chính là tương kính như tân(*)."
(*)Tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau; tôn trọng nhau như khách
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ, "Tần gia không đến mức làm loại chuyện này đâu."
Đặc biệt là bản thân Tần gia có liên quan đến giới giải trí, thấy nhiều chuyện như vậy, trong nhà cũng không thiếu con cái nối dõi, danh tiếng cũng không tồi.
"Để mình nhờ Chu Sơ Hành hỏi thăm xem."
"Cái này không phải là đánh rắn động cỏ sao!" Tô Ninh Dung chớp mắt, "Mình đã có biện pháp rồi."
Lương Kim Nhược đang định hỏi biện pháp gì, thì đã tới Lương Thị.
Tô Ninh Dung dừng xe: "Đi đi, Lương tổng!"
Lương Kim Nhược cong môi nở nụ cười, hôm qua là đến dạo một chút, hôm nay trực tiếp đi lên.
Cô giẫm lên dày cao gót, đi trong công ty như đang bước trên sàn catwalk, uy vũ sinh phong(*), Mẫn Ưu đi theo bên cạnh cô, hai người tiến thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.
(*)Uy vũ sinh phong 虎虎生风: Hình dung sự hoành tráng, khí thế phi phàm
Trong công ty đã sớm mở bàn luận.
"Vừa rồi người đó là?"
"Hình như là vị kia!"
"Đây là tới để kiếm chuyện hay là......"
"Công ty của nhà người ta, đến thị sát một chút thì có làm sao."
"Thật sự rất xinh đẹp, trên hot search lần trước vẫn còn là ảnh chụp lúc mười mấy tuổi, hiện tại quá đẹp luôn, đại mỹ nhân minh diễm."
"Tôi thấy, trong công ty có kịch hay để xem rồi."
Người ngoài không biết, nhưng bọn họ làm việc ở Lương Thị, Lương Thanh Lộ đi làm một năm, chuyện bọn họ không nên biết đều biết đã biết.
Ngày hôm qua cô ta ở cửa công ty, trợ lý bỏ việc ngay tại chỗ.
Khắp công ty đều đã biết.
Lương Kim Nhược đi lên tầng 25.
Mẫn Ưu nghiêm túc hỏi: "Lương tổng, ngài có phòng làm việc không?"
Lương Kim Nhược đang nghịch móng tay của mình, nghe thế, khóe môi thoa son đỏ nhếch lên: "Không có, nhưng mà, rất nhanh sẽ có thôi."
Mẫn Ưu dường như đã nghe hiểu.
Tầng 25 chỉ có hai phòng làm việc.
Phòng thư ký cũng ở tầng này, nhìn thấy cô đến đây, vô cùng kinh ngạc, nhưng lại tự nhiên mà chào hỏi: "Chào Lương tiểu thư."
Lương Kim Nhược nhướng mày, "Phòng làm việc của Lương Thanh Lộ ở đâu?"
Thư ký chần chừ mấy giây.
"Có lẽ tôi hỏi sai rồi, phòng làm việc của tôi ở đâu." Lương Kim Nhược hất hất cằm, xinh đẹp tươi mát ập thẳng vào mặt.
Thư ký sửng sốt, theo bản năng nhìn nghiêng về phía đối diện.
Lương Kim Nhược nháy mắt, "Mẫn Ưu, đi thôi."
Mẫn Ưu rất trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Đẩy cửa ra, Lương Kim Nhược rất thất vọng: "Người không có ở đây."
Mẫn Ưu nhịn cười: "Lương tổng, văn phòng này ngài nghĩ muốn phong cách thế nào?"
Lương Kim Nhược xoay vòng, vắt óc suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc: "Không thể giống của Chu Sơ Hành được, phải phù hợp với thân phận của tôi, phải nổi bật! Phải phô trương!"
"Phải tinh xảo hoàn mỹ giống như chính tôi!"
Khó tránh cành mẹ đẻ cành con, Lương Kim Nhược đã gọi điện cho Lương Thanh Lộ.
Lương Thanh Lộ ở bên kia còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt lười nhác tự thông báo của cô: "Tôi đã tiếp nhận phòng làm việc của cô rồi."
Lương Thanh Lộ:??
Cô ta phẫn nộ nói: "Lương Kim ------"
Điện thoại trực tiếp bị cúp, hơn nữa còn không gọi lại được.
