Tân hôn phòng

Hoahongxanhlam nhận được bài viết liền khen cô hết lời, nói rằng bài viết không cần chữa gì hết vì không có từ nào phải thay thế cả. Bài viết được trực tiếp đăng luôn lên báo. Tiểu Lạc rất vui, cô thấy trước mắt mình ngập tràn những bông pháo hoa rực rỡ! Bài viết được đăng ngay, có khác gì chỉ trong một tiếng rưỡi đồng hồ cô đã có thể kiếm được năm mươi tệ!
Mỗi khi cảm thấy vui vẻ, Tiểu Lạc lại muốn làm một việc gì đó. Cô quyết định lên mạng tìm hiểu về cách nấu các món ăn. Vì sự kiện này, cô sẽ chuẩn bị một bữa tối thật đặc biệt, coi như khao Trình Hạo. Từ trước tới nay, anh luôn giữ vai trò người đàn ông đảm đang trong nhà nên đôi khi cô cảm thấy rất ấm ức. Có cơ hội tốt thế này cô cũng muốn chứng minh cho Trình Hạo thấy thế nào gọi là “người phụ nữ đảm đang của thế kỷ hai mươi mốt”.
Tiểu Lạc có hai món sở trường đó là trứng rán và mì tôm úp. Trưa nào cũng chỉ có một mình nên cô đã có cơ hội luyện nấu hai món này tới mức điêu luyện.
Nhưng nếu cô nấu hai món này thì sẽ không thể hiện được thành ý của mình dành cho Trình Hạo. Anh thích ăn kim chi, đặc biệt là kim chi phải cay tới mức chảy cả nước mũi. Anh còn thích ăn khoai tây, đồng thời tự nhận mình là “ông vua khoai tây”. Anh ấy còn thích ăn gì nữa nhỉ? Tiểu Lạc nghĩ mãi mà vẫn không ra bởi Trình Hạo là người không quá cầu kỳ, dù ăn rau hay thịt cũng chẳng phàn nàn một câu.
Khi Tiểu Lạc đang tìm hiểu cách chế biến khoai tây và kim chi thì thấy nick của Đặng Giai sáng lên.
“Ây da, có tiền rồi, muốn ngăn không chat chit cũng không nổi nữa.” Tiểu Lạc mừng thầm.
“Tiểu Lạc, Chủ biên của mình rất thích bài viết của cậu, bài Tình như mật ngọt được chọn làm bài mẫu đấy. Cậu viết thêm ình một bài nữa về tình yêu hoặc truyện ngắn về tình yêu cũng được.” Vừa buzz nick cô, Đặng Giai đã gửi luôn một loạt tin nhắn.
“Khi nào thì phải hoàn thành?” Hai mắt Tiểu Lạc bỗng sáng lên.
“Lần này không cần phải gấp như lần trước, trong khoảng một tuần cậu gửi ình là được.”
“Ừ, thế cũng được, chỉ sợ ngày mai cậu cần thì hôm nay mình chẳng còn thời gian làm bữa tối cho ông xã nữa.”
“Ái chà, cô gái, cô đảm đang như thế từ khi nào vậy?” Tin nhắn của Đặng Giai chứa đầy sự kinh ngạc.
“Dạo này mình làm nội trợ mà, tất nhiên là phải đảm đang rồi.” Từ lúc không đi làm tới nay, Tiểu Lạc đảm đang hơn trước rất nhiều. Dạo này, cô không chỉ tự nấu bữa trưa ình mà bữa tối cô còn nấu cơm chín đàng hoàng (thực ra phần lớn công lao là nhờ chiếc nồi cơm điện đấy chứ). Sau đó cô liền chạy xuống dưới chợ mua đồ ăn, có khi còn rửa rau sạch sẽ, thái sẵn rồi chỉ đợi Trình Hạo về cho vào xào là có thể ăn cơm luôn. Hôm nay thì khác, Tiểu Lạc dự định tạo ra một sự bất ngờ, đó là khi Trình Hạo về sẽ thấy trên bàn đầy những món ăn mà anh yêu thích.
