Tiểu Lạc đón lấy tài liệu, liếc mắt qua vài dòng:“Thẩm Lộ Dao, chủ nhân ngôi vị quán quân trong bảng xếp hạng ca sĩ mới của các Đài truyền hình, từng là người đại diện phát ngôn cho hãng mỹ phẩm...”
Làng giải trí giờ đây đúng là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước – Sóng trước mất hút trên bờ cát trắng phau”. Sao lại xuất hiện một nghệ sĩ mới lạ hoắc, cô chưa từng nghe qua thế này?
***
Nhân viên trong tòa soạn tạp chí Minh tinh phong hướng tiêu điển hình cho kiểu “âm thịnh dương suy”. Bên Bộ phận Phát hành chỉ có hai anh chàng đẹp trai, còn bên Bộ phận Biên tập thì đều là mỹ nữ cả. Không khó để thấy được rằng phụ nữ trời sinh đã thích “buôn dưa lê”. Tổ QQ bên Bộ phận Biên tập có ba biên tập hiệu đính, hai biên tập nghệ thuật được mọi người gọi là “ổ buôn dưa lê của yêu tinh”. “Lão yêu bà” Từ Lợi không bị liệt vào danh sách này.
Hàng ngày, ngay sát giờ ăn trưa, những “bà cô buôn dưa lê” lại bắt đầu “hành nghề”. “Buôn trước khi ăn, bán trong khi ăn” đã trở thành “tiết mục” thường nhật không thể thiếu của họ.
A: “Mọi người chia sẻ xem hai ngày cuối tuần đã làm những gì?”
B: “Hai ngày cuối tuần tớ chỉ toàn dọn dẹp vệ sinh, chẳng đi được đâu cả.”
C: “Đó là nhà riêng của cậu, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa là điều đương nhiên. Cống hiến cho chính ngôi nhà thân yêu của mình sẽ khiến cậu có cảm giác hạnh phúc và thành công. Còn tớ thì thôi rồi, phải đi dọn dẹp vệ sinh cho cả người khác. Cái người thuê trọ chung với bọn tớ ấy, thật hết chỗ nói! Lần nào cô ta cũng nhét đủ mọi thứ vào thùng rác trong nhà bếp, thế mà ngay cả câu chào hỏi cũng không có, cứ làm như tớ là bảo mẫu của cô ta vậy. Đã thế, lần nào ăn xong cô ta cũng không thèm rửa bát, cho nên bây giờ gián ùn ùn kéo đến nhà tớ.”
Tiếp đó, các đồng nghiệp khác sẽ túm tụm vào an ủi, đa phần là biểu thị sự đồng tình.
Cứ theo đà như vậy, đề tài “cuối tuần làm gì” dần dần chuyển sang “đối tượng thuê nhà trọ chung” từ lúc nào không biết.
Tiểu Lạc: “Tớ thấy cô ta vẫn chưa nhằm nhò gì, cô bạn thuê chung cùng chúng tớ mới là cực phẩm. Một “giọng ca vàng” chính cống đó. Khi XXX cùng bạn trai, cô ta không ngại thể hiện sự phóng túng của mình. Cái âm thanh mà cô ta phát ra ấy à, cứ gọi là có thể vang xa đến mấy dặm ấy chứ. Không chỉ âm thanh lớn mà tất cả những âm thanh cao thấp, trầm bổng đều rõ mồn một.”
Câu nói vừa rồi của Tiểu Lạc đúng là có hiệu quả, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong tổ. Ngay cả người C vừa kêu ca cằn nhằn cũng tỏ vẻ cực kỳ thích thú:
“Có thật không? Vậy chúng ta đổi phòng nhé?”
“Wow! Có thể thưởng thức “phim hay” miễn phí à? Tớ có thể đến nhà cậu ngủ nhờ một tối không?”
“Cậu nên đục một lỗ bên tường nhà cậu, sau đó cài một cái camera để truyền hình trực tiếp toàn cảnh rồi tung lên mạng, bảo đảm hai người họ sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật hot nhất trên mạng hiện nay.”
