Vừa đến huyện Z, Trình Hạo đi thẳng tới bệnh viện nơi mẹ đang nằm. Vào trong phòng bện, Trình Hạo nhìn thấy mẹ vừa cúi người định xuống giường, vừa liên tục nói: “Mẹ muốn xuất viện, mẹ muốn xuất viện.” Còn chị gái anh Trình San thì đang ngăn cản: “Mẹ vừa tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa.”
“Sức khỏe của mẹ vẫn ổn lắm, đừng tốn tiền của làm gì.” Mẹ anh đang kiên quyết đòi xuống giường.
“Mẹ, con về rồi ạ.” Trình Hạo đặt hành lí xuống rồi bước tới gần giường bệnh.
“Tiểu Hạo, tại sao con lại về đây?” Bà Trình nhìn thấy Trình Hạo đột nhiên xuất hiện cảm thấy vô cùng bất ngờ, bà thôi không tranh cãi với Trình San nữa mà tựa vào thành giường nhìn con trai.
“Con… con quay về để tham gia cuộc thi.” Trình Hạo nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mẹ mà cảm thấy thương xót. Anh biết tính của mẹ nên không dám nói là anh về đây chủ yếu vì muốn thăm bà nên đành lấy lý do về đây để thi làm bia đỡ đạn.
Sau một hồi Trình Hạo cùng Trình San hết lời khuyên nhủ, cuối cùng bà Trình mới đồng ý ở lại bệnh viện vài hôm để bác sỹ theo dõi.
Nhìn thấy con trai, con gái đều quây quần bên cạnh, tinh thần bà Trình vui vẻ, thoải mái hẳn lên, nói rất nhiều chuyện trước kia với hai con, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Trình San kéo Trình Hạo ra khỏi phòng bệnh, lấy quyển sách trong túi ra đưa cho anh rồi nói: “Đây là sách hướng dẫn ôn thi mà anh họ đưa ngày hôm qua, cậu mau tranh thủ thời gian đọc qua xem sao. Trước đó, cậu chẳng phản hồi gì, khiến anh ấy tưởng cậu không muốn tham gia nữa.”
“Chị, chị cứ đi lo việc của mình đi. Em sẽ ở đây vừa đọc sách hướng dẫn vừa chăm sóc mẹ luôn.”
“Như thế sao được chứ! Cậu ở trong này thì làm sao đọc sách được?”
“Trong bệnh viện rất yên tĩnh, em hoàn toàn có thể đọc sách được.” Trình Hạo kiên quyết nói.
“Được thôi, chị đi làm mấy việc đã, có chuyện gì thì cứ gọi chị một câu.”
Trước khi đi, Trình San lại dặn dò em trai lần nữa: “Trước mặt mẹ, cậu đừng có nhắc đến chuyện tiền bạc đấy nhé. Buổi tối hôm qua, vì muốn bán nốt mấy bắp ngô còn lại mà mẹ ngồi đợi bên ngoài trường học cho tới tận khi mấy lớp học ban đêm tan hết, tối muộn về lại gặp mưa. Đêm mẹ sốt cao, cổ họng sưng vù nên hôm nay nói chuyện mới khó khăn thế đấy. Mẹ coi trọng tiền bạc như vậy, nói cho cùng cũng là vì cậu. Tuy rằng mấy chuyện buôn bán ít lời lãi nhưng chỉ cần có thể kiếm được tiền là mẹ an tâm vì coi như cũng góp sức giúp cậu mua được nhà.”
Nghe lời kể của chị gái, hai mắt Trình Hạo bất giác ướt nhòe.
Đúng là không ai thương con bằng cha mẹ. Mẹ anh cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, đáng lẽ đã đến lúc tận hưởng niềm vui an nhàn của cuộc đời, vậy mà đến giờ mẹ vẫn vì anh mà dãi dầm mưa nắng. Trình Hạo cảm thấy bản thân thật đáng trách.