Sau khi tạm biệt Đặng Giai, cô vội cầm tiền chạy xuống chợ ở ngay dưới nhà mua đồ ăn.
Tiểu Lạc phải mất khá nhiều thời gian mới chọn được mấy món. Trong đó có món kim chi và khoai tây mà Trình Hạo thích, còn thêm món trứng sốt với cà chua và nấm hương mà cô rất thích. Cô xào thử mấy món đó, kết quả cũng không đến nỗi quá tệ, mặc dù không ngon như Trình Hạo nấu nhưng cũng không đến mức khó ăn. Đây là lần đầu tiên vào bếp nên Tiểu Lạc còn nhiều bỡ ngỡ. Cô trộn kim chi nhưng vì quên không rửa sạch nồi nên món kim chi lại được điểm vô số màu đen đen nâu nâu kỳ lạ, nhìn một lần chắc không dám nhìn tiếp nữa.
Khi Trình Hạo về tới nhà đã thấy cơm nước sẵn sàng khiến anh không khỏi bất ngờ.
“Tiểu Lạc, trưa nay em ra ngoài ăn, đồ thừa nhiều quá hay sao mà lại gói về nhà ăn thế này?” Trình Hạo vừa khép cánh cửa lại vừa hỏi. Anh chẳng dám nghĩ người con gái sống chung sống cùng anh mấy năm qua hôm nay lại đích thân vào bếp.
“Anh cứ trêu em. Đây không phải là đồ ăn của đầu bếp ở nhà hàng làm đâu, là em làm đấy.” Tiểu Lạc bẽn lẽn trả lời.
“Em yêu, em thật là vĩ đại! Lại đây anh thưởng em một nụ hôn nào.” Nói xong, Trình Hạo chuẩn bị tư thế hôn Tiểu Lạc thì phát hiện trên mặt cô có mấy đốm đen, anh liền ngừng lại, cười lớn: “Em soi gương đi, nấu ăn xong thì đã biến mình thành con mèo mặt nhọ rồi kìa.”
“Em kể cho anh nghe, hôm nay em phát tài rồi.” Tiểu Lạc không để ý tới mèo nhọ hay mèo đen, cô không thể chờ đợi mà vội kể ngay tin vui cho Trình Hạo.
“Ồ! Em trúng xổ số năm triệu à?”
“Không phải tiền tự nhiên từ trên trời rơi xuống đâu, đều là do bàn tay em lao động mà ra đấy. Hôm nay có biên tập mời em viết chuyên mục, bài viết đầu tiên cho tuần báo rất thuận lợi. Còn nữa, bài Tình như mật ngọt mà lần trước em gửi cho Đặng Giai cũng được chọn làm bài mẫu đấy.” Tiểu Lạc hồ hởi nói.
“Anh nói rồi mà, tâm lý thoải mái một chút sẽ có kết quả tốt hơn. Đặt hy vọng vào đó ít một chút thì khi làm tốt em mới cảm thấy vui, nếu cứ hy vọng cao quá thì chỉ cần gặp một chút sóng gió là em sẽ cảm thấy cả bầu trời như muốn sụp xuống luôn, chỗ nào cũng thấy khó khăn.”

“Rất có lý! Chỉ có anh mới hiểu được những suy nghĩ của em.” Tiểu Lạc mỉm cười rồi ôm chặt lấy Trình Hạo.
“Đừng nịnh anh nữa, không là anh bay lên chín tầng mây đấy.”
“Này, không phải ai ở chín tầng mây cũng đều là thiên sứ đâu nhé.” Tiểu Lạc bỏ tay khỏi người anh.
“Trong bếp có mùi gì thơm quá, vẫn còn món gì à?” Trình Hạo nói rồi bước ngay vào trong bếp kiểm tra “hiện trường”, chỉ thấy đồ đạc lộn xộn, ngổn ngang nhưng có vẻ khá hơn lần trước.