“Tiểu Lạc, tớ thấy giọng cậu cũng không nhỏ đâu. Cậu có thể thi thố với bọn họ một phen xem thế nào?”
“Phải đòi cô ta tiền quấy nhiễu giấc ngủ chứ, nhân cơ hội này tống tiền một mẻ.”
…
Nghe những bình luận của các đồng nghiệp, Tiểu Lạc cảm thấy dở khóc dở cười. Quả nhiên không hổ danh là toà soạn của tạp chí viết về làng giải trí, tập trung một đội ngũ những cái miệng “buôn dưa lê” xuất sắc nhất trần đời. Không biết khi “lão yêu bà” Từ Lợi chứng kiến cảnh này thì có tức giận đến mức mặt mày tím tái không?
Tiểu Lạc: “Người ta đang kể khổ đấy ạ, mọi người cho xin ít lòng thương hại đi có được không?”
A: “Ây da, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Buổi đêm có giọng ca nữ ngọt ngào như thế ru ngủ, còn lo gì không ngủ được chứ.”
Tiểu Lạc nghĩ thầm, đó là khúc ca ru ngủ sao? Đó phải gọi là thuốc kích dục, ảnh hưởng đến giấc ngủ mới đúng. Tối qua, sự mãnh liệt của cô và Trình Hạo chẳng phải là bằng chứng đanh thép đó ư? Nhưng cô sẽ không đem chuyện riêng tư của mình phơi bày giữa bàn dân thiên hạ đâu.
B: “Tớ đóng góp cho cậu một ý này. Cậu hãy mua một chiếc còi, khi bọn họ bắt đầu XXX thì cậu “tuýt” một bản nhạc làm cho họ một phen khiếp vía. Nếu tên đàn ông đó vì thế mà biến thành ED[2] thì cậu chẳng phải đã trừ được mối lo về sau rồi sao?”
[2] Viết tắt của từ tiếng Anh “Erectile dysfunction” - Rối loạn cương dương.
Tiểu Lạc: “...”
C: “Người ta đổi một tên đàn ông khác, vậy là có thể tiếp tục “ca hát” thôi. Đó không phải là một kế lâu dài.”
B: “Vậy kế sách lâu dài là đổi bạn thuê nhà trọ chung đi, hoặc là tự mua lấy một căn hộ.”
Tiểu Lạc: “...”
Nhắc đến việc mua nhà đúng là đã chạm vào chỗ nhức nhối nhất trong lòng Tiểu Lạc.
Không phải Tiểu Lạc chưa từng nghĩ tới việc mua một căn nhà trong thành phố này. Nếu được như vậy thì cuộc sống của hai người sẽ ổn định và không phải hết lần này đến lần khác dọn nhà giống như những con kiến chăm chỉ nữa. Lịch sử dọn nhà của cô dường như là một “cuốn sổ chứa đầy máu và nước mắt”. Cô đến Bắc Kinh chưa được bao lâu đã phải dọn nhà rất nhiều lần, từ một căn phòng chưa đầy bảy mét vuông và tất cả sáu hộ gia đình cùng dùng chung một nhà vệ sinh dọn đến một căn phòng ba gia đình cư ngụ. Giờ đây, để tiết kiệm tiền thuê nhà, cô và Trình Hạo đã quyết định chuyển đến một căn phòng đôi thuê chung với người khác ở gần ngã ba. Cuộc đời thuê trọ của Tiểu Lạc chấp hành nghiêm chỉnh theo lộ trình “từ nông thôn tiến lên thành phố”.
Có một điều an ủi cô là càng chuyển nhà nhiều lần thì nhà càng gần với nơi làm việc. Cô có thể tiết kiệm được khoảng thời gian đi trên đường để làm một số việc có ích cho xã hội. Nhưng điều đáng buồn là chuyển đây chuyển đó, chuyển tái chuyển hồi vẫn là chuyển vào căn phòng của người khác, còn bản thân thì không thoát khỏi số mệnh phải chạy tới chạy lui, mãi vẫn chưa có được một mái nhà của riêng mình.