Buổi tối hôm đó, Trình Hạo kiên quyết đòi ở lại bệnh viện trông mẹ nhưng Trình San nói cứ để chị và bảo anh quay về nhà đọc cho kỹ cuốn sách hướng dẫn.
Trình Hạo nghĩ nếu lần này thi tốt, anh có thể kiếm được một công việc ổn định ở quê nhà, sau đó sẽ tìm cách thuyết phục Tiểu Lạc về đây, vậy là hai người họ có thể sống một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Trình Hạo lúc này vô cùng tự tin, anh vận mọi sức lực bật đèn “chiến đấu” suốt đêm giống như mỗi lần đến kỳ thi khi còn học đại học.
Hai ngày sau, Trình Hạo đến địa điểm thi với đôi mắt đậm chất gấu mèo.
***
Ngày hôm đó, sau khi Trình Hạo dập máy trước, Tiểu Lạc vẫn luôn nghĩ rằng: Mục đích mua nhà là vì cái gì chứ? Là vì hôn nhân giữa cô và anh. Còn kết hôn là vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng hiện nay, Trình Hạo, một thành viên của gia đình tương lai đã không còn ở Bắc Kinh nữa, vậy cô mua nhà ở Bắc Kinh cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ngộ nhỡ lần này thật sự thi đỗ trong kỳ thi đó, liệu anh có còn quay về Bắc Kinh nữa không? Nếu như anh không quay về, vậy thì cô mua nhà ở Bắc Kinh để làm gì? Huống hồ Trình Hạo cũng chưa nói với cô, năm vạn đồng mà anh chuyển cho cô có nguồn gốc thế nào. Nếu như bây giờ cô dùng hết số tiền năm vạn đó, Trình Hạo có việc gấp cần dùng thì biết làm sao?
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ mọi đường, Tiểu Lạc quyết định: tạm thời chưa mua nhà vội. Cô liền gọi điện thoại cho Tiểu Châu, tìm một lý do thích hợp rồi đưa lời xin lỗi và hủy bỏ việc ký kết hợp đồng.
Trải qua bao nhiêu cực nhọc khó khăn cô mới có thể gom đủ số tiền đặt cọc mua nhà, nhưng khi nhìn thấy ngôi nhà mơ ước sắp rơi vào tay mình đột nhiên biến mất, Tiểu Lạc buồn vô hạn.
Điều khiến cô đau đầu hơn cả là tại sao Trình Hạo không nói với cô trước đã tự ý chạy về quê thi thố? Còn nữa, nếu như anh thật sự thi đỗ và không quay lại đây nữa, liệu cô có nỡ từ bỏ công việc yêu thích hiện nay để về tỉnh G đoàn tụ cùng với anh?
Nói thật lòng, những ngày tháng không có anh, Tiểu Lạc cảm thấy không quen chút nào. Buổi sáng thức dậy chẳng có ai chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô, buổi tối ăn một mình cũng rất buồn và điều không thể quen được nhất chính là cô phải nằm ngủ một mình.
Bình thường, sau khi tắm rửa, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh và sẽ ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau. Thế nhưng bây giờ cô nằm chật vật trên giường nửa ngày trời mới có thể ngủ nổi. Nửa đêm cô thường có thói quen quay người qua ôm lấy Trình Hạo, giờ không có anh, cô có chút hụt hẫng. Tiểu Lạc càng lúc lại càng nhớ Trình Hạo da diết.
Hai người sống bên nhau quá lâu, đã quen với cuộc sống có nhau nên giờ Trình Hạo không có ở bên, Tiểu Lạc cảm thấy trống trải, cô đơn.