“Còn một món nữa em làm chưa xong.”
“Món gì vậy? Để anh giúp em!”
“Không được! Hôm nay anh không phải làm gì, em sẽ nấu hết. Anh ra ngoài xem tin tức về cổ phiếu hay tài chính gì đó đi!” Tiểu Lạc vội đẩy Trình Hạo ra khỏi nhà bếp.
“Em viết lại câu em vừa nói rồi dán lên tường đi!” Trình Hạo thản nhiên nói.
“Câu gì cơ?”
“Câu “Em sẽ nấu hết” ấy.”
“…”
Khi bóc hành tây, Tiểu Lạc chợt nhớ tới câu: “Cuộc sống giống như một củ hành vậy, bóc từng lớp từng lớp, sẽ có một lớp khiến chúng ta phải rơi lệ.” Nhưng Tiểu Lạc mới bóc được lớp đầu tiên đã chảy cả nước mắt. Cô đâu phải người yếu đuối như thế!
Lúc bóc xong mấy củ hành rồi đem đập nhỏ, Tiểu Lạc đã nước mắt giàn dụa. Cô vội chạy vào phòng, làm vẻ mặt xúc động nói: “Anh à, em yêu anh!”
Câu nói này khiến Trình Hạo vô cùng kinh ngạc. Từ trước tới nay khó khăn lắm Tiểu Lạc mới thổ lộ tình cảm của mình, vậy mà hôm nay cô lại nói những lời tình cảm như thế, đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Hơn nữa, nước mắt và nước mũi cô tuôn ra như mưa. Trình Hạo vội lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt trên mặt cô: “Hôm nay, em uống nhầm thuốc gì đúng không? Cứ kỳ cục thế nào ấy!”
“Anh mới uống nhầm thuốc ấy, anh đúng là người kỳ cục.” Tiểu Lạc nhớ đã từng đọc một cuốn tạp chí: “Giọt nước mắt phụ nữ có thể làm vỡ vụn trái tim đàn ông, đồng thời cũng lấy được sự đồng cảm và tình thương của họ.” Tiểu Lạc bình thường vốn không dễ khóc, nhưng lần này nhờ mấy củ hành kia, khó khăn lắm mới có được mấy giọt nước mắt, kết quả Trình Hạo cũng có cảm động hay thương cảm gì đâu. Cuốn tạp chí đó rõ ràng là lừa người ta mà!
Lần này, Tiểu Lạc vào bếp cũng xem như là có thành quả. Những món ăn cô nấu mặc dù không đạt được mùi vị vốn có nhưng Trình Hạo lại rất thích. Vừa ăn anh vừa tấm tắc khen ngon, còn nói cô rất có năng khiếu nấu ăn nữa chứ.
Nhìn Trình Hạo ăn hết đĩa khoai, trong lòng cô tràn cảm giác hạnh phúc khôn tả mà trước nay chưa từng có. Trước đây, cô luôn cho rằng được ăn những món do chính tay người mình yêu nấu là niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất nhưng hôm nay cô mới phát hiện, thì ra được nấu ăn cho người mình yêu, niềm hạnh phúc ấy còn ngọt ngào gấp bội lần.
Thứ Bảy, Trình Hạo phải tăng ca, vì phải ở nhà một mình nên lúc nào Tiểu Lạc cũng thấp thỏm mong ngóng anh đi làm về. Cô đã phải một mình buồn bã, vật lộn suốt từ thứ Hai cho tới thứ Sáu, chờ mãi mới tới ngày cuối tuần với hy vọng sẽ được đi chơi cùng Trình Hạo, nào ngờ ông sếp không có tính người kia lại sắp xếp cho anh phải tăng ca.