Vì vậy, từ khi sống cùng Trình Hạo, Tiểu Lạc đã hạ quyết tâm: Đây là lần thứ hai từ dưới lên mình chuyển nhà, lần cuối cùng sẽ dọn đến căn nhà của mình!
Người cùng thuê trọ lần trước với họ tên là Trương Nghiêu, cùng tuổi với Trình Hạo. Cô ta chuyển đi chính là do đã mua được nhà riêng. Tin tức này đã tác động một cách sâu sắc đến Tiểu Lạc. Căn nhà của Trương Nghiêu mua cách đây một năm, ở gần ngã ba, hơn nữa lại là nhà mới. Cô ta vừa cầm chìa khoá là dọn sang nhà mới ngay.
Cứ lần nào đi bộ về nhà từ bến xe buýt, Tiểu Lạc thường đi qua khu nhà Trương Nghiêu ở. Mỗi lần như vậy, cô đều không kìm lòng được, đưa mắt nhìn chăm chăm về hướng đó. Ánh đèn sáng dìu dịu hắt ra từ khung cửa sổ vô cùng ấm áp khiến cô không khỏi tưởng tượng, mong ước đến một ngày mình cũng sẽ có căn nhà như thế và ánh đèn sau khung cửa sổ kia sẽ chiếu sáng vì cô.
Có một hôm, Tiểu Lạc không kìm được đã nói chuyện và nhắc đến ước mơ mua nhà vĩ đại nhưng xa vời này với Trình Hạo. Mặc dù cô mới chỉ gợi ý chứ không phải lập tức triển khai (vì dù có muốn cũng không đủ sức) nhưng đã bị Trình Hạo dội ột gáo nước lạnh: “Áp lực cuộc sống ở Bắc Kinh vô cùng lớn, giá nhà lại rất cao. Anh không muốn mua nhà ở đây.”
“Vậy ý anh có nghĩa là chúng ta sẽ thuê trọ cả đời hay sao?” Tiểu Lạc khó khăn lắm mới có thể làm một thanh niên cầu tiến, có lý tưởng, có chí hướng trong thời đại mới, vậy mà Trình Hạo lại phủ định hết lý tưởng của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Mọi lần, chỉ cần cô nói muốn mua gì thì Trình Hạo đều đáp: “Ừ, em mua đi.” Nhưng lần này anh lại trả lời không mấy vui vẻ, hơn nữa còn nói “không” một cách dứt khoát. Lẽ nào, căn nhà cô muốn mua lại là thứ vật chất vô cùng nặng nề nên đã làm khó cho Trình Hạo sao? Nếu anh không đồng ý thì cũng nên chọn cách cự tuyệt mềm mỏng một chút, ví dụ như: “Vậy hãy đợi đến khi nào chúng ta có được ba trăm nghìn mới suy nghĩ đến vấn đề này được không em?” Tóm lại, Tiểu Lạc vô cùng bất mãn với câu trả lời của Trình Hạo, vì lời nói đó đã tác động nghiêm trọng đến tính tích cực trong ý nghĩ mua nhà của cô.
“Anh không có ý đó, anh chỉ không muốn mua nhà ở Bắc Kinh và mua nhà sớm như vậy. Số tiền trong tài khoản của chúng ta còn cách rất xa số tiền đặt cọc nhà nữa cơ, hà tất chúng ta phải như con ốc sên khổ sở mang chiếc vỏ ốc nặng nề trên lưng chứ? Hơn nữa, mua nhà sớm có nghĩa là tự bó buộc mình sống cố định ở một thành phố, đó không phải là một lựa chọn thông minh. Biết đâu chúng ta lại có cơ hội đến phát triển ở một thành phố khác tốt hơn thì sao? Em xem, mặc dù Đặng Giai và Thẩm Diệu có tiền mua trọn một căn nhà nhưng sau đó Thẩm Diệu lại bị công ty điều ra nước ngoài khảo sát ba năm. Vốn dĩ hai người mua một căn nhà là muốn biến nó thành toà lâu đài bảo vệ cho tình yêu của họ nhưng hiện tại chẳng phải là Đặng Giai phải ở một mình cô đơn trong căn phòng trống vắng đó sao.” Trình Hạo bắt đầu giải thích một cách thấu tình đạt lý.