Xin đừng thi đỗ, nhất định anh đừng có thi đỗ! Tiểu Lạc không ngừng cầu xin Thượng đế để Trình Hạo thi trượt trong cuộc thi lần này. Xuất phát từ mong muốn của bản thân, Tiểu Lạc còn hy vọng anh có thể tiếp tục cùng mình phấn đấu, nỗ lực ở mảnh đất Bắc Kinh này. Lý do thứ nhất là vì cô yêu thích thành phố Bắc Kinh, đồng thời cũng yêu thích công việc hiện tại nên không thể dễ dàng từ bỏ. Thứ hai là cô không quen với cuộc sống ở tỉnh G, lại cảm thấy mọi người ở đó đều nói tiếng địa phương, chỉ riêng cô nói tiếng phổ thông nên có cảm giác bị cô lập. Thứ ba là cô với Trình Hạo đã sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, tuy rằng chưa đạt được thành công như mong muốn nhưng vẫn có thể ngẩng mặt kiêu hãnh với nhiều người. Tiểu Lạc luôn cảm thấy nếu như phải rời khỏi Bắc Kinh như vậy thì thật sự chẳng cam tâm chút nào.
Nhưng Trình Hạo đã “bỏ nhà ra đi” được gần một tuần rồi.
Chiều thứ Bảy, Tiểu Lạc giương cờ hiệu “một mình ở nhà quá cô đơn nên đến nhà Lộ Dao ăn chực bữa tối”.
Trên bàn ăn, Lộ Dao lại nhắc đến chuyện đau lòng trước kia của cô: “Tiểu Lạc, nghe Viễn Hàng nói, cậu đã trả lại anh ấy số tiền vay đó rồi. Cậu không định mua nhà nữa hay sao?”
“Mua nhà không phải để dùng cho việc kết hôn sao. Bây giờ vị hôn phu bỏ chạy rồi, cho dù mua được nhà thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.” Tiểu Lạc vừa nói vừa nghĩ: “Trình Hạo, anh nói sẽ là người đàn ông của em, bây giờ lại còn dám bỏ chạy, anh đúng là đồ khốn.”
“Không phải là Trình Hạo đi công tác sao? Tại sao lại dùng từ “chạy” để nói về anh ấy hả?” Lộ Dao cảm thấy nghi hoặc liền hỏi lại.
Ban đầu Tiểu Lạc không nói rõ mọi chuyện cho Lộ Dao nghe mà chỉ nói là Trình Hạo đi công tác, thế nhưng bây giờ đã đến mức này rồi, cô đành thở dài một tiếng rồi kể hết chuyện cãi nhau vì cổ phiếu mất giá dẫn đến chuyện Trình Hạo bỏ nhà ra đi cho Lộ Dao nghe.
“Cả đêm không quay về nhà, Trình Hạo đích thực là có chí khí!” Lộ Dao nghe xong câu chuyện của Tiểu Lạc liền mỉm cười bình phẩm.
Tiểu Lạc vừa mới uống một ngụm nước canh nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Lộ Dao suýt chút nữa phụt hết ra ngoài.
“Anh ấy làm vậy mà được coi là có chí khí sao? Phải gọi là ngang như cua mới đúng. Không đúng, không phải anh ấy thuộc cung Kim Ngưu sao? Có lúc tính cách anh ấy ngang như trâu bò vậy.” Tiểu Lạc phẫn nộ lên tiếng.
“Tiểu Lạc, mình nói một câu thật lòng nhé. Trước tiên, làm người tỉ muội tốt của cậu, mình chắc chắn luôn đứng về phía cậu, ủng hộ cho cậu. Nếu Trình Hạo có mặt ở đây, mình cũng sẽ nói đỡ cho cậu. Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta, mình sẽ đứng ở góc độ khách quan phân tích cho cậu nghe. Mình cảm thấy tranh cãi vì chuyện tiền bạc như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm. Tiền mất rồi có thể kiếm lại, còn tình cảm như bát nước đầy, hất đi rồi khó lòng lấy lại được. Cậu nói xem, cậu đã ở bên Trình Hạo bao nhiêu năm nay, mọi chuyện với hai người đâu dễ dàng gì. Tuy rằng mình mới chỉ gặp Trình Hạo nhà cậu mỗi một lần nhưng cũng chính lần đó, mình cảm thấy anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt có thể gửi gắm cả đời được, nhìn anh ấy rất tử tế, thật thà.”