-
Lương Kim Nhược ngồi trong văn phòng hai tiếng đồng hồ, trong lúc uống một tách trà, còn hỏi về hạng mục hợp tác của Lương Thị và Trung Thế, cũng không thấy Lương Thanh Lộ đến đây hưng sư vấn tội(*).
(*)Hưng sư vấn tội 兴师问罪: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống)
Không nên nha, chẳng lẽ là sợ rồi.
Lương Kim Nhược hơi thất vọng về cô ta.
Có điều trên người Lương Thanh Lộ vẫn còn cổ phần, dù rằng chỉ còn lại một ít, nhưng cũng có danh, cho nên cô ta vẫn có thể vào Lương Thị.
Lương Thanh Lộ không tới, nhưng Lương Lập Thân lại gọi điện tới.
Trước đó sau khi lấy được cổ phần, Lương Kim Nhược liền kéo ông ta ra khỏi danh sách đen, dù sao sau này trên công việc sẽ dùng đến.
"Chiêu Chiêu, con đến công ty sao không báo cho ba biết một tiếng chứ." Lương Lập Thân ngữ khí ôn hòa: "Có gì không hiểu có thể hỏi ba."
Lương Kim Nhược trả lời chiếu lệ: "Ừm."
Lương Lập Thân cho rằng thái độ của cô đã dịu đi, lập tức cười nói: "Nếu như con nhìn trúng văn phòng của Thanh Lộ, thì cứ sử dụng đi, thiếu gì cứ nói với thư ký là được."
Lương Kim Nhược đương nhiên không cự tuyệt.
Có điều giao thiệp như vậy cô trực tiếp giao cho Mẫn Ưu xử lý.
Thân phân mà Lương Lập Thân cho cô là tổng giám đốc, vừa đến liền nhảy dù, vị trí này đã rất cao rồi.
Đổi lại toàn bộ tranh người đại diện gửi qua đều đến rồi, Lương Kim Nhược đưa toàn bộ đến Đàn Duyệt Phủ, chiếm cứ cả một căn phòng.
Nhìn thấy tranh của mình, tâm tình cô càng tốt.
Đã mấy ngày không động đến bút, tay Lương Kim Nhược có chút ngứa ngáy, thuần thục điều chế thuốc màu, vừa mới vẽ vài nét bút trên vải canvas, đang suy nghĩ nên vẽ cái gì thì điện thoại reo.
"Lương tổng, ngài lên hot search!"
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược chớp chớp: "Hot search?"
Không cần cô phải đi lục, Mẫn Ưu đã trực tiếp gửi link qua.
——#Con gái của Thẩm Hướng Hoan, Lương Kim Nhược tiến vào Lương Thị#
Đối với việc mỗi lần hot search đều có tên của mẹ mình, Lương Kim Nhược một chút cũng không ngoài ý muốn, truyền thông chính là yêu thích như vậy.
Cô thường xuyên nhìn thấy tiền tố phía trước của tinh nhị đại(*) hầu như đều giống mình.
(*)Tinh nhị đại 星二代: Một thuật ngữ chung cho thế hệ tiếp theo của các ngôi sao giải trí.
Ít nhất cha mẹ của họ đều là ngôi sao trong làng giải trí, do thân phận đặc biệt nên hầu hết đều đã thu hút sự chú ý từ nhỏ.
Lương Kim Nhược nhấp vào.
Trong ảnh là sau khi cô và Mẫn Ưu hôm nay vào công ty bị chụp, là góc nghiêng, môi đỏ da trắng, ngũ quan ưu việt tinh xảo, dáng người cao gầy mảnh khảnh.
Bình luận đã nổ tung chảo.
[Aaaa! Đây là tiểu công chúa?!]
[Trò giỏi hơn thầy nha! Đẹp chớt tui rùi!]
[Dựa trên ký ức còn sót lại của tôi ở thời điểm cô ấy mười mấy tuổi, lúc đó vẫn còn là bé mũm mĩm cơ]
[Kế thừa gia nghiệp rồi sao?]
[Thiên kim kiêu căng đổi nghề thành lão tổng rồi hahaha!]
[Người đẹp đều làm cho tôi tạo ra sự nghiệp!!]