“Ông sếp này mất hết tính người rồi à? Có nhất thiết phải bắt cấp dưới làm việc vào cuối tuần như thế không? Ông ta có biết làm như vậy không chỉ trắng trợn cướp mất ngày nghỉ của cấp dưới mà còn cướp cả niềm hạnh phúc của người nhà cấp dưới nữa không?”
Tiểu Lạc không có chỗ nào đi, cả ngày đành phải ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng xoay đi xoay lại cái cổ cho có việc. Cô mở một trang word ra, định tiếp tục viết bài thì chuông điện thoại reo. Là điện thoại của Lộ Dao.
“Tiểu Lạc à, chiều nay cậu có bận gì không? Bọn mình đi ăn nhé!”

“Cậu gọi đúng lúc quá. Mình ở nhà buồn muốn chết, sắp mốc cả người ra rồi đây!” Tiểu Lạc vui như túm được phao cứu mạng. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm xong, cô liền cúp điện thoại, tắt máy tính, trang điểm qua loa rồi vội vàng tới chỗ hẹn.
Tiểu Lạc ngồi tàu điện ngầm nên đến nơi vẫn còn rất sớm. Cô bước vào nhà hàng chọn một chiếc bàn rồi nhìn quanh tìm kiếm Lộ Dao nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Cô liền gọi điện hỏi, Lộ Dao nói đang tắc đường nên dặn Tiểu Lạc ngồi đợi một lát.
Tiểu Lạc chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi gọi phục vụ đặt chỗ trước, sau đó ra ngoài cổng chờ đợi. Mấy cô lễ tân đứng đó nhìn cô với ánh mắt tò mò, thường thì mọi người hay ngồi chờ ở bàn, thế mà giữa mùa đông giá rét cô gái này không ngồi trong ấy cho ấm lại chạy ra cổng đứng. Họ thấy ngạc nhiên nhưng Tiểu Lạc thì lại khác, cô nghĩ đứng ở ngoài này không chỉ tận hưởng được những tia nắng ấm áp của mặt trời chiều đông mà còn có thể hít thở không khí trong lành nữa.
Khoảng năm phút sau, có một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa nhà hàng. Đội lễ tân liền chuyển ngay ánh mắt sang đó, ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng: chắc là túm được vị khác VIP nào đây. Ánh mắt Tiểu Lạc cũng bị hút theo chiếc xe đắt tiền vừa đột ngột xuất hiện, qua kính chắn gió cô nhìn thấy người lái chiếc xe là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú.
Chàng trai xuống xe rồi mở cửa xe bên kia ra, một cô gái đẹp lộng lẫy trong chiếc áo khoác trắng ngà, đeo kính râm nhanh chóng bước xuống. Đội lễ tân càng mở to mắt hơn nữa, nhìn chằm chằm như dán luôn cặp mắt vào anh chàng đẹp trai rồi thốt lên: Trời ơi! Sao lại có người đẹp trai đến như vậy!
Cô gái xinh đẹp kia chẳng phải Thẩm Lộ Dao sao? Tiểu Lạc đợi Lộ Dao đi tới gần, định lên tiếng gọi thì thấy chàng trai tuấn tú hôn lên má cô ấy rồi ghé vào tai thầm thì điều gì đó.
Tiểu Lạc không muốn phá vỡ giây phút thân mật của họ nên đành đứng lại. Anh chàng tuấn tú kia… lẽ nào chính là người Lộ Dao thường hay nhắc tới – Lương Vũ Thành? Tiểu Lạc nghĩ thầm quả nhiên anh ấy rất đặc biệt, trông giống như ngôi sao điện ảnh nổi tiếng vậy.
“Tiểu Lạc.” Thẩm Lộ Dao quay sang thì thấy Tiểu Lạc liền giới thiệu luôn với Lương Vũ Thành.
“À… cậu tới rồi sao, Lộ Dao?” Tiểu Lạc luôn giữ vẻ mặt thân mật, đôi môi khẽ mỉm cười.
