"Chỗ nào cũng đều không tốt......!Anh cảm thấy tốt chỗ nào?"
Ước chừng là thấy biểu tình không thể tin được của Lương Kim Nhược, cộng với các ăn mặc hôm nay của cô, Chu Sơ Hành cuối cùng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn.
"Em đang nghĩ gì đấy?" Anh hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược mở to, "Không phải là anh đang nghĩ gì sao?"
Cô vừa mới nhìn thấy anh trưng ra cái vẻ mặt thanh tâm quả dục như thế, kỳ thực một chút cũng không, nói ra lời nói khát như thế, còn tưởng anh đã đổi tính rồi.
Đừng nói, Lương Kim Nhược quả thật còn rất muốn thấy.
Ngay từ đầu cô còn tưởng lễ phục nhỏ hôm nay của mình đã thuận lợi hấp dẫn được Chu Sơ Hành rồi, tưởng rằng anh thích phong cách này của cô, đến mức cơm anh cũng không ăn.
Chu Sơ Hành nhéo nhéo mi tâm: "Anh nói chính là đi đến nhà cũ."
Lương Kim Nhược:?
Cô càng mơ màng hơn.
"Đi đến nhà cũ của anh sao anh không nói trước với em một tiếng?" Cô sờ sờ chiếc váy ngắn khoét eo hở vai của mình, hung tợn nói: "Người em thế này sao mà đi được?"
Chu Sơ Hành nhẹ giọng: "Làm sao anh biết được em mặc cái này?"
"Còn không phải......" Lương Kim Nhược ngừng nói, biểu tình uể oải: "Bỏ đi, nể tình bó hoa anh tặng em, không tính toán với anh nữa."
Chu Sơ Hành liếc cô, "Không phải của anh tặng em."
"Không phải anh, vậy là ai?" Lương Kim Nhược lại kinh ngạc.
Giữ lại hoa của người đàn ông khác tặng để trong xe?
Lương Kim Nhược nghiêm túc quan sát Chu Sơ Hành, hào phóng như vậy.
Qua mấy giây, cô mới rảnh đi xem tấm tiệp được kẹp trong bó hoa hồng, trên đó có viết là họ Trịnh, cô không nhớ mình có quen biết ai họ Trịnh.
Chẳng trách cô thấy mấy bông hồng đã hơi khô héo rồi.
Lấy trình độ bắt bẻ khắt khe của Chu Sơ Hành, sao có thể cho phép chuyện mất mặt như vậy.
Lương Kim Nhược tạm coi như tâm tình chút hơn một chút: "Có lẽ người nào đó theo đuổi em thôi, quá nhiều, không phân biệt được."
Chu Sơ Hành lại nói: "Hắn còn có câu nói."
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: "Gì thế?"
Chu Sơ Hành thản nhiên mở miệng: "Quên rồi."
"Trí nhớ thật kém." Lương Kim Nhược cà khịa một câu, cẩn thận suy nghĩ, chắc không phải là ghen tuông, không bằng lòng nói chứ.
Cô đem bó hoa để ra sau lưng, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay đến nhà cũ Chu gia thì mình nên làm gì.
Lần trước cô đến vẫn là hồi mười mấy tuổi.
Khi còn nhỏ và lúc trưởng thành khẳng định không thể cư xử giống nhau, huống hồ trước kia quan hệ của mẹ và Tô Nhạn tốt như thế, Chu gia cũng rất chiếu cố cô.
Còn có, trang phục này......
Lương Kim Nhược hít một hơi thật sâu: "Nếu không quay lại, em thay một bộ đồ khác?"
Chu Sơ Hành nghiêng mặt qua, quan sát Lương Kim Nhược từ trên xuống dưới, nhìn đến mức Lương Kim Nhược nổi hết da gà, mới nói: "Muộn quá rồi."
Vừa đi vừa về quả thực phải mất rất nhiều thời gian.
Lương Kim Nhược vắt óc suy nghĩ, ánh mắt dán vào chiếc áo vest của anh.
-
Rất nhanh, đã tới điểm đích.
Sau khi xe vào cổng nhà cũ, Lương Kim Nhược nắm bắt thời cơ mở miệng: "Chu Sơ Hành, đưa áo khoác của anh cho em."
Cô nói quá nhanh, Chu Sơ Hành không nghe rõ, đã xuống xe rồi, lại cúi xuống lần nữa.