“Xí, anh ấy, anh đúng là không ăn được nho thì chê nho chua mà.” Tiểu Lạc tỏ ra không thể “tiêu hoá” nổi những lý lẽ vừa rồi của Trình Hạo.
Đặng Giai và Thẩm Diệu đều là bạn cùng lớp đại học với Tiểu Lạc. Sau khi tốt nghiệp, họ đã đến Thâm Quyến mua nhà, bố mẹ hai bên cho tám trăm nghìn tệ. Lúc đó, Tiểu Lạc thầm nghĩ có bố mẹ giàu thật tốt vì áp lực mua nhà sẽ không lớn như những người khác. Có điều, lúc đó cô vẫn chưa có ý niệm mua nhà, bởi bố mẹ cô và bố mẹ Trình Hạo đều không giàu có, cô tự cảm thấy ý định mua nhà không thực tế chút nào. Nhưng bây giờ, người bạn cùng thuê trọ trước đây là Trương Nghiêu và bạn trai cô ta đã tự dựa vào sức mình mà mua được nhà ở Bắc Kinh, điều đó chứng tỏ không cần dựa vào tiền của bố mẹ, chỉ dựa vào năng lực của bản thân thì việc mua nhà cũng không phải là hoàn toàn không thực hiện được. Đây là lần đầu tiên cô thấy rằng, việc mua nhà không phải một ước mơ xa vời.
***
Mục đích Tiểu Lạc muốn mua nhà là hy vọng có thể sống một cuộc sống ổn định với Trình Hạo. Thêm vào đó, cô đã bước vào tuổi lập gia đình, những đứa bạn khác đều đã mua được nhà riêng khiến bố mẹ sốt ruột, cứ luôn gọi điện thoại thúc giục, hỏi cô và Trình Hạo khi nào thì mua nhà làm đám cưới. Đến lúc đó, cô mới có ý định mua nhà riêng.
Tiểu Lạc phát hiện ra một điều, giờ đây mua nhà gần như đã biến thành nhu cầu bắt buộc của những người muốn tiến tới hôn nhân. Khi dự định kết hôn, việc đầu tiên họ nghĩ đến là mua nhà, mà giới 8X mua được nhà chủ yếu có ba trường hợp. Một là có tài trợ trọn gói của bố mẹ, Đặng Giai và Thẩm Diệu chính là đại diện của loại này. Hai là tự lực cánh sinh, Trương Nghiêu thuộc loại này. Còn loại thứ ba là kết hợp mua nhà “4+2”, chính là bố mẹ trả trước tiền đặt cọc, sau đó đôi trẻ tự trả góp hàng tháng. Hiển nhiên, Tiểu Lạc thuộc loại thứ hai – tự lực cánh sinh nên cô chỉ biết cố gắng, phấn đấu hết mình mà thôi.
Muốn tự mình mua nhà, trước tiên phải thống nhất tư tưởng của các thành viên trong gia đình. Chỉ có thống nhất tư tưởng mới có thể hình thành được liên minh, cùng nhau chiến đấu vì mục tiêu đó. Thế nhưng có vẻ Trình Hạo không hứng thú gì với việc này nên xem ra, Tiểu Lạc nhất định phải triển khai công tác tư tưởng với anh rồi.
“Mặc dù hiện nay chúng ta không thể mua được nhà nhưng đời người cũng phải có một mục tiêu để phấn đấu chứ. Hãy lấy việc mua nhà ở Bắc Kinh làm mục tiêu được không? Ở đây công việc của chúng ta cũng không tồi, thu nhập không phải loại thấp, nếu đến thành phố khác chưa chắc đã tìm được công việc tốt hơn.”
“Nếu chúng ta quyết định phấn đấu ở Bắc Kinh thì mua nhà ở đây chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Không thể cả đời cứ trôi nổi như thế này được, đúng không?”
“Chúng ta đã ở bên nhau khá lâu rồi, cả hai cũng xác định sẽ đến với nhau và căn nhà chính là một phần của cuộc sống đó.”