“Tiểu Lạc, đây là Lương Vũ Thành, bạn trai của mình. Còn đây là Tiểu Lạc – bạn thân của em thời tiểu học.” Lộ Dao vừa đi tới vừa giới thiệu.
“Chào anh, em nghe danh anh đã lâu, Lộ Dao hay kể cho em nghe về anh.” Tiểu Lạc nói.
“Chào em. Anh nghe Lộ Dao nói em là một nhà văn?” Lương Vũ Thành đáp lại.
“Đâu có. Em mới chỉ là cây bút vô danh thôi.” Nhà văn ư? Tiểu Lạc nghĩ thầm liệu Lộ Dao có tâng bốc cô quá không?
“Tiểu Lạc, em không cần phải khiêm tốn vậy đâu. Hôm nay anh có chút việc, xin phép hai người về trước, các em cứ dùng bữa tự nhiên nhé.” Lương Vũ Thành nói.
“Không sao, anh có việc thì về trước đi ạ.” Tiểu Lạc vội trả lời.
“Lái xe cẩn thận anh nhé!” Thẩm Lộ Dao dặn thêm.
Lương Vũ Thành lên xe rồi còn quay đầu lại cười với Lộ Dao một lần nữa rồi mới lái xe đi.
Hai người bước vào nhà hàng, Tiểu Lạc đi tới chiếc bàn vừa nãy đặt chỗ nhưng Lộ Dao liền ngăn lại: “Cậu nhầm đường rồi, phải là hướng này chứ.”
“Nhưng mà hướng đó không phải đều là bàn VIP sao?” Tiểu Lạc thắc mắc.
“Đúng rồi, mình đã đặt chỗ trước rồi, bàn số 6.”
“Thật là xa xỉ quá!”

“Bàn VIP yên tĩnh, rất tiện cho chúng mình tâm sự thoải mái hơn, cũng không đắt lắm đâu.”
“Được rồi, mình sẽ chiều theo cậu, đến phòng VIP được chưa?” Tiểu Lạc đi theo Lộ Dao tới khu dành cho khách VIP.
“Lộ Dao, cậu thật là có phúc! Lương Vũ Thành vừa tâm lý, vừa đẹp trai, lại lịch sự mà quan trọng nhất là anh ấy nhiều tiền.” Vừa ngồi xuống, Tiểu Lạc đã vội trầm trồ khen ngợi.
“Có phúc gì chứ? Cậu cho rằng chuyện tình cảm là việc đầu tư hay sao hả?” Lộ Dao bỏ cặp kính xuống rồi đặt chiếc túi xách lên chiếc ghế bên cạnh.
“Chuyện tình cảm và đầu tư cũng khá giống nhau mà. Này nhé, nếu cậu lấy người chồng kém cỏi, cậu sẽ phải vất vả cả đời. Nhưng lấy được người chồng giỏi giang không những không phải lo lắng gì mà cậu còn được hưởng hạnh phúc suốt đời, có khác gì may mắn không? Tình cảm chẳng phải chính là đầu tư đó sao?” Tiểu Lạc giải thích.
“Cậu nói như vậy cũng có lý.” Lộ Dao gật đầu tán thành.
“Bạn trai cậu giàu có như vậy, hôm nay mình mà không được chiêu đãi một bữa đàng hoàng thì thật có lỗi với anh ấy lắm.” Tiểu Lạc cầm thực đơn trên tay, định chọn mấy món ưa thích lại thấy đắt quá.
“Không Tiểu Lạc, hôm nay mình mời cậu, chứ không phải bạn trai mình. Mình không nhiều tiền như anh ấy nhưng cậu cứ gọi tự nhiên đi, gọi những món cậu thích ấy. Mình còn thẻ tín dụng nữa mà.”
“Tiền của anh ấy cũng chính là tiền của cậu, chẳng phải là của chúng sao. Yên tâm đi, mình không để cậu phải khuynh gia bại sản đâu. Lúc nào mình mua nhà mà không đủ tiền, cậu hãy giúp mình một tay nha!”