"Hửm?"
Lương Kim Nhược cũng xuống xe, bước nhanh đến cạnh anh, giận dỗi nói: "Đưa áo khoác của anh cho em, như vậy thì không nhìn thấy nữa."
Đôi giày cao gót của cô hôm nay không thấp, chỉ cần nâng cằm lên một chút là được.
Chu Sơ Hành không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ chậm rãi đống cửa xe lại, lúc này mới cởi áo vest, đưa qua.
Anh rũ mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, giọng nói trầm thấp: "Em muốn mặc đi vào?"
Lương Kim Nhược khó hiểu: "Không thì sao, đây là cách đơn giản nhất."
Cô thuận tay mặc vào, nhưng mà kích cỡ áo vest của người đàn ông quá lớn, mặc lên người giống như đang mặc quần áo của người lớn.
Dư quang nhìn thấy trang phục xộc xệch, Chu Sơ Hành duỗi tay chỉnh lại cho cô.
Bản thân nút cài của áo vest là ở bên dưới, cổ áo vẫn luôn hướng xuống, thứ lộ ra vốn dĩ là áo sơ mi, mặc trên người Lương Kim Nhược lại khác thường.
Bên trong cô mặc chính là váy cúp ngực, cho nên thoạt nhìn qua, giống như không mặc áo bên trong vest, từ xương quai xanh trở xuống đều trống trơn.
Chu Sơ Hành từ trên cao nhìn xuống, nhìn càng rõ hơn.
Vô hình trung mê hoặc người, đại khái chính là trường hợp này.
Lương Kim Nhược chưa nhận ra, còn sửa sửa gấu váy, hỏi một cách căng thẳng: "Bây giờ em mặc như này không có vấn đề gì chứ?"
Cô vừa khom lưng, phong cảnh chỗ cổ áo càng kiều diễm hơn.
Vốn dĩ mặc nguyên váy cúp ngực thì không có cảm giác gì, lúc này nhiều thêm cái áo khoác ngoài, vậy mà giống như giấu đầu lòi đuôi, càng như ẩn như hiện.
"Không." Chu Sơ Hành nhìn đi chỗ khác.
Cách đó không xa, mấy người nghe được động tĩnh đi ra xem, hai mắt nhìn nhau.
Điều này thật sự xảy ra sao?
Vị Diêm Vương mặt lạnh để cho cô gái mặc đồ của mình? Còn giúp cô ấy mặc?
Còn thì thầm to nhỏ, tuy rằng hình như chỉ có mấy chữ, nhưng đối với Chu Sơ Hành không gần nữ sắc mà nói, đã là kỳ tích rồi.
Đây là bạn gái sao?
Chị Kim Nhược đâu?
Cổng lớn im ắng.
Chu Sơ Hành bình thản quay người lại, tiếp xúc với tầm mắt của mọi người.
Buổi tối ngày xuân vẫn còn hơi se lạnh, Lương Kim Nhược miễn cưỡng mặc áo khoác của anh, ngược lại dịu dàng hơn nhiều.
Vừa quay đầu, nhìn thấy mấy người giống như tượng, cô khẽ mỉm cười.
"Lâu rồi không gặp nhỉ."
Cuối cùng vẫn là Chu Linh Nghi hồi hồn đầu tiên, "Chị Kim Nhược!"
Hóa ra chính là chị Kim Nhược, không phải người khác.
Thật sự là mấy năm không trở về, đám trẻ con của Chu gia đều lớn hết rồi, càng lớn càng xinh đẹp, Lương Kim Nhược kinh ngạc: "Linh Nghi, sao em lại qua đây?"
Cô nhớ rõ, Chu Linh Nghi là cháu gái của em trai ông nội Chu.
Sau khi ông nội Chu qua đời, chỉ còn lại bà nội Chu, thêm nữa phòng bên kia thuộc giới chính trị, cho nên trưởng bối hai nhà ít qua lại hơn, nhưng mà đám tiểu bối ngược lại rất thân thiết, thường xuyên qua lại.
Trước đó ở nước ngoài, cô còn nhìn thấy Chu Yến Kinh(*), em họ của Chu Sơ Hành ở đại sứ quán.
(*)Tiết lộ một chút, Chu Yến Kinh là nam chính trong một bộ truyện khác đồng tác giả.
Bộ truyện tên là: Chiều theo sở thích của em (đã được chuyển ngữ và edit), bạn lên gg gõ tên truyện là ra.
Người duy nhất trong thế hệ này đi theo chính trị.
Quan phiên dịch ngoại giao.
Chu Linh Nghi chớp mắt, "Em là đến thăm chị Kim Nhược á."
Chưa đầy một phút, Lương Kim Nhược đã bị Chu Linh Nghi vây quanh, kéo vào trong biệt thự.
Chu Sơ Hành bị bỏ lại phía sau.
-
Tô Nhạn lúc này đang tán gẫu với dì giúp việc.
Chu Sơ Hành nhiều thói xấu, cho nên dì giúp việc đều là ban ngày đến, buổi tối rời đi.
Vấn đề lớn được phát hiện trong hai ngày liên tiếp, lúc này dì giúp việc đang hội báo với Tô Nhạn.
"Chị nói, chỉ có một gian phòng là lộn xộn?" Ánh mắt của Tô Nhạn phát sáng.
"Vâng, bà chủ." Dì giúp việc trịnh trọng gật đầu: "Hôm qua và hôm nay đều thế, phòng dành cho khách lúc tôi trải là dạng gì, thì ngày sau vẫn là dạng đó."
Tô Nhạn dường như đã nghe được bí mật lớn.
Lần trước bà chỉ là cố ý trêu chọc, không ngờ thế mà ý nghĩ trong lòng lại trở thành sự thật.
Tô Nhạn đè thấp thanh âm: "Chị chính mắt nhìn thấy?"
Dì giúp việc lắc đầu, nhưng lại nhỏ giọng: "Tôi phát hiện nội y của phụ nữ trong phòng ngủ chính."
Tô Nhạn vỗ tay, nghiêm túc nói: "Ừ, tôi biết rồi, chuyện này không cần nói cho người khác, người nào cũng không được nói."
Tim bà đập thình thịch.
Dì giúp việc mỉm cười, "Bà chủ yên tâm."
Tô Nhạn điềm tĩnh ngồi trên sô pha, tay cầm tách trà, đang suy nghĩ xem tối nay nên nói thế nào với Chu Sơ Hành.
Dám không chịu trách nhiệm, đuổi ra khỏi nhà.
Không giống với chi bên kia trong sạch khiêm tốn, nhà cũ của Chu gia bên này bởi vì kinh doanh, nên tương đối xa hoa.
Thái độ của Lương Kim Nhược với người mình rất tốt, vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Tô Nhạn và và lão phu nhân đang trò chuyện, nghe thấy động tĩnh thì quay lại.
"Chiêu Chiêu đến rồi, mau tới đây!"
"Chiêu Chiêu?" Ánh mắt lão phu nhân không tốt, chỉ nhìn thấy tây trang, nghi hoặc: "A Hành à, cháu sao lại......!lùn đi vậy?"
Lương Kim Nhược cười hì một tiếng, "Bà nội, cháu là Chiêu Chiêu."
Cô mặc dù kiêu căng, nhưng ở trước mặt trưởng bối thì vừa xinh đẹp lại nói ngọt, không ai không thích.
Trước đó có hội báo của dì giúp việc đặt cơ sở, hiện giờ ánh mắt Tô Nhạn nhìn Lương Kim Nhược và con trai nhà mình càng thêm không thích hợp.
"Chiêu Chiêu, trong nhà sao con còn mặc áo khoác làm gì." Bà nói.
Lương Kim Nhược cấu cấu vạt áo, "Con có hơi lạnh ạ."
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói, tối nay mặc váy ngắn gợi cảm đi dụ dỗ con trai dì chứ.
Tô Nhạn nhìn Chu Sơ Hành, "Đi lên lầu lấy bộ quần áo xuống đây."
Lương Kim Nhược xoẹt một cái quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với anh.
Cô không thể thay áo khoác ở dưới lầu.
Chu Sơ Hành thấy dáng vẻ này của cô, có chút buồn cười, nghiêm túc nói: "Vâng."
Lương Kim Nhược trơ mắt nhìn anh đi về phía cầu thang, không hề có ý định giúp cô giải vây, cũng đứng lên.
"Dì Nhạn, con cũng đi!"
Tô Nhạn còn chưa kịp mở miệng, cô gái nhỏ đã chạy tới cầu thang.
Lương Kim Nhược nghiêm mặt: "Chu Sơ Hành, anh cố ý hả."
Chu Sơ Hành nhàn nhạt nói: "Mẹ anh mở miệng, từ chối thế nào?"
Lương Kim Nhược nghĩ thầm em tin vào sự xấu xa của anh, anh đã từ chối bao nhiêu lần rồi?
Hai người cùng nhau lên lầu, Tô Nhạn nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, hài lòng mà cười: "Mẹ, mẹ sắp có cháu dâu rồi."
Lấy bộ quần áo cũng phải đi cùng nhau, tách ra mấy phút cũng không vui.
Lão phu nhân vừa nghe, cười đến không khép được miệng: "Tốt."
"Chiêu Chiêu đứa nhỏ này mẹ nhìn nó lớn lên, thiện lương đơn thuần nhất." Tô Nhạn nói với bà cụ: "Trước kia mẹ cũng rất thích con bé đấy."
Chỉ là hiện giờ lão phu nhân trí nhớ kém, cháu trai của mình cũng phải rất lâu mới nhớ ra.
"Mợ, hôm nay còn có người mắng chị Kim Nhược đó." Cậu em họ đi tới: "Chị ấy vậy mà nhẫn tâm như thế."
Bà nội Chu có hai trai một gái, đại phòng dĩ nhiên là nhất mạch này của cha Chu Sơ Hành, nhị phòng là chú hai của Chu Sơ Hành, con gái chính là cô nhỏ của Chu Sơ Hành.
Hôm nay người lớn không tới, trẻ con thì tới.
Tô Nhạn: "Ồ?"
Lâm Nhạc tự lo tự nói: "Hôm kia, chị Kim Nhược đem một đám người nhốt trong đồn cảnh sát, sáng sớm hôm nay mới thả ra đấy."
Tô Nhạn cười híp mắt: "Biết sử dụng thủ đoạn pháp luật để bảo vệ chính mình, rất tốt."
Lâm Nhạc:?
Phản ứng này không đúng cho lắm nhỉ.
-
"Em họ của anh hiện tại......!như vậy hả?"
Khi Lương Kim Nhược mặc chiếc áo khoác len đi xuống lầu, liền nghe thấy cậu em họ ở đằng kia đang nói về chiến tích huy hoàng của cô.
Cô nhìn Chu Sơ Hành, rất là không hiểu.
Chu Sơ Hành ngược lại rất bình tĩnh: "Lớn lệch rồi."
Dù sao đại phòng tiếp nhận Trung Thế, do anh cầm quyền, nhị phòng và cô nhỏ một thì dọn đi, một thì gả ra ngoài, tâm tư nhiều, ý tưởng này nọ, rất bình thường.
"Nhiều người ít người đều như nhau." Lương Kim Nhược xì một tiếng.
Chính nhà cô cũng là một mớ hỗn độn.
Lương Kim Nhược hỏi: "Nếu như em không cho cậu ta sắc mặt tốt, chắc là không sao đâu nhỉ."
Chu Sơ Hành nhìn cô, "Nói có sao thì em sẽ nhịn à?"
"Sẽ không."
Lương Kim Nhược cười rạng rỡ, sách váy đi xuống lầu.
Vốn dĩ cậu em họ vẫn còn đang ở đó nói về đám người Diệp Chi, nghe thấy động tĩnh, biết là chính chủ đang xuống lầu, lúc này mới yên lặng lại.
Lương Kim Nhược thong dong ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạn.
"Anh bạn nhỏ......"
"Gọi ai là anh bạn nhỏ đấy!" Lâm Nhạn cất tiếng.
"Viết xong bài tập về nhà hôm nay rồi sao?" Lông mày Lương Kim Nhược cong cong.
Lâm Nhạc không nói gì.
Trên bà trà có mấy đĩa quả vỏ cứng, Lương Kim Nhược muốn ăn quả óc chó, nhưng nếu muốn bóc ra thì rất tốn công, "Anh bạn nhỏ, giúp chị bóc vỏ, chị giảng bài tập cho em."
Lâm Nhạc: "Sử dụng lao động trẻ em là vi phạm pháp luật."
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: "Em vậy mà biết luật, vậy chắc là biết đột nhập nhà riêng là mới đúng là phạm pháp nhá."
Dáng vẻ này của cô rõ ràng là cố ý, Lâm Nhạc muốn phản bác, nhưng dường như lại không thể nói được gì, chỉ đành quay sang một bên lẩm bẩm.
Trong tay nhàn rỗi, liền chộp lấy quả vỏ cứng bóc chúng.
Đợi tới khi cậu ta định thần lại, hơn phân nửa của mình bóc đều vào trong bụng Lương Kim Nhược hết.
Lương Kim Nhược rất hưởng thụ: "Cảm ơn em họ."
Lâm Nhạc:???
Làm sao có thể có người như này!
Tôi mới không phải là em họ của chị!
Cậu ta vừa định lên án, Chu Sơ Hành lướt qua bên này, Lâm Nhạc lại lập tức im lặng.
Buổi tối, gia yến bắt đầu.
Hôm nay là Tô Nhạn kêu Lương Kim Nhược tới, chỉ là người một nhà ăn bữa cơm.
Lương Kim Nhược ngược lại không có chỗ nào không quen, coi như nhà của mình, cô gắp đồ ăn cho lão phu nhân và Tô Nhạn, đến phiên mình, liền sai khiến Chu Sơ Hành.
Dù sao, tại thời điểm này, Chu Sơ Hành khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Lâm Nhạc ở phía đối diện ngay tức khắc tâm lý được cân bằng lại.
Anh họ lợi hại như thế cư nhiên cũng phải nghe theo sai bảo của chị ta, cậu cảm thấy, vị này có lẽ có ở phương diện "hưởng thụ hầu hạ" có bản lĩnh đặc biệt.
Mắt Tô Nhạn càng nhìn càng hài lòng, cười sung sướng nói: "Trước đây A Hành sẽ không săn sóc người khác như vậy đâu."
Lương Kim Nhược thình lình bị cue, chớp mắt.
Khóe mắt nhắm thẳng Chu Sơ Hành, nghĩ nghĩ, mình quang minh chính đại nô dịch anh ngay trong nhà anh như vậy liệu có phải không tốt cho lắm hay không.
VÌ thế cô chuẩn bị định gắp cho anh một miếng thịt kho tàu.
"Về sau Chiêu Chiêu có phúc rồi." Tô Nhạn nói.
"Đúng đúng đúng." Lão phu nhân tiếp tục phản ứng lại, "Có điều, A Hành kết hôn từ khi nào, sao ta lại không biết hả."
Tô Nhạn vội nói: "Vẫn chưa đâu."
Lỗ tai lão phu nhân không tốt: "Trong lòng ta đương nhiên sướng rồi."
"......"
Đề tài không khớp.
Đám người Lâm Nhạc và Chu Linh Nghi tập trung ăn cơm nhao nhao vểnh tai lên.
Lương Kim Nhược rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không thích hợp.
Chẳng trách vừa rồi nói mình có phúc, ở chỗ này có phúc?
"Dì Nhạn, con và Chu ------" Lương Kim Nhược mở miệng muốn thanh minh.
"Để cho A Hành nói." Tô Nhạn nghiêm túc nói: "A Hành, có những chuyện phải chịu trách nhiệm đó.
Con nói cho bà nội con biết, khi nào thì các con kết hôn?"
Chịu trách nhiệm?
Chu Sơ Hành nhớ lại tối nay sau khi vào cửa nhìn thấy bà và dì giúp việc đang trò chuyện, có lẽ bà đã đoán được chuyện mình và Lương Kim Nhược ngủ chung giường rồi.
Lương Kim Nhược cũng không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ phủ nhận chuyện mình đã ngủ với anh ấy?
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, vậy mà lại bị trưởng bối biết được, còn giục hôn.
Chu Sơ Hành nhìn thấy Lương Kim Nhược chiếc đũa đang gắp miếng thịt kho tàu đến miệng bát của mình, lâm thời quẹo một đường, đưa vào trong miệng chính cô.
Ngước mắt nhìn, Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm vào anh.
Trên mặt cô rõ ràng viết mấy chữ: Trả, lời, cho, tốt.
Trên mặt Lương Kim Nhược nở nụ cười ôn nhu, cảm thấy hẳn là anh có thể ứng phó loại tình huống này.
Chu Sơ Hành hơi ngừng lại, không nhanh không chậm nói: "Nhanh thôi."
Lại hỏi: "Chiêu Chiêu, em cảm thấy khi nào thì thích hợp?"
Hai chữ Chiêu Chiêu vừa thốt ra, Lương Kim Nhược đột nhiên cảm thấy thịt kho tàu trong miệng không còn ngon nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...