…
Tiểu Lạc đã tốn bao công sức cố gắng thuyết phục Trình Hạo về việc mua nhà ở Bắc Kinh nhưng chẳng những anh không chịu hiểu mà còn thuyết giáo cho cô một trận: “Mua nhà ở đất Bắc Kinh này thật không thực tế chút nào. Em nghĩ xem, chưa nói tiền đặt cọc, chỉ tính khoản thế chấp thôi đã là một vấn đề lớn rồi. Lương tháng của em là ba nghìn tệ, của anh là năm nghìn tệ, trừ thuế, trừ bảo hiểm, mỗi tháng chúng ta còn được bảy nghìn tệ. Tiền đi lại mỗi tháng khoảng hai trăm tệ, ăn uống chi tiêu khoảng một nghìn năm trăm tệ. Như vậy thì chúng ta chỉ còn hơn năm nghìn tệ. Nếu mua một căn nhà khoảng tám mươi mét vuông thì mỗi tháng chúng ta phải trả góp bốn nghìn tệ, với số tiền còn lại em nói xem chúng ta sẽ sống kiểu gì? Người ta sống trên đời là phải hưởng thụ, chứ không cần thiết phải ép buộc mình khổ sở như thế em à.”
Mặc dù Trình Hạo nói xem ra cũng có lý nhưng Tiểu Lạc vẫn không muốn nghe những lời giải thích cho lý do không muốn mua nhà đó. Thanh niên chịu một chút áp lực có gì là không tốt đâu? Áp lực về việc mua nhà có thể giúp hai người có thêm động lực kiếm tiền hơn chứ. Trình Hạo nói, con người sống là phải biết hưởng thụ, vậy không có nhà thì còn nói gì đến hưởng thụ với không hưởng thụ nữa? Mỗi lần đi nộp tiền thuê nhà hoặc có việc đột xuất phải chuyển sang thuê nhà khác thì đó mới là hưởng thụ cuộc sống hay sao?
Có lẽ, thiên tính của người phụ nữ là “xây tổ ấm”, nhưng yếu tố quan trọng để tạo nên một tổ ấm lại chính là ngôi nhà. Một mái nhà ấm áp, một người đàn ông để yêu thương và một bộ đồ gia dụng ưng ý cũng đủ làm thoả mãn niềm mơ ước của Tiểu Lạc về một gia đình hạnh phúc. Nhưng mơ ước của cô đã hoàn toàn tan thành bọt nước bởi người đàn ông cô yêu lại không thích có áp lực và không muốn mua nhà ở Bắc Kinh.
Mặc dù chưa nói được bao nhiêu với Trình Hạo về việc mua nhà, Tiểu Lạc đã quyết định từ nay về sau sẽ không bàn chuyện này với anh nữa, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ mục tiêu vĩ đại của đời mình. Woolf – một tác giả người Anh – đã viết: “Phụ nữ nên có căn nhà của riêng mình.” Tiểu Lạc muốn kiếm tiền để đến lúc mua được nhà, cô có thể tự đắc mà nói với Trình Hạo: “Lão nương ta đã mua được nhà rồi nè. Tiểu tử, ngươi có ở hay không?” cho anh phải trố mắt ra xem. Thế nhưng, hàng ngày cô chi tiêu tiết kiệm như thế mà đến giờ mới tích cóp được có ba mươi nghìn tệ, còn không đủ cả tiền đặt cọc.
Lý tưởng thật đẹp nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Những người không có lý tưởng sẽ không bao giờ tiến bộ được, còn những người có lý tưởng nhưng không thực tế thì cũng thật đáng thương.
Đó cũng chính là nguyên nhân khi có một đồng nghiệp hỏi Tiểu Lạc về việc mua nhà, cô đã trả lời một cách vô cùng đau khổ.
Nhưng có một điều mà cô không nghĩ đến, đó chính là sau khi cô bạn B nói câu đó xong thì các đồng nghiệp đều đồng loạt thốt ra những câu bi thương kiểu như: “Kẻ no bụng thì làm sao biết đến cảm giác cồn cào của kẻ đói bụng.” “Hội những người có nhà” đương nhiên trở thành đối tượng công kích chung. Xem ra, vấn đề mua nhà là vấn đề đau khổ của tất cả mọi người.
Ha ha, thì ra mọi người cùng hợp sức lại tạo ra sức mạnh to lớn như thế. Số người không có nhà riêng chiếm đa số, còn những người có nhà riêng là thiểu số. Tiểu Lạc có thể nhảy lên vui sướng vì mình thuộc phía đa số sao?
***
Sự vui sướng tự lừa dối mình đó của Tiểu Lạc chẳng bao lâu thì biến mất, ngay lập tức cô bị thực tế đau lòng kéo về hiện tại.
Buổi tối, sau khi Tiểu Lạc và Trình Hạo ăn cơm và tắm rửa xong, cả hai cùng ngồi trên giường ôm chiếc laptop xem phim Hàn Quốc Tôi là Kim Sam Soon. Khi xem đến đoạn nhân vật nam chính gối đầu lên bụng nhân vật nữ chính thì Trình Hạo bỗng nói: “Em nằm xuống đi.”
“Anh muốn làm gì?” Tiểu Lạc không hiểu ý.
“Em nằm xuống đi mà.” Trình Hạo kiên quyết.
“Được thôi, nằm thì nằm.” Tiểu Lạc vẫn không hiểu Trình Hạo đang có ý đồ gì.
Ngờ đâu Tiểu Lạc vừa nằm xuống, Trình Hạo liền gối đầu mình lên bụng cô, còn nói một cách vô cùng sung sướng: “Không ngờ bụng con gái lại êm như thế này! Đặc biệt là bụng đầy mỡ còn êm hơn cả gối nữa. Từ giờ anh sẽ ngủ như thế này, nhất định sẽ ngủ rất ngon à coi.”
“Này, này, có phải anh đang ám chỉ là em béo đúng không?” Tiểu Lạc không chịu được vì tự dưng phải làm cái gối miễn phí đã đành, lại còn bị nói là béo bụng. Thực tế, Tiểu Lạc không béo như nhân vật nữ chính Kim Sam Soon kia.
“Anh có nói em béo đâu. Anh nói là em cực kỳ gợi cảm, vòng một và vòng ba của em rất đầy đặn.” Trình Hạo vẫn tiếp tục gối trên bụng Tiểu Lạc, vẻ mặt hưởng thụ.
“Anh còn giảo biện? Anh nói vòng ba và vòng một của em bằng nhau chẳng phải là nói em giống cái lu à?” Tiểu Lạc ưỡn bụng định hất đầu Trình Hạo ra.
“Ngoan nào, Tiểu Lạc. Cho anh nằm trên bụng em thêm một lát nữa đi mà. Bụng em tròn như thế này, nằm ngủ thật là thoải mái.”
“Biến sang một bên. Anh thoải mái còn em thì chẳng dễ chịu chút nào.”
“Vậy em thử nằm lên bụng anh xem.” Trình Hạo bật dậy rồi nằm xuống bên cạnh Tiểu Lạc, vỗ vỗ vào bụng mình.
“Ừm, cũng được đó.” Tiểu Lạc đắc thắng gối đầu lên bụng Trình Hạo. “Ha ha, em nghe thấy bụng anh đang kêu nè.”
Hai người đang hưởng thụ giây phút “gối bụng” trên giường thì bỗng đâu một chuỗi âm thanh chói tai như xé rách không gian truyền ra từ nhà tắm: “Aaaaa...”
Trình Hạo và Tiểu Lạc đều bị tiếng kêu này làm cho chấn động, đầu cô trượt thẳng từ trên bụng anh xuống giường. Trình Hạo cũng thất kinh đến mức không nói được câu nào. Sức bùng phát ghê gớm của “giọng ca vàng” Tần My thì thôi không phải bình luận làm gì, nhưng cô ta đang ở trong nhà tắm, sao lại có thể phát ra thứ âm thanh lớn như thế nhỉ?
“Trình Hạo, anh có thể đến đây xem thế nào được không?” Trong khi Trình Hạo và Tiểu Lạc vẫn chưa ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Tần My phải thét lên như vậy thì họ lại nghe thấy tiếng gọi của cô.