“Cái đó còn phải nói sao, nếu cậu khó khăn thì mình nhất định sẽ giúp. Nhưng mà… mình sẽ chỉ dùng tiền của mình giúp cậu, mình không muốn tiêu tiền của Vũ Thành.”
Từ lúc yêu Lương Vũ Thành đến nay, Lộ Dao đã tự đặt ình một quy tắc, đó là tất cả phân chia theo quy tắc AA, tiền của anh thì anh dùng, còn tiền của cô thì cô dùng. Vì chuyện này, Vũ Thành đã nói cô không cần quá sòng phẳng với người yêu như vậy, thậm chí anh còn thuyết phục cô rằng đàn ông tiêu tiền vì người yêu là chuyện bình thường. Nhưng cô nhất quyết không thay đổi mà vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
“Cậu làm gì mà phải sòng phẳng như thế chứ?” Tiểu Lạc cảm thấy thắc mắc vì tiền của cô và Trình Hạo chẳng bao giờ phân chia rạch ròi như thế. Tiền cô kiếm được cô không băn khoăn gì mà đưa thẳng cho Trình Hạo để lo liệu việc nhà.
“Mình không muốn anh ấy nghĩ mình yêu anh ấy chỉ vì tiền.” Lộ Dao trả lời.
“Ồ, thì ra là vậy!” Giờ Tiểu Lạc đã lý giải được những nguyên tắc của Lộ Dao. Xem ra lấy người nhiều tiền cũng không hẳn là hạnh phúc, lại còn phải nghĩ ra những nguyên tắc để giữ gìn mối quan hệ, thật là phức tạp.
Tiểu Lạc gọi những món mình thích rồi đưa thực đơn cho Lộ Dao: “Cậu gọi đi, gọi những món cậu thích nhé!”
“Tỏi xào với rau diếp.” Lộ Dao gọi luôn mà không cần nhìn qua thực đơn.
“Này, cậu chỉ gọi món rau thôi à? Không phải cậu đang giảm cân đấy chứ?” Tiểu Lạc ngạc nhiên.
“Người mình như thế này thì cần gì phải giảm cân chứ? Dạo này mình không ăn được, chỉ muốn ăn rau thôi.”
“Tiêu hóa kém hả?”
“Cũng có thể là như vậy.” Lộ Dao ậm ờ trả lời.
Nhà hàng này phục vụ rất tốt, chỉ đợi một lúc là những món ăn hai người gọi đã được bày ngăn nắp trên bàn.
“Dạo này cậu gầy quá, nét mặt thì xanh xao, đừng có ăn rau không như thế! Có cá có thịt, cuộc đời vô ưu!” Tiểu Lạc gắp thịt cá ăn ngon lành, trong khi đũa của Lộ Dao chỉ chực hướng tới đĩa tỏi xào rau diếp, ăn như bị ép.
“Nghe nói, món nấm xào thịt ở nhà hàng này rất nổi tiếng, để mình ăn thử xem.” Lộ Dao lấy đũa gắp một lát thịt, định đưa vào miệng thì lại thấy buồn nôn, trong cổ họng bắt đầu có cảm giác khó chịu, cô vội bỏ đũa xuống: “Tiểu Lạc, mình vào nhà vệ sinh một lát.” Nói chưa dứt lời cô đã “ọe” luôn một tiếng. Cô vội lấy tay che miệng rồi cứ thế chạy nhanh ra nhà vệ sinh.
“Vừa rồi cậu sao vậy? Mình thấy triệu chứng của cậu giống như không có vấn đề về dạ dày mà như là ốm nghén ấy.” Đợi Thẩm Lộ Dao quay lại, Tiểu Lạc vừa nói vừa nhìn nét mặt tái mét của cô.
“Ừ, mình có thai rồi.” Lộ Dao buồn bã nói.

“Hả?” Tiểu Lạc chỉ thuận miệng nói trêu vậy, không ngờ lại đoán đúng.