[Nữ cường nhân yyds(*)]
(*)yyds (永远的神 yǒngyuǎn de shén): mãi mãi là thần, thần thánh; chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng; thường dùng để tung hô, tôn vinh thần tượng
[Huhuhu thật sự giống Thẩm Hướng Hoan quá đi.]
[Các người không nghĩ đến Lương Kim Nhược là người bên cạnh sao?]
[Người phía trên kia khả năng mắt có vấn đề, tiểu công chúa đến công ty cần phải tự mình ôm tài liệu hả?]
[Cười chết tôi rồi hahahahahaha]
[Nói đạo lý, sẽ không làm hỏng gia việc kinh doanh của gia đình chứ?]
[Mặt ưa nhìn không có nghĩ là kinh doanh cũng được nha, hy vọng không cần xây nhà bừa bãi.]
Lương Kim Nhược lướt lướt, đều là khen mình.
Nhìn thấy hai cái cuối cùng, trực tiếp làm lơ.
Mẫn Ưu gửi tin nhắn đến: [Lương tổng, ngài có cần đăng ký tài khoản Weibo và ứng dụng khác không? Với bối cảnh và thân phận của ngài, đối với dư luận rất hữu dụng.]
Lương Kim Nhược có tài khoản, có điều là tài khoản dùng riêng cho vẽ tranh, mà còn là ins.
Cô suy nghĩ một lát, trả lời: [Được, cô xem mà làm.]
Chu Sơ Hành chọn trợ lý thế nào, ưu tú như vậy, cô đều không cần lo nghĩ gì cả.
Lương Kim Nhược thăm dò: [Sao cô nguyện ý rời khỏi Trung Thế?]
Mẫn Ưu rất thành thật trả lời: [Trung Thế ngoài Tô đặc trợ ra, còn quá nhiều thư ký, tô chỉ là một thành viên bình thường trong số đó.]
Quá chân thật rồi.
Đến nỗi Lương Kim Nhược có chút cạn lời.
-
Hot search treo suốt một ngày.
Mãi tới xế chiều, vị trí không giảm mà còn tăng.
Hiện tại Internet quá phát triển, lại thêm nhân viên của Lương Thị còn âm thầm lộ ra một số bí mật của Lương Kim Nhược, Thẩm Hướng Hoan và Lương Thị, khiến cư dân mạng vô cùng kích động.
Dưa(*) lớn của hào môn là đây nha.
(*)Drama
Bọn họ thường thấy nhất là bên phía hào môn Hồng Kông tranh gia sản, không dễ gì có một cái ở gần, lại còn có dính dáng liên quan với giới giải trí.
Lúc này thời gian ở London chính là giữa trưa.
Chu Sơ Hành mới xuống máy bay, vừa đi về phía khách sạn, vừa trò chuyện với nhóm đối tác.
Vừa kết thúc, Tô đặc trợ liền mở miệng: "Lương tiểu thư lên hot search rồi."
"Hử?" Chu Sơ Hành có chút ngoài ý muốn.
Tô đặc trợ đưa máy tính bảng qua, tri kỷ mà mở một hashtag hot nhất Weibo.
Chu Sơ Hành quét mắt, liền nhìn thấy một bình luận dài giữa một hàng dấu chấm than xinh đẹp trong top bình luận ——
[Hot search mấy hôm trước không có ảnh tôi còn sợ dậy thì thấy bại, hiện tại nhìn thấy ảnh chụp, chỉ muốn nói, không có người đàn ông nào có thể xứng với tiểu công chúa của chúng ta, được không?]
Kỳ thật Tô đặc trợ cũng nhìn thấy cái bình luận này.
Anh ta cảm thấy cư dân mạng đây là người không biết thì vô tội.
"Bọn họ có lẽ là bình thường lên án các tiểu thịt tươi(*) trong giới giải trí quá nhiều rồi, quên mất rằng còn có những lãnh tụ tinh anh trong các ngành nghề khác......"
(*)小嫩肉 Tiểu thịt tươi là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
"......"
Tô đặc trợ đổi lại chủ đề: "Trước mắt dư luận trên mạng đều là tích cực."
"Không cần quan tâm."
Anh mới vừa rời khỏi nước, động tĩnh liền lớn như thế.
Chu Sơ Hành thu hồi ánh mắt, mở di động, tin nhắn chưa đọc nổi bật nhất dĩ nhiên là của Lương Kim Nhược gửi đến, còn không chỉ dừng ở một tin.
Anh xoa xoa ấn đường mệt mỏi, bấm mở WeChat.
Đang định hồi âm tin nhắn "Có chuyện gì" kia, thì thấy được bức ảnh phía trên, anh dừng lại bấm vào bức ảnh áo ngủ mới.
Đập vào mắt chính là đôi chân thon dài trắng nõn vắt chéo, trên nền áo sơ mi càng trắng nõn đến chói mắt, dường như có thể phản quang.
Hướng lên trên lả lướt hấp dẫn đều ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi nam rộng thùng thình.
Vô duyên vô cớ gửi cái này.
Chu Sơ Hành lại nhớ tới tối qua cô còn từ chối kết hôn.
Đây xem như là đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt?
Tô đặc trợ liền thấy sếp nhà mình gõ chữ được một nửa thì dừng lại, nhìn chằm chằm di động, mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không dám đến xem.
Lỡ như nhìn thấy cái không nên nhìn thì sao.
Anh ta mở cửa phòng khách sạn, "Ông chủ, đến rồi."
Chu Sơ Hành sải bước đi vào, theo sau còn trả lời Lương Kim Nhược: Trở về rồi nói.]
Lương Kim Nhược đang nghịch di động, trả lời sau vài giây: [Anh không thể nói trên điện thoại sao?]
Sao bây giờ anh cứ úp úp mở mở như thế chứ.
Chu Sơ Hành từ chối: [Không thể.]
Hôn nhân đại sự, trực tiếp gặp mặt nói chuyện là thích hợp nhất.
Nhớ tới việc Lương Kim Nhược thích làm, anh cau mày bổ sung: [Không cho phép chặn.]
Nhìn thấy bốn chữ này, Lương Kim Nhược cười đến rạng rỡ, rất là hào phóng: [Nể tình anh đã tặng cho em một thư ký lợi hại như thế, sẽ không chặn, yên tâm đi.]
Tô đặc trợ nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của ông chủ, rất nhanh lại biến mất, giống như ảo giác, liền đoán được đối diện khẳng định là Lương tiểu thư.
Anh ta nhanh chóng báo cáo lịch trình hai ngày tới, lại nhắc nhở: "Sotheby's gửi thư mời đấu giá đến, ngài muốn từ chối không?"
Bình thường đều là từ chối.
"Khi nào?"
"5 ngày sau."
Ngữ điệu của Chu Sơ Hành bình tĩnh: "Không cần."
Anh nới lỏng cà vạt, lại nghĩ đến cái gì đó, "Cầm danh sách đấu giá đến đây."
Rèm cửa sổ của khách sạn mở ra, ánh nắng dày đặc từ cửa sổ kính sát đất chiếu vào, Tô đặc trợ nhìn sườn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Anh ta lập tức lên tiếng: "Dạ!"
Đây là muốn mua đồ?
-
Bởi vì Chu Sơ Hành đi công tác, Lương Kim nhược cũng không có cách nào giáp mặt hỏi chuyện gì được.
Cô vốn tưởng cũng chỉ là chuyện của một hai ngày, không ngờ chờ tận 4 ngày, người cũng còn chưa trở về, hơn nữa chênh lệch múi giờ và công việc, hai người căn bản không nói chuyện phiếm.
Thời gian mấy ngày, văn phòng của cô đã thay một diện mạo hoàn toàn mới.
Mẫn Ưu mặc dù là thư ký mới, nhưng cũng đoán được sở thích của cô, chẳng hạn như trên bàn đặc biệt đặt một tấm ảnh đẹp của cô, khung ảnh là màu bạc lấp lánh.
Nếu như cô ấy biết acclone vẽ tranh của Lương Kim Nhược, có lẽ đã đặt một bức tranh rồi.
Lương Kim Nhược xoay vòng, đặc biệt hài lòng.
Ghế còn chưa ngồi ổn, Mẫn Ưu đã đẩy cửa bước vào: "Lương tổng, có nhà truyền thông muốn phỏng vấn ngài."
Lương Kim Nhược chống cằm: "Phỏng vấn?"
Mẫn Ưu sớm nghe ngóng xong: "Họ chuyên môn làm về chuyên mục tài chính, bình thường danh tiếng rất tốt, lợi ích của việc ngài tiếp nhận tương đối lớn, dùng thân phận Lương tổng ra mặt."
Chính thức bước vào thương giới.
Lương Kim Nhược nhẹ nhàng cười: "Được thôi."
Dù sao cô vừa mới vào Lương Thị, còn đang trong giai đoạn làm quen với các lĩnh vực hạng mục, mặc dù dự định bắt đầu với hạng mục hợp tác kia của Trung Thế và Lương Thị, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Cho nên cô chỉ cần để ra vài giờ rảnh là được.
Buổi chiều hôm sau, Lương Kim Nhược đã gặp được phóng viên tới phỏng vấn.
Phóng viên vừa vào cửa, hô hấp liền ngừng trong giây lát.
So với Mẫn Ưu đoan trang đứng một bên, Lương Kim Nhược ngồi sau bàn làm việc, mỹ nhan thịnh thế, tư thái lười biếng, nhưng khí thế lại khiến người ta kinh ngạc một cách khó hiểu.
Phóng viên nửa ngày mới định thần lại, ho khan một tiếng: "Lương tổng?"
Lương Kim Nhược ngước mắt nhìn qua, gõ gõ mặt bàn, giọng nói ôn nhu: "Bài phỏng vấn này của các cô phải mất bao lâu mới có thể đăng?"
Phóng viên nói: "Bình thường là 3 ngày, nhưng lần phỏng vấn trước bởi vì hai ngày nay đụng phải đại sự quốc gia, đành phải đẩy đến ngày mốt mới đăng được!"
Cô ấy rất lấy làm tiếc: "Cho nên thời gian đăng bài phỏng vấn của ngài chỉ kém một ngày so với đối phương."
Cái này Lương Kim Nhược có thể hiểu được.
Chuyện của quốc gia là quan trọng nhất.
Có điều, cô rất tò mò vị lão tổng nào lại xui xẻo như vậy: "Người lần trước các cô phỏng vấn là ai?"
Phóng viên ngẫm nghĩ, dù sao hai ngày nữa sẽ đăng, cũng không có gì là không thể nói: "Chu tổng của tập đoàn Trung Thế."
Đó chẳng phải là Chu Sơ Hành sao?
Lương Kim Nhược nhớ tới trước đó cái đêm mà Chu Sơ Hành đi Lương gia đón cô kia, còn cùng cô ăn bữa tối dưới ánh nến, Tô đặc trợ nói phải đẩy lùi phỏng vấn, chính là cái này?
Trong phút chốc ý nghĩ của cô không phải là gì khác, mà là mình và anh cùng phỏng vấn giống nhau, chẳng phải là nói rõ cô có một tương lai xán lạn với tư cách tổng tài sao!
Lương Kim Nhược thay đổi ý định: "Các cô hỏi anh ấy vấn đề gì, tôi cũng tương tự đi."
Cô muốn đi chung một con đường với người thành đạt.
Nói không chừng cô sẽ thành công ngay lập tức.
Phóng viên: "Hả?"
Hôm qua đã thông qua câu hỏi phỏng vấn với thư ký Mẫn rồi, thay đổi ngay tại chỗ là có thể, nhưng mà vấn đề là......
Phỏng vấn của Chu tổng có thêm một câu hỏi ngoài lề.
Ngày đó cô phải rất can đảm mới dám hỏi tiêu chuẩn chọn bạn đời của Chu tổng, kết quả còn nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán.
—— Chu tổng thế mà không thích nhất là tác tinh!
Cô đoán chừng phỏng vấn ngày đó mà đăng lên, e là sẽ gây ra cuộc thảo luận sôi nổi.
"Như vậy không được sao?" Đuôi mắt Lương Kim Nhược khẽ giật, thản nhiên nói: "Không được thì bỏ đi, tôi thuận miệng nói thôi."
Cô cũng không biết câu hỏi của Chu Sơ Hành là gì.
"Đương nhiên được!"
Phóng viên phản ứng lại: "Đặc biệt được!"
Hỏi thêm một câu hỏi về tiêu chuẩn chọn bạn đời của Lương tổng lại không lỗ! Trên mạng đều chú ý xem thiên kim kiêu căng thích mẫu người như thế nào đấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...