“Không phải cô ấy đang tắm ư? Sao lại gọi anh ra đó vậy?” Tiểu Lạc vô cùng sốt ruột hỏi.
“Ai mà biết được chứ?” Trình Hạo nói xong liền bước xuống giường.
“Nói cho anh biết, nếu cô ta đang tắm thì có xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không được vào, nếu không em sẽ cho anh biết tay đấy.” Tiểu Lạc nghiến chặt răng.
“Được. Anh sẽ nhắm mắt mà đi ra đó.” Trình Hạo nói một cách khoa trương rồi bước ra ngoài.
Hoá ra, trong lúc Tần My đang tắm thì đường ống bị tắc nên nước không thoát được làm ngập cả nền nhà tắm. Sau đó cô ta còn nhìn thấy một con gián trong góc phòng nên mới hét toáng lên như vậy.
“Cái nhà tắm này bị làm sao thế? Nào là gián, nào là tắc cống.” Căn hộ mà họ thuê có nhà tắm và phòng khách kế nhau nên khi Trình Hạo vừa bước ra phòng khách đã nghe thấy Tần My phàn nàn.
“Là do căn nhà quá cũ rồi. Cô xem có phải tóc làm tắc cống không? Cô chỉ cần vớt mớ tóc ở lỗ thoát nước đi là được.” Đèn trong nhà tắm còn sáng, Tần My vẫn ở lì trong đó khiến Trình Hạo đành đứng ở phòng khách mà không dám manh động.
“Woa, nhiều tóc thế này cơ à?” Tiếng Tần My vang lên lanh lảnh. “Là tóc của các cậu à? Sao nhiều thế?”
Trong nháy mắt, cô ta đã mặc xong quần áo, mở cửa nhà tắm ra lệnh: “Cậu đến mà vớt nó đi. Tôi chẳng có bao nhiêu tóc, mớ tóc đó nhất định là của các cậu. Cậu dọn xong chỗ đó, nhân tiện dọn luôn mấy con gián ở góc tường đi nhé.”
Giọng điệu của Tần My giống như mệnh lệnh của cấp trên giao việc cho cấp dưới vậy. Vì giọng nói của cô ta cứ oang oang nên Tiểu Lạc ở nhà trong nghe rõ từng câu, từng chữ. Trước nay, cô chưa bao giờ nói với Trình Hạo bằng giọng điệu như thế, vậy mà giờ đây anh lại để Tần My biến thành kẻ hầu sai bảo, hơn nữa, mỗi lần xảy ra chuyện gì cô ta đều tìm anh. Mặc dù Trình Hạo là chủ nhà trung gian – người đã cho Tần My thuê một nửa gian nhà nhưng tiền thuê nhà đều chia bình quân mỗi tháng, anh không hề lấy thêm của Tần My một đồng nào, sao cô ta lại có thể không biết điều như thế? Cô ta còn dám biến anh thành kẻ hầu để sai bảo và lao động công ích nữa sao?
Trước đó, máy tính của Tần My hỏng, cô ta cũng nhờ Trình Hạo sửa. Trong nhà, ngoài phòng ngủ của mình ra, cô ta chưa từng quét dọn bất cứ chỗ nào. Mỗi lần dẫn bạn trai về nhà, cô ta cứ làm như sợ người khác không biết cô ta “có nhiều tài năng” nên nhất quyết phải gây nên ồn ào. Cô ta lại tắm rất lâu, nếu cô ta tắm trước thì chiếc bình nóng lạnh cũ kỹ trong nhà trọ phải mất khá nhiều thời gian để đun nóng lại nước, vì vậy, hôm nay họ phải tranh tắm trước.
Vậy mà bây giờ, Tần My còn dám mở miệng nói nhất định đều là tóc của Trình Hạo và Tiểu Lạc. Chẳng phải ngày nào cô ta cũng tắm sao? Tóc bị mắc dưới cống lại không viết rõ tên của người nào, cô ta dựa vào đâu mà cho rằng, nhất định đó là tóc của hai người bọn họ? Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...