“Vậy Vũ Thành đã biết chưa?”
“Mình chưa nói cho anh ấy biết vì mình còn đang suy nghĩ, liệu nên giữ lại hay đi phá cái thai đi.” Đây chính là lý do Lộ Dao muốn gặp Tiểu Lạc. Cô định đợi ăn xong sẽ kể cho Tiểu Lạc nghe nhưng lại bị cô phát hiện trước nên đành phải thừa nhận luôn.
“Trước mặt bao nhiêu người, Vũ Thành vẫn luôn âu yếm, quan tâm cậu, xem ra tình cảm đó là nghiêm túc đấy, tại sao cậu lại muốn phá nó chứ? Giữ lại có phải tốt hơn không.”
“Mặc dù bọn mình yêu nhau thật sự nhưng tình cảm đó cũng chỉ là mới bắt đầu, mình sợ anh ấy nghĩ mình cố ý mang thai để “giăng bẫy” nên sẽ muốn chấm dứt với mình. Nếu anh ấy không chia tay và bảo mình giữ lại đứa bé thì mình cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp bố mẹ anh ấy. Trong mắt những người có tiền lúc nào cũng chỉ có tài sản của họ, mình sợ nếu biết mình có thai, họ lại nghĩ mình lấy chuyện đó ra để ép hôn.”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá đấy! Sao cậu không nghĩ tích cực lên? Cậu đang mang thai đứa con của Vũ Thành, biết đâu anh ấy lại càng yêu cậu hơn. Vả lại, máu chảy ruột mềm, nhà họ Lương có phản đối hai người đến với nhau đi chăng nữa thì họ cũng sẽ yêu thương cháu ruột của mình chứ.”
“Đó chính là điều mình lo nghĩ suốt thời gian qua. Mình sợ họ đối xử tốt với mình là vì đứa con trong bụng, chứ không phải thật lòng thật dạ yêu quý mình. Cho nên, mình định giấu Vũ Thành rồi đi phá thai.”
“Cậu ngốc quá! Phá thai có hại cho sức khỏe lắm đấy. Mình nghĩ cho dù thế nào cậu cũng phải nói chuyện này cho Vũ Thành biết. Dù sao cũng là bố của đứa bé, anh ấy có quyền được biết chứ. Nếu cậu giấu anh ấy rồi đi phá cái thai, ngộ nhỡ có hậu quả gì cậu sẽ không gánh vác nổi đâu.”
“Nhưng… nhưng mình phải nói như thế nào đây?” Thẩm Lộ Dao vẫn chưa hình dung được hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào.
“Thứ nhất, nếu một ngày Lương Vũ Thành biết cậu mang thai đứa con của anh ấy rồi tự mình quyết định đi phá nó mà không hề nói cho anh ấy, nhất định Vũ Thành sẽ nghĩ cậu không tin tưởng anh ấy nên chuyện gì cũng giấu. Trong tình yêu, sự tin tưởng là yếu tố cực kỳ quan trọng, không tin tưởng nhau sẽ gây ảnh hưởng xấu tới tình cảm hai người. Thứ hai là phá thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Cậu đừng coi thường chuyện phá thai, nó không những có hại cho sức khỏe mà những người phá thai sau một tháng mới được phép tiếp tục quan hệ. Trong thời gian ấy, nếu Vũ Thành muốn gần gũi thì cậu định làm thế nào?”
“Điều này… mình chưa nghĩ được thấu đáo như cậu. Tiểu Lạc, cậu không chỉ là ngôi sao may mắn mà còn là ngôi sao cứu mạng của mình đấy!” Đến giờ phút này, Lộ Dao mới nhận ra đứa bé trong bụng không phải của riêng mình cô nên cô không thể một mình quyết định. “Nếu nói cho anh ấy biết, anh ấy vẫn muốn mình đi phá thì phải làm thế nào đây?”