“Tại sao cậu lại dễ dàng để ngoại hình của anh ấy lừa gạt thế? Mọi người chính là biết người biết mặt không biết lòng. Anh ấy không hề tốt đẹp như cậu đã nghĩ đâu.” Tiểu Lạc đưa tay đập vào ngực mình. Từ “mọi người” mà cô nói nhằm ám chỉ Thẩm Lộ Dao cùng với những người bạn học trước kia. Lúc còn học đại học, cứ vài ba ngày là Trình Hạo lại chạy tới khu vựa gần ký túc xá của cô để ăn mì. Lúc đầu Tiểu Lạc rất ngờ nghệch, cho rằng Trình Hạo thích ăn mì, kết quả chỉ một câu của Đặng Giai đã tiết lộ hết thiên cơ: “Trình Hạo chỉ lấy cớ sang ăn mì chứ thực ra là muốn theo đuổi Tiểu Lạc của chúng ta.” Sau đó, mọi chuyện đã chứng minh Đặng Giai thật sự có đôi mắt tinh tường, nhìn ngay ra dụng ý của Trình Hạo. Điều đáng hận nhất là, toàn bộ những người ở cùng ký túc xá với cô, bao gồm cả Đặng Giai đều đứng về phía anh, nói lời tốt đẹp giúp anh, cái gì mà “người nam sinh này trông không chỉ đẹp trai mà còn thực thà, nhân hậu, đích thực là một lựa chọn tốt nhất để lấy làm chồng”. Nếu như không phải Tiểu Lạc tận mắt nghe thấy những “chiến hữu” đồng cam cộng khổ với mình mấy năm trời nói những lời này thì cô đã nghi ngờ họ nhận tiền để lăng xê cho Trình Hạo rồi.
“Vậy cậu giải thích xem, nếu Trình Hạo không tốt, tại sao cậu lại ở bên anh ấy lâu đến vậy?”
Câu hỏi này của Lộ Dao khiến Tiểu Lạc lập tức nghẹn lời, không biết phải nói gì. Cô cố gắng tìm ra những điểm không tốt của anh trong đầu, thế nhưng ngoài việc cổ phiếu bị mất giá và việc anh lén lút chạy về quê thi mà không báo trước thì cô chẳng tìm được lỗi lớn nào cả. Ngược lại, đại não của cô lúc này lại hiện ra bao nhiêu hình ảnh, ưu điểm của Trình Hạo bấy lâu nay.
Trước kia, khi anh với cô mỗi người ở một nơi, hàng ngày anh đều không quên nhắn tin gọi cô thức dậy: “Heo con lười biếng, em mau thức dậy đi.” Các bạn cùng phòng thấy vậy thường trêu cô và gọi anh là “thời gian gọi dậy” vì Trình Hạo đúng giờ hơn cả chuông báo thức. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, anh sợ cô ở một mình buồn chán lại nhắn tin nói chuyện cùng cô, mọi người lại gọi anh là “thời gian tán gẫu đêm khuya”.
Sau này, khi cô tốt nghiệp, cả hai người cùng làm việc tại Bắc Kinh, mỗi buổi sáng anh đều thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cô, buổi chiều tan làm, nếu về nhà sớm hơn nhất định sẽ giành lấy phần nấu nướng trong bếp.
Anh không chỉ là chiếc đồng hồ báo thức, liều thuốc an thần vô hại mà còn là đầu bếp của cô. Lẽ nào cô còn cảm thấy anh chưa đủ tốt hay sao?
“Làm sao thế? Không kể ra được đúng không? Một người đàn ông chung thủy, si tình lại chịu xuống bếp nấu ăn cho phụ nữ như Trình Hạo thật sự là hiếm có, cậu đừng có hưởng phúc mà không biết mình có phúc đấy.” Lộ Dao thấy Tiểu Lạc im lặng, biết rằng cô đang dao động liền tranh thủ nói tiếp: “Hai người sống cùng nhau khó tránh khỏi những lúc trục trặc. Cậu cũng đừng được thể thì làm càn. Nếu mọi người cùng bao dung một nửa còn lại của mình thì làm gì có khúc mắc nào không tháo gỡ được, cậu nói xem có đúng không?”
Đích thực là người trong cuộc thường hay mù quáng, còn người ngoài cuộc lại sáng suốt. Vào giây phút này, Tiểu Lạc nhận ra Lộ Dao không khác gì quân sư tình yêu của mình. Thì ra tất cả mọi người đều có khả năng trở thành quân sư tình yêu của một ai đấy.
“Cũng đúng, mình cảm thấy lần này anh ấy bỏ nhà ra đi, những lời nói của mình chính là ngòi nổ dẫn đường, có lẽ mình đã hơi quá đáng.” Tiểu Lạc bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
“Cậu đã nói anh ấy như thế nào mà chọc cho “người ta” tức giận bỏ ra ngoài không thèm về ngủ vậy?” Lộ Dao lên tiếng hỏi.
“Mình… mình nói anh ấy là nghèo rớt mồng tơi, bất tài vô dụng.” Tiểu Lạc nói ra mà trong lòng áy náy.
“Thảo nào mà vậy! Những lời này của cậu làm tổn thương người đàn ông biết mấy. Cậu phải đối xử với Trình Hạo nhà cậu tốt một chút, đàn ông cũng cần có lời cổ vũ, động viên. Suốt ngày đả kích người ta như thế thì đâu có được.”
“Lúc đó mình giận quá nên đã quá lời nhưng đó đều là những lời khi đang tức giận. Ai ngờ anh ấy lại coi là thật chứ.” Tiểu Lạc thở dài.
“Có điều đàn ông cũng độ lượng lắm đó, mình đoán chắc lúc này anh ấy đã nguôi giận rồi.” Lộ Dao an ủi.
“Ai mà biết được liệu anh ấy có quay về nữa không.” Tiểu Lạc vừa nói xong câu này thì điện thoại của cô bắt đầu reo lên giai điệu bài hát Sữa đậu nành bánh quẩy.
“Ây da, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Đây không phải là nhạc chuông dành riêng cho Trình Hạo nhà cậu hay sao. Ngây người ra đó làm gì, mau nhận điện đi chứ!” Lộ Dao nhắc nhở Tiểu Lạc đang đắm mình trong nhạc chuông.
Tiểu Lạc thầm nghĩ trong lòng: “Chắc anh ấy đã tìm lại được lương tâm rồi, giờ đang buồn bã vì nhớ mình da diết nên quyết định đeo gai thỉnh tội, quay trở lại vòng tay của mình đây.”
Sau khi được Lộ Dao phân tích cặn kẽ, cộng thêm vừa rồi bản thân cô cũng đã tự mình kiểm điểm nêm Tiểu Lạc không còn tức giận Trình Hạo như trước nữa. Cô nhấc máy nghe điện, giọng cũng mềm mại, nhẹ nhàng hơn nhiều: “A lô.”
“Tiểu Lạc, bây giờ anh đang cần gấp một tấm ảnh chân dung, tấm ảnh đó anh để trong máy tính, ở mục ảnh ổ đĩa D, em có thể gửi email cho anh được không?” Tiểu Lạc còn chưa kịp nguôi giận, Trình Hạo đã “lên giọng” sai bảo này nọ.
“Bây giờ em đang ở chỗ Lộ Dao.” Tiểu Lạc chán nản lên tiếng. Anh đúng là không biết điều. Cô vốn dĩ cho rằng Trình Hạo gọi điện thoại đến là vì nhớ cô. Ai ngờ lại chỉ vì chuyện tấm ảnh chân dung, thật sự điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
“Vậy em về nhà một chuyến đi, giúp anh gửi tấm ảnh đó tới đây, anh thật sự đang cần dùng gấp.” Giọng của Trình Hạo xem chừng đang vội.
“Em còn chưa ăn xong mà.” Tiểu Lạc nhìn thức ăn Lộ Dao làm ình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử.
“Tiểu Lạc liệu em có thể gửi tấm ảnh đó cho anh rồi ăn cơm sau được không? Bức ảnh đó thật sự rất quan trọng với anh.” Trình Hạo lúc này lại chuyển sang giọng năn nỉ, cầu cạnh.
“Ồ đành vậy. Vậy để em quay về nhà tìm giúp rồi gửi sang cho anh nhé.” Tiểu Lạc chán nản đáp lại, trong lòng thầm chê trách Trình Hạo. Anh đã làm phiền tới bữa ăn tối, lại còn chiếm mất khoảng thời gian chuyện trò cùng với người chị em tốt của cô.
“Ừm, làm phiền bà xã rồi, moah moah.” Trước khi dập điện thoại, Trình Hạo luôn nói những câu tình cảm này.
Tiểu Lạc thầm nghĩ: Người đàn ông này đích thực là da mặt quá dày, mấy ngày nay không thèm gọi điện thoại, bây giờ gọi về lại làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
***
Trên xe buýt, Tiểu Lạc nhìn đôi tình nhân đứng tựa vào nhau ngay bên cạnh cô. Người con gái ôm lấy thắt lưng của người con trai, tựa đầu vào lồng ngực của người yêu, thì thầm điều gì đó, sau đó người con trai liền cúi xuống hôn cô gái một cái.
Trước đây cô luôn cảm thấy những đôi tình nhân trẻ tuổi hôn nhau trước đám đông thật mất thể diện nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ họ.
Xe buýt đột nhiên thắng gấp, Tiểu Lạc đứng không vững nên suýt chút nữa bị ngã, cô vội vàng nắm chặt tay lại.
Tiểu Lạc nhớ lại trước kia cô với Trình Hạo cũng từng ngồi xe buýt, nhưng lúc đó phần lớn xe buýt đều không có chỗ ngồi như lúc này. Bởi vì chỗ nắm tay quá cao, Trình Hạo sợ cô với sẽ mệt nên thường để cô ôm lấy người mình. Thi thoảng, cô cũng tựa đầu vào người anh, yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong giây lát.
Chỉ cần có Trình Hạo ở bên, cô không cần phải lo lắng xe buýt sẽ đột nhiên thắng gấp, cũng không cần phải tìm tay cầm vì anh chính là bến bờ cô an lòng gửi gắm cả cuộc đời mình.
Nếu như bây giờ có anh ở bên, cùng cô ngồi trên chiếc xe buýt này thì tốt biết mấy! Tiểu Lạc nhận ra bản thân càng lúc lại càng thêm nhớ Trình Hạo.
Lúc về đến nhà, vừa lấy chìa khóa để mở cửa thì cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi. Cô bất ngờ nhận ra phòng khách đã thay đổi, trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn trước rất nhiều, trên bàn cũng bày đầy những món ăn hợp khẩu vị cô.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Lẽ nào mình đã xuyên không quay về ngôi nhà của mấy tháng về trước?
Tiểu Lạc đưa tay nhéo mình một cái, có cảm giác đau đớn. Tất cả mọi thứ trước mắt cô đều là thực, không phải xuyên không, cũng không phải nằm mơ. Vậy thì chính là Trình Hạo đã quay trở về!
Lúc nãy không phải anh nói đang cần gấp tấm ảnh chân dung hay sao? Lẽ nào anh ấy cố ý chọc cô? Anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô khi bỗng nhiên xuất hiện tại nhà?
Tiểu Lạc đích thực vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, cô vội vã mở cửa bếp bước vào không có ai, cô lại đẩy cửa phòng ngủ ra vẫn không có ai.
Hả? Trình Hạo đã đi đâu rồi?
Đúng vào lúc Tiểu Lạc đang nghi hoặc suy tư thì cửa chống trộm bỗng mở ra, Trình Hạo từ bên ngoài bước vào.
“Tiểu Lạc, em đã về rồi sao?” Anh nhìn thấy cô ngồi trên sô pha liền hân hoan lên tiếng.
“Thực ra câu này nên để em nói với anh mới đúng. Anh vẫn còn biết đường quay về nhà cơ à? Không phải anh đang chơi trò bỏ nhà ra đi rất vui hay sao?” Trong lòng Tiểu Lạc thực ra vô cùng vui mừng nhưng nói cho cùng Trình Hạo vẫn là người sai trước, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh được. Người ta thường nói, ngựa quen đường cũ, ngộ nhỡ sau này anh thường xuyên giở trò này ra thì sao.
“Anh sai rồi, bà xã. Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ nhà ra đi nữa, được không?”
“Bây giờ anh không chỉ bỏ nhà ra đi mà còn học cách nói dối nữa. Lúc nãy anh gọi điện thoại nhờ em gửi ảnh qua email, tại sao giờ lại xuất hiện ở nhà hả?” Tiểu Lạc nghiêm nghị thẩm vấn.
Trình Hạo bật cười ha ha rồi nói: “Không phải anh đã tạo cho em niềm vui bất ngờ hay sao?”
Anh ngồi xuống sô pha, đưa tay định ôm lấy cô, liền bị đẩy sang một bên rồi tiếp tục chịu thẩm vấn: “Anh đã bỏ nhà ra đi một tuần, tại sao cả tuần vừa rồi không liên lạc với em hả?”
“Anh chỉ sợ em không để tâm đến anh nên muốn đợi khi em nguôi giận rồi mới nói.” Trình Hạo thật thà khai báo. “Bây giờ em còn tức giận hay không?”
“Vẫn còn sống[3]. Anh định nguyền rủa em đấy à?”
[3] Tức giận, âm Hán Việt đồng nghĩa với sống.
“Ha ha, có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi. Em mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm, đừng để thức ăn nguội cả rồi thì sẽ không ngon.” Trình Hạo nói rồi đứng dậy, đi vào trong bếp rửa tay, rồi xới cơm.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng, Trình Hạo còn bật cả ti vi, chuyển sang kênh có chương trình giải trí nổi tiếng. Nhưng kết quả là Tiểu Lạc vẫn đanh mặt ngồi trên sô pha không hề có dấu hiệu muốn động đũa.
Đây không phải là tác phong xưa nay của Tiểu Lạc vì bình thường chỉ cần cô nhìn thấy bàn ăn đầy những món mà cô yêu thích thì đã cầm đũa nhanh chóng “chiến đấu” nhiệt tình.
“Tiểu Lạc, mau ăn cơm đi!” Trình Hạo đặt đũa trước mặt cô.
“Không ăn.” Cô tức giận lên tiếng. Thực ra cô đã muốn động đũa từ lâu rồi, có điều cô cố tình tỏ ý không ăn để cảnh cáo anh.
“Em ăn một chút đi. Những món này không phải đều là món em yêu thích sao? Coi như là phần lễ vật bày tỏ lời xin lỗi của anh, được không?” Trình Hạo dịu dàng lên tiếng.
“Hưm, chỉ dựa vào chút món ăn này mà muốn em tha thứ cho anh tội tiền trảm hậu tấu, bỏ nhà ra đi? Đừng có hòng.” Tiểu Lạc cố tình đanh mặt lại.
“Vậy em nói đi, phải làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh? Anh sẽ nghe theo em hết, để anh dọn nhà vệ sinh một tuần liền, hay là quỳ bên tủ quần áo, hoặc đếm tiền mỏi tay cũng được.”
Tiểu Lạc trong lòng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị: “Em không đói, em đã ăn ở chỗ Lộ Dao rồi, anh ăn một mình đi.” Có trời mới biết cô muốn ăn những món mĩ vị nhân gian trước mặt này như thế nào. Phải có nghị lực, ý chí cao ngất trời mới có thể chối từ được việc này như thế.
“Anh ăn một mình thì còn gì ngon miệng nữa? Món ăn ngon đến mấy mà không có người ăn cùng thì đều nhạt nhẽo hết. Hơn nữa, không phải em đã nói là chưa ăn xong còn gì. Hay là ăn cùng với anh có được không?” Trình Hạo không chịu từ bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...