“Vũ Thành không phải hạng người không có nhân tính như thế đâu! Theo lý mà nói, nếu anh ấy thật sự yêu cậu thì anh ấy nên vui mới đúng, không chừng anh ấy sẽ xin cưới cậu ngay ấy chứ.”
“Nhưng anh ấy từng nói với mình rằng anh ấy không muốn kết hôn sớm, vì anh ấy muốn sống trong thế giới chỉ có hai người thêm vài năm nữa, khi nào muốn có con mới nghĩ tới chuyện kết hôn.” Lộ Dao buồn bã nói.
“Nếu Vũ Thành giận dữ vì chuyện đó, chứng tỏ anh ta không xứng đáng với tình yêu của cậu. Dù gì việc cậu mang thai anh ấy cũng phải có trách nhiệm. Hiện tại nếu chưa muốn kết hôn thì phải cẩn thận để cậu không mang thai chứ. Đúng rồi, hai người không dùng biện pháp tránh thai à? Mới yêu nhau không lâu, sao có thể bị “dính” nhanh như thế?”
“Anh ấy không thích dùng bao…” Lộ Dao ngập ngừng, giọng nói hạ thấp dần.
“Trời! Thế cậu tránh thai kiểu gì?” Tiểu Lạc còn nhớ, mấy lần trước Trình Hạo đều phải dùng bao cao su để tránh thai. Biện pháp này rất đáng tin cậy, đến giờ cô vẫn chưa bị “dính” lần nào.
“Có lần mình uống thuốc tránh thai, có lần thì là tính theo chu kỳ, có khi thì…” May mà ngồi trong phòng cách âm, nếu không Lộ Dao không thể mở miệng trình bày những chuyện “riêng tư chốn phòng the” như thế. “Nhưng mà, thật là lạ, thời gian thụ thai là khoảng bốn mươi ngày trước, lần đó mình đã uống thuốc rồi mà, tại sao vẫn “dính” chứ?” Đối với vấn đề thụ thai vào thời gian nào, Lộ Dao vẫn chưa có nhiều hiểu biết.
“Ây da, uống thuốc hại người lắm đấy! Cậu dùng loại tránh thai cấp tốc hay loại tránh thai trường kỳ?” Tiểu Lạc có cô đồng nghiệp uống thuốc tránh thai rồi nhưng vẫn mang thai nên cũng có hiểu biết đôi chút.
“Là loại tránh thai cấp tốc mình mua ở hiệu thuốc. Họ nói có tác dụng trong vòng bảy mươi hai giờ.”
“Sau khi uống thuốc xong có quan hệ nữa không?” Tiểu Lạc hạ thấp giọng xuống hỏi.
“…Hình như là có.” Thẩm Lộ Dao cố nhớ lại ngày hôm đó. Sau khi quan hệ, cô đã uống ngay viên thuốc tránh thai luôn mang theo bên mình nhưng hôm đó không hiểu sao sinh lực của Vũ Thành lại dồi dào một cách kỳ lạ, sau khi uống thuốc đúng là họ có quan hệ một lần nữa.
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Mình có cô bạn gặp trường hợp giống như cậu ấy. Cậu cho rằng thuốc tránh thai là linh đơn vạn năng, chỉ cần uống rồi thì trong vòng bảy mươi hai giờ quan hệ sẽ không có chuyện gì sao?” Tiểu Lạc cảm thấy bản thân mình không chỉ có năng khiếu làm chuyên gia tâm lý mà còn có năng khiếu làm chuyên gia phụ khoa.
“Nhưng mà dùng thuốc tránh thai đó liệu đứa bé có bị ảnh hưởng gì không?” Khi chưa gặp Tiểu Lạc, Lộ Dao đã nghĩ tới chuyện bỏ đứa bé nhưng bây giờ khi muốn giữ lại, cô ấy lại sợ đứa bé sẽ bị ảnh hưởng. Cô đã đau đầu, mệt mỏi vì chuyện mang thai lắm rồi, giờ không muốn tăng thêm bất cứ áp lực nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui