Bình thường chỉ cần “lão yêu bà” Từ Lợi vắng mặt thì cả phòng ngay lập tức lộ rõ bản chất là một khung cảnh rộn rã vui tươi, người thì nói chuyện, người thì ăn quà vặt… Nhưng lúc này, ngoài âm thanh hỗn tạp của việc dọn dẹp đồ đạc ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.
Ai cũng luôn chân luôn tay, bận bịu thu dọn hành lý để mang đi. Mặt ai cũng tỏ vẻ không quan tâm, buồn bã nhưng không thể làm thế nào khác.
Tiểu Lạc thấy trong lòng chua xót. Cô có cảm giác tiếc nuối, nhớ nhung cái không khí náo nhiệt ồn ào trong phòng làm việc trước đây. Hồi trước, có lúc mệt mỏi, cô còn oán trách công việc này sao mà vất vả thế. Nhưng bây giờ khi quyền lợi làm việc bị người ta cướp đi một cách thô bạo, cô thật sự cảm thấy không nỡ rời xa nơi này. Giờ phút này, cô không chỉ đau buồn vì sắp phải chia tay mọi người mà còn rất mơ hồ về con đường phía trước của mình. Là dân tỉnh lẻ phiêu bạt nơi đô thị tấp nập, cô giống như một chiếc thuyền con ngoài đại dương bao la, khi giông bão bất ngờ ập đến cũng chỉ có một mình cô chống đỡ mà thôi.
Tiểu Lạc âm thầm cất dọn đồ đạc trong buồn bã, đúng lúc đó điện thoại của cô đổ chuông, là Thẩm Lộ Dao gọi đến. Tiểu Lạc vừa nhấc máy vừa bước ra ngoài văn phòng:
“A lô.”
“Tiểu Lạc, cậu có đang bận gì không đấy?” Lộ Dao hỏi.
“Ừ… hơi bận một chút.” Tiểu Lạc chần chừ một lúc rồi đáp.
“Vậy thì mình sẽ nói ngắn gọn nhé, cái quán ăn lần trước mà cậu mời mình đi ăn tên là gì ấy nhỉ? Tự dưng mình quên mất. Ở đó phong cảnh rất đẹp, món ăn cũng rất mới lạ, khó khăn lắm hôm nay Vũ Thành mới có thời gian rảnh, mình muốn mời anh ấy đến đó ăn.”
“Lần nào cơ?” Tiểu Lạc mời Lộ Dao đi ăn hai lần nên không biết cô ấy muốn nói tới lần nào.
“Chính là cái quán mà lần trước cậu nói với mình về người đàn ông 3D, 3T ở đó ý. Mình cảm thấy cậu đúng là ngôi sao may mắn của mình và cái quán đó cũng chính là địa điểm may mắn của mình. Từ cái hôm ngồi ăn với cậu ở đó đến giờ, mình bắt đầu gặp nhiều may mắn nên hôm nay mình muốn quay lại chỗ ấy.”
“À, cái quán đó tên là Bích Vân Hiên, địa chỉ chính xác là gì mình cũng không nhớ lắm. Cậu lên mạng tìm xem.” Tiểu Lạc lườm một cái về phía phòng họp đang mở to cánh cửa phía cuối hành lang. Phó giám đốc Tiêu và phía nhà đầu tư mới đang nói chuyện với nhau vui vẻ, một khung cảnh rất chan hòa khiến cô cảm thấy cực kỳ chán nản.
“Được rồi, biết được tên của quán đó cũng dễ tìm hơn. À đúng rồi, mình có một người bạn là ngôi sao mới bắt đầu vào nghề. Lúc nào đó mình sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu để xem liệu có thể làm mục phỏng vấn trên tạp chí của bên cậu không nhé.”
“Ừm… cũng được. Nhưng mình phải nói với Chủ biên xem thế nào đã, có tin gì mình sẽ thông báo cho cậu.” Tiểu Lạc lấp liếm.
“Được, mình chờ điện thoại của cậu. Cảm ơn nhé! À, Vũ Thành gọi điện ình rồi, mình cúp máy đây.” Vừa dứt lời, Thẩm Lộ Dao đã vội vàng cúp máy.
“Được, tạm biệt.” Tiểu Lạc tin chắc rằng Lộ Dao không kịp nghe thấy câu nói cuối cùng của mình, bởi lúc cô còn đang nói câu đó thì đã nghe thấy tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia rồi.
Tiểu Lạc cũng không biết tại sao vừa nãy cô không nói với Thẩm Lộ Dao chuyện cô bị thất nghiệp, thậm chí khi cô ấy muốn giới thiệu người bạn để phỏng vấn trên tạp chí của cô, cô thậm chí còn nói dối. Có lẽ vì cô không muốn hai người đổi ngược tình huống cho nhau nhanh như thế. Đều là con gái với nhau nhưng người ta đang hãnh diện chuẩn bị đi ăn trưa cùng với anh chàng “3D” của mình, còn cô thì lại chuẩn bị thất nghiệp và đang phải sắp xếp đồ đạc còn đang bừa bãi ngổn ngang ở văn phòng.
Cốc nước chính là món quà mà Trình Hạo đã tặng Tiểu Lạc. Bên ngoài thành cốc còn có hình hai chú lợn con béo mũm mĩm, trên đầu còn quấn khăn, hai má đỏ hồng. Chúng lè lưỡi ra, hai ngón tay cái thọc vào dây thắt lưng trông đến là đáng yêu. Cái này cần phải mang đi!
Laptop, mặc dù chủ yếu là chứa phần tóm tắt công việc mỗi khi họp hành nhưng nó cũng có một chút gì đó là cảm xúc cuộc sống ngày thường của cô. Cái này phải mang đi!
Cây xương rồng cảnh, cô đã mất mười tệ để mua nó ở trên cầu vượt. Mặc dù từ lúc mua nó đến nay cô chẳng chăm sóc bao giờ nhưng nó vẫn kiên cường sống sót suốt hơn một năm qua. Cái này cũng đáng mang đi!
Phấn mắt, đây chẳng phải hộp phấn mắt mà hôm qua mình vất vả tìm kiếm nhưng không thấy sao? Hóa ra nó lăn vào cái khe ở giữa chiếc tủ nhỏ và tấm vách ngăn bàn làm việc. Chẳng trách hôm qua mình tìm mãi không thấy. Cái này đương nhiên là phải mang đi rồi.
Hộp phấn mắt mất đi rồi lại tìm thấy làm Tiểu Lạc đang buồn bực vì việc thất nghiệp cũng dần dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn. “Mất quả dưa hấu thì nhặt được hạt vừng. Nhưng nói chung cũng tốt hơn là không có gì.” Tiểu Lạc tìm kiếm niềm vui trong nỗi buồn, cố gắng phát huy tinh thần của AQ[3].
[3] Tên nhân vật chính trong tiểu thuyết AQ chính truyện của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn. AQ tính cách an phận, luôn bằng lòng với những gì mình có, luôn tự thưởng ình “phép thắng lợi tinh thần”, dù có bất kỳ điều tồi tệ nào xảy ra.
***
Muốn cô rời đi cũng được nhưng tiền bồi thường hợp đồng thì không thể không lấy!
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Tiểu Lạc thuyết phục hai đồng nghiệp của mình cùng đi tìm Phó giám đốc Tiêu để nói về tiền bồi thường hợp đồng.
Bước đến cửa phòng làm việc của Phó giám đốc Tiêu, Tiểu Lạc đứng lên phía trước, bắt đầu gõ cửa.
“Mời vào.” Tiếng của Phó giám đốc Tiêu vang lên.
Anh ta chắc hẳn là đang đợi vị khách quan trọng nào đó của mình nên khi thấy cửa đẩy ra liền đứng dậy định ra đón khách. Thế nhưng khi thấy nhóm người Tiểu Lạc, sắc mặt anh ta chuyển từ “bầu trời trong xanh” sang “bầu trời u ám nhiều mây” rồi cất giọng hỏi: “Mọi người đến đây làm gì?”
“Phó giám đốc Tiêu đúng là người cao quý nên thường hay quên việc. Không phải anh đã nói việc liên quan đến tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì đến gặp anh giải quyết sao? Chúng tôi đã đến rồi đây.” Tiểu Lạc đi thẳng vào vấn đề.
“À, việc tiền vi phạm hợp đồng sao?” Phó giám đốc Tiêu giả vờ tỏ ra ngạc nghiên như sực nhớ ra, sau đó liền nói: “Nhóm Biên tập thay đổi toàn bộ cơ cấu, đây là ý kiến của phía nhà đầu tư mới. Do đó, việc bồi thường do bên họ chịu trách nhiệm.”
“Nhưng chúng tôi ký hợp đồng với công ty này chứ không phải với nhà đầu tư mới. Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đương nhiên là phải hỏi anh rồi.” Tiểu Lạc ghét nhất là cái bộ mặt gian manh này của Phó giám đốc Tiêu, khi gặp chuyện liền thoái thác trách nhiệm.
“Thực ra mọi người làm việc trong công ty lâu như vậy rồi, công ty đương nhiên cũng hy vọng mọi người có thể ở lại.” Anh ta bắt đầu phân bua. “Nhưng phía nhà đầu tư mới lại nhất quyết đòi dùng nhóm biên tập của họ, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Nói những điều này cũng chẳng có tác dụng gì. Quan trọng là tiền bồi thường đó thì khi nào chúng tôi lấy được?” Tiểu Lạc không muốn nghe những lời vòng vo của anh ta nữa.
“Tiền bồi thường đó tôi sẽ nói với phía nhà đầu tư mới. Mọi người hãy yên tâm, tôi sẽ giúp mọi người lấy lại quyền lợi chính đáng của mình, có tin gì tôi sẽ thông báo ọi người.” Phó giám đốc Tiêu thoái thác theo kiểu nhà quan.
“Vậy thì chúng ta về đợi đi.” Vương Miêu nói với Tiểu Lạc. Cô ấy thấy thái độ của Phó giám đốc Tiêu dường như không muốn giải quyết vấn đề nên có chút nản lòng.
“Lát nữa tôi còn phải gặp khách hàng, mọi người hãy về trước đi, sẽ có kết quả nhanh thôi. Tôi hứa khi đó sẽ thông báo ngay lập tức ọi người.” Anh ta thấy Vương Miêu có ý rút lui nên vội nói.
Không thể không nói là Phó giám đốc Tiêu rất biết cách trì hoãn, Tiểu Lạc thấy có hỏi thêm cũng chẳng thay đổi được gì, hơn nữa hai người đi cùng cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm nên cô cảm thấy mình rơi vào trạng thái đơn thương độc mã, đành ngậm ngùi quay về.
***
Tiểu Lạc và đồng nghiệp nói với nhau những lời tạm biệt đại loại như: “Sau này đừng quên liên lạc với nhau nhé!”, sau đó cô xách đồ đạc của mình bước ra khỏi phòng làm việc.
Khi cô bước đến sảnh lớn trước tòa nhà văn phòng được một đoạn thì chợt nhớ ra sạc điện thoại của mình cho anh bạn Tiểu Lý bên phòng Phát hành mượn hôm qua, vừa nãy quên không cầm nên cô bèn quay lại lấy.
Cô vừa bước đến cửa ngoài tòa nhà văn phòng liền bị bảo vệ của tòa nhà ngăn lại: “Chào cô, xin cô xuất trình thẻ nhân viên.”
“Tôi làm việc ở đây mà, đồ đạc của tôi bị rơi trong kia, tôi vào trong đó lấy xong sẽ ra ngay, không đến ba phút đâu.” Tiểu Lạc nhẹ nhàng nói.
“Có thể đi vào nhưng cô phải xuất trình thẻ nhân viên.” Bảo vệ nói.
Thẻ nhân viên của Tiểu Lạc vừa nãy đã nộp lại cho công ty rồi, bây giờ làm gì có thẻ để mà xuất trình chứ. Cô càng nghĩ càng tức, hôm nay bị sa thải đã đủ buồn chán rồi, bây giờ vừa mới ra ngoài đã không cho người ta vào, liệu có còn lẽ trời nữa không?
“Thẻ nhân viên, thẻ nhân viên, anh nhắc lại xem.” Tiểu Lạc tức điên lên: “Tôi làm việc ở đây đã gần hai năm rồi, anh không nhận ra tôi sao?”
“Xin lỗi, việc của tôi không phải là nhận mặt mà là nhận thẻ nhân viên.” Bảo vệ ra vẻ việc công phải giải quyết theo nguyên tắc khiến cho Tiểu Lạc tức xì khói xèn xẹt.
“Anh ngày nào cũng đứng ở đây, trước đây tôi đi ra đi vào anh cũng chẳng cần kiểm tra thẻ nhân viên, sao bỗng nhiên hôm nay anh lại chăm chỉ thế?”
Tiểu Lạc nhớ hồi trước mấy tay bảo vệ này cứ trông thấy người ở Phòng biên tập báo liền gọi cô bé xinh xinh này, cô bé xinh xinh nọ. Giờ thì hay thật, vừa mới bị “sa thải tập thể” xong thì cái anh bảo vệ này cũng trở mặt không nhận người quen nữa.
“Xin lỗi, Phó giám đốc Tiêu đã dặn từ ngày hôm nay trở đi, muốn vào đây phải có thẻ nhân viên, cái này mong cô lượng thứ cho, đây là công việc của tôi.” Bảo vệ lịch sự nói.
“…” Lại là cái tay Phó giám đốc Tiêu đáng ghét đó, đến nước này thì Tiểu Lạc không biết nói thế nào nữa.
Trước đây chỉ biết là “Hổ ra khỏi núi bị chó khinh”, thật không ngờ hôm nay cô vừa mới thất nghiệp xong đã bị bảo vệ khinh. Haizz…
Tiểu Lạc thở dài, lắc đầu, sau đó cầm máy điện thoại gọi cho Tiểu Lý, bảo anh ta mang sạc điện thoại ra ngoài cửa giúp cô.
***
Tiểu Lạc buồn bã lê chân về nhà. Trình Hạo lúc này vẫn chưa về, Thẩm Lộ Dao và Lương Vũ Thành thì đang hẹn hò yêu đương, còn Đặng Giai và Giang Viễn Hàng vẫn còn trong giờ làm việc, bây giờ kiếm một người đến an ủi cô thôi cũng không có.
Người ta thường nói, sách là người bạn tốt nhất. Chẳng tìm được ai để an ủi, Tiểu Lạc đành giở một cuốn sách vui vẻ để tự an ủi động viên. Kết quả là đọc đến buồn ngủ díp hết cả mắt. Cô nghĩ, chỉ chợp mắt một lúc rồi đọc tiếp, thế mà chớp cái đã ngủ say rồi.
Buổi tối, Trình Hạo đi làm về. Theo thói quen thường ngày, anh định bước vào phòng ngủ thay đồ nhưng vừa bước vào nhà bật đèn lên đã thấy Tiểu Lạc nằm gục trên bàn ngủ khiến anh bỗng ngây người ra.
Trước khi tan sở anh có để lại tin nhắn cho Tiểu Lạc trên QQ, nói rằng muốn chơi trò “bắt trẻ con” với cô nhưng không thấy cô trả lời. Anh nghĩ chắc cô đã về sớm rồi. Về tới nhà, anh gõ mấy lần nhưng không thấy Tiểu Lạc ra mở cửa, trong lòng cũng thấy hơi lo lo. Bình thường chỉ cần cô về nhà trước thì không cần đợi đến khi anh mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh rồi chạy ra, sau đó cười tít nói: “Chồng yêu, anh về rồi à?” Anh nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Lạc đi phỏng vấn bên ngoài vẫn chưa về?
“Tiểu Lạc, em nằm ở đây mà cũng ngủ được à? Như vậy dễ bị cảm lạnh lắm đó. Dậy đi, lên giường mà ngủ đi em!” Trình Hạo đến bên cô, nhẹ nhàng lay cho cô tỉnh.
“Đừng làm phiền em, em đang ngủ!” Tiểu Lạc mơ màng, cũng chẳng biết người lay mình dậy là ai, chỉ cất giọng buồn bực trả lời.
Trình Hạo cảm giác hôm nay Tiểu Lạc có gì đó không ổn. Trước kia nếu cô ngủ gật trên bàn, anh có gọi dậy, cô cũng không có phản ứng gay gắt như thế.
“Nằm như thế này thì ngủ sao được? Bị cảm thì không hay đâu.” Trình Hạo vừa nói vừa chuẩn bị bế Tiểu Lạc lên giường. Vừa cúi người xuống, anh liền phát hiện ra tay cô lạnh cóng từ lúc nào.
Anh cau chặt đôi mày, nhanh chóng vòng tay qua lưng cô bế lên đi vào phòng rồi cẩn thận đặt cô xuống giường.
Trình Hạo cởi giày rồi đắp chăn cẩn thận cho cô. Sau đó, anh liền đi tìm lò sưởi, cắm điện rồi dùng khăn lông lót bên ngoài, nhấc lò sưởi lên đặt bên cạnh chân của Tiểu Lạc.
Chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi nhưng anh vẫn không yên tâm, liền kéo ghế lại gần giường ngồi trông Tiểu Lạc. Anh ngắm nhìn gương mặt của cô trong lúc đang ngủ, vừa luồn tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay đang lạnh giá của cô để truyền hơi ấm từ mình sang cô.
Thật ra, lúc Trình Hạo lay Tiểu Lạc, cô đã chập chờn tỉnh dậy nhưng đầu cô cứ quay như chong chóng nên lười không muốn cử động. Khi Trình Hạo bế cô lên giường thì cô đã hoàn toàn tỉnh giấc nhưng vẫn giả vờ ngủ say, bởi cô muốn tận hưởng cảm giác ấm áp của vòng tay anh, sự chăm sóc ân cần chu đáo của anh. Đặc biệt là khi anh đặt lò sưởi bên cạnh bàn chân lạnh giá để sưởi ấm cho cô và khi anh dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay cô để truyền hơi ấm thì cô thật sự cảm thấy một niềm hạnh phúc ngập tràn con tim.
Tiểu Lạc không biết tại sao sống mũi của cô lại cay cay, cảm giác như muốn khóc.
Khi bị đuổi việc và không nhận được tiền bồi thường, cô cũng không hề khóc, lúc bị bảo vệ ngăn không cho đi vào tòa nhà trước đây cô làm, cô cũng không thấy tủi thân. Thế nhưng lúc này khóe mắt của cô đang ngấn lệ, bởi người đàn ông tên Trình Hạo đang ngồi bên cạnh đối với cô rất tốt và không hề rời xa cô.
“Ông xã…” Tiểu Lạc vòng hai tay lên cổ Trình Hạo ôm chặt lấy anh, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ lăn đều trên má.
“Sao thế Tiểu Lạc?” Trình Hạo thấy cô khóc liền hoảng hốt. Bình thường cô lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, bỗng nhiên sao lại khóc nức nở thế này? Trình Hạo cảm thấy có chút lo lắng.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế, Tiểu Lạc?”
Tiểu Lạc nghe thấy Trình Hạo hỏi “xảy ra chuyện gì” thì càng khóc to hơn. Xem ra, anh rất hiểu cô nên chắc đã đoán ra hôm nay cô có chuyện không vui.
“Ông xã ơi, em thất nghiệp rồi…” Tiểu Lạc kể lại tất cả mọi chuyện buồn phiền ngày hôm nay của cô cho Trình Hạo nghe. Kể xong, do quá kích động nên cô cứ nghẹn ngào thở gấp như thể vừa chạy xong một chặng đường dài tám trăm mét vậy.
Trình Hạo nghe xong, biết được nguyên nhân tại sao cô buồn rầu ủ rũ nhưng anh chỉ bật cười.
“Anh cười cái gì chứ? Hay là cười em không có việc làm, không mua được nhà nên anh vui lắm, đúng không?” Tiểu Lạc thật không hiểu nổi tại sao anh lại cười.
Trình Hạo cúi người, đặt một nụ hôn lên đôi môi đang chu lên cong cớn của cô rồi nói như vừa trút được gánh nặng: “Em vì mất việc mà giày vò bản thân như thế này không đáng đâu. Trông em tiều tụy như thế, anh còn tưởng đã xảy ra việc động trời gì cơ. Em có biết vừa nãy anh lo cho em thế nào không? Mất việc rồi thì có thể đi tìm được việc khác, hơn nữa Tiểu Lạc nhà ta là một đại tài nữ, họ không dùng em là tổn thất lớn lao của họ. Phải nói thế nào nhỉ? Nơi này không giữ ta, sẽ có nơi khác giữ. Không nơi nào muốn giữ ta thì ta về nhà ở. Ha ha…”
Nghe Trình Hạo nói xong, Tiểu Lạc cũng phải bật cười.
“Bà xã ơi, em nằm nghỉ một lát đi nhé, anh sẽ đi nấu bữa tối thật ngon cho em, được không?” Anh vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Bụng Trình Hạo bỗng kêu “òng ọc” khiến Tiểu Lạc không nhịn được lại bật cười. Mặc dù cô đã lấy lại tinh thần vui vẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ và áy náy, vì hôm nay cô về sớm, đáng ra phải nấu cơm tối cho anh nhưng cô lại buồn bực đến nỗi ngủ quên mất, còn khiến anh đang đói bụng mà vẫn phải an ủi cô.
“Em dậy nấu cơm cùng anh nhé.” Tiểu Lạc nói rồi cũng bật dậy.
“Không cần đâu, em cứ ngủ một lát đi, đợi một lúc nữa nấu xong anh sẽ gọi em dậy.” Trình Hạo kéo tay cô lại.
“Ấy ấy, chồng yêu vất vả rồi.” Tiểu Lạc mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng miệng thì đã ngoác ra cười.
Mỗi khi cô gặp những chuyện trắc trở hay buồn bã đều có người ở bên chăm sóc, an ủi. Hơn nữa, người đó đã đi cùng cô suốt một thời gian dài trên con đường đời mà chưa bao giờ tỏ ra chán nản hay mệt mỏi. Chuyện mất đi công việc so với người đó thì đúng là quá nhỏ, không đáng để nói tới. Tiểu Lạc quyết định quên đi nỗi buồn bị mất việc, cô không muốn nỗi buồn của mình lây sang Trình Hạo, cô hi vọng ngày nào anh cũng vui vẻ mà thôi.
***
Ba giờ sáng hôm sau, Tiểu Lạc tỉnh dậy chợt thấy miệng khô, họng đắng, đầu óc quay cuồng, toàn thân nóng ran, vô cùng khó chịu.
“Khát quá.” Tiểu Lạc bật đèn bàn, định đứng dậy đi vào trong bếp rót nước uống.
Tiếng động sột soạt của cô làm Trình Hạo tỉnh giấc: “Tiểu Lạc, em đi vệ sinh à? Có cần anh đưa em đi không?”
“Không phải đâu, em khát quá, em muốn đi uống nước thôi.” Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn sức để ngồi dậy nữa.
“Đêm khuya trời lạnh lắm, em cứ nằm trên giường, anh đi lấy nước giúp em.” Trình Hạo khoác áo vào rồi bước xuống giường.
Một lát sau, Trình Hạo bưng một ly nước mang đến cho Tiểu Lạc rồi nói: “Nước vừa rót xong nóng quá nên anh cho cốc nước vào trong nước lạnh ngâm một lúc, bây giờ nước vừa đủ ấm, em mau uống luôn đi!”
Tiểu Lạc cảm thấy trong lòng ấm áp liền bưng ly nước lên uống ừng ực một hơi.
Trình Hạo tắt đèn ngủ rồi nằm xuống định quay ra ôm Tiểu Lạc nhưng khi chạm vào tay cô thì thấy nóng ran, anh giật mình vội hỏi: “Sao người em lại nóng thế?” Sau đó anh nhanh chóng sờ tay lên trán cô: “Tiểu Lạc, em bị sốt rồi, chắc là do hôm nay ngủ quên trên bàn nên bị cảm đấy.”
Bây giờ đang là tháng mười hai, mặc dù trong nhà có điều hòa nhưng lại là máy cũ, thêm vào đó nhà không kín gió, cho nên cứ đến mùa đông là trong nhà rất lạnh. Tiểu Lạc lại ngủ gục trên bàn lâu như vậy, không bị cảm mới là lạ!
“Ồ, chẳng trách đầu em đau, toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào cả.”
“Để anh đi mua thuốc cho em.” Trình Hạo bật đèn lên rồi nói dứt khoát.
“Muộn thế này rồi anh còn đi mua ở đâu chứ? Để ngày mai tính tiếp, không biết chừng em ngủ dậy sẽ khỏi ngay thôi.”
“Không được, em đang sốt cao thế này, để qua một đêm chắc sẽ càng ốm nặng mất. Ở gần chỗ chúng ta có một hiệu thuốc mở cửa hai tư giờ, anh đến đó mua là được.” Trình Hạo nói xong liền xuống giường rồi nhanh chóng mặc áo khoác.
“Anh mặc nhiều áo vào, buổi tối bên ngoài trời lạnh lắm.” Tiểu Lạc dặn dò.
“Anh biết rồi.” Trình Hạo đáp lại một tiếng rồi kéo chăn lên cho cô, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trình Hạo đi rồi mà cô không thể nào chợp mắt được, trong lòng vẫn tràn đầy xúc động.
Tiểu Lạc nhớ, vào một sáng sớm nọ lâu lắm rồi, hôm đó Trình Hạo đã tốt nghiệp và đi làm, cô vì nhận dạy gia sư hai lớp nên hè năm đó không về nhà. Một hôm, lúc hai giờ sáng, bỗng cô bị dị ứng do thay đổi thời tiết, thoáng một cái toàn thân nổi nốt đỏ khiến cô ngứa không thể chịu nổi. Cô cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Trong kí túc xá lúc đó lại chỉ có mỗi một mình cô khiến Tiểu Lạc càng lo sợ và bất an hơn.
Người đầu tiên mà cô nghĩ đến để nhắn tin là Trình Hạo. Trình Hạo sau khi nhận được tin nhắn của cô liền nhắn lại ngay: “Em đừng lo, em hãy dùng kem đánh răng bôi vào chỗ bị ngứa, kem đánh răng có tác dụng làm mát và giải độc đấy.”
Tiểu Lạc nghe lời bôi kem đánh răng vào xong liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó, Trình Hạo lại tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Em đã đỡ hơn chưa? Có còn nghiêm trọng nữa không? Nếu em không thể chịu được thì anh sẽ gọi bạn đồng hương của anh dậy đưa em đi bệnh viện. Nếu em không muốn đi viện, lại không ngủ được thì anh sẽ nói chuyện cùng em cho đến khi trời sáng, để em quên cảm giác ngứa đi nhưng trời sáng thì em phải đến viện khám xem thế nào.”
Tiểu Lạc nói: “Anh không ngủ sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai đấy. Thôi anh không phải lo cho em đâu.”
Trình Hạo đáp: “Trong trái tim anh không có gì quan trọng bằng em cả, nếu em không vui thì anh làm việc còn có ý nghĩa gì nữa? Anh kiếm tiền còn có tác dụng gì? Bố anh đã mất rồi, bây giờ chỉ có em và mẹ là động lực lớn nhất để anh phấn đấu thôi.”
Tiểu Lạc đọc xong tin nhắn của anh mà cảm động đến nỗi nước mắt cứ thế tuôn ra.
Trước đây, Tiểu Lạc nghĩ gia cảnh của Trình Hạo không khá giả gì, anh cũng không phải là người thành đạt trong công việc, lại không có tiền để mua nhà, vậy rốt cuộc thì cô yêu anh ở điểm nào? Hơn nữa lại còn yêu sâu đậm đến chết cũng không thay đổi nữa chứ!
Bây giờ thì Tiểu Lạc đã hiểu được lý do tại sao. Cô yêu anh bởi sự ân cần quan tâm của anh dành cho cô. Mỗi khi anh chăm sóc cô đều rất chu đáo, mỗi hành động đều rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Khi Tiểu Lạc ngồi viết bài, anh thường nhắc cô phải biết bảo vệ mắt, cứ sau mỗi tiếng đồng hồ ngồi máy tính đều phải đứng dậy nhìn ra xa. Trước kia khi còn đi học, có những hôm đến lớp trời bỗng nhiên đổ mưa mà cô không mang ô theo, anh đã đứng chờ cô ngoài cửa lớp trước khi tan học. Bây giờ, mỗi sáng sớm trước khi cô thức dậy, anh đã rót cho cô một ly nước ấm, nó là bài thuốc rất có lợi cho cô – một người có tiền sử bệnh dạ dày. Mỗi lần cô đi chơi cùng bạn, anh đều dặn không được ăn cay, cũng không được uống nước lạnh.
Tiểu Lạc nghĩ rằng, nhất thời đối xử tốt với một người thì rất dễ nhưng lúc nào cũng đối tốt với một người thì rất khó. Suốt mấy năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, Trình Hạo đều đối xử với cô rất tốt. Sự quan tâm ấy, tình yêu ấy trong anh chưa bao giờ vơi cạn. Tiểu Lạc đã quen với những cử chỉ yêu thương nhỏ nhất của anh. Những hành động đó đã làm cô luôn cảm thấy trong lòng tràn ngập yêu thương. Đây cũng chính là lý do khiến cô kiên trì yêu anh đến cùng.
Nếu một người rất yêu bạn và bạn cũng yêu anh ấy sâu đậm, cho dù con đường tình yêu đầy chông gai trắc trở, cho dù phải trải qua một đoạn đường dài mới có được kết quả viên mãn thì hẳn bạn sẽ không cảm thấy cô đơn mà ngược lại sẽ thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
***
Bình thường, Tiểu Lạc cứ trông thấy giường là bao nhiêu mệt mỏi cứ từ đâu ùn ùn kéo đến, cộng thêm bây giờ lại đang bị sốt cao, đầu óc quay cuồng nên con sâu ngủ trong cô tha hồ mà thể hiện. Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại không thể chợp mắt được, trong đầu cô chỉ toàn là những điều tốt đẹp mà Trình Hạo đã làm ình. Đồng thời, cô cũng rất lo cho Trình Hạo, muộn thế này anh vẫn đi mua thuốc liệu hiệu thuốc đã đóng cửa chưa? Liệu anh có gặp phải người xấu không? Hay vì hiệu thuốc gần nhà đóng cửa rồi nên anh phải bắt xe đến chỗ khác mua?
Cứ ngồi lo nghĩ nên cô thấy thời gian trôi qua rất chậm. Thực ra, từ lúc Trình Hạo ra khỏi nhà cho đến lúc quay về chỉ mất có nửa tiếng.
“Chồng yêu, anh về rồi.” Trình Hạo vừa về đến nhà là Tiểu Lạc liền ngồi phắt dậy, choàng tay ôm chầm lấy anh.
“Anh vừa ở bên ngoài về, quần áo còn rất lạnh, em vẫn đang bị cảm, đừng ôm anh vội, không khéo lại càng ốm thêm đấy. Nào, em mau nằm xuống để anh đi pha thuốc cho em, đợi nguội một chút thì em uống nhé!” Trình Hạo nói.
“Thuốc gì vậy? Không thể uống ngay được à?”
“Đó là loại thuốc phải ngâm vào nước nóng một chút rồi mới uống được. Người bán thuốc nói loại thuốc này có tác dụng hạ sốt rất nhanh.” Trình Hạo vừa nói vừa mang thuốc vào trong bếp.
Cũng chính vào lúc anh đi vào bếp rót nước ngâm thuốc thì cô lại ngủ được.
Vừa nãy, lúc Trình Hạo đi mua thuốc cả nửa tiếng đồng hồ thì cô chẳng thể chợp mắt nổi một phút nhưng khi anh vừa về, mới có được mấy phút thôi, cô đã ngủ ngon như một đứa trẻ. Hóa ra khi nhớ nhung hay lo lắng cho ai đó thì đến giấc ngủ cũng chẳng được yên lành.
“Tiểu Lạc, mau tỉnh dậy uống thuốc đi em!” Trình Hạo lay cô dậy uống thuốc nhưng câu đầu tiên cô hỏi khi tỉnh dậy là: “Đã đến giờ đi làm rồi sao?” Sau đó cô mới chột dạ nghĩ lại, không đúng, mình đã thất nghiệp rồi mà. Nghĩ đến việc ngày mai, ngày kia không được đi làm, trong lòng cô lại ngập tràn cảm giác cay đắng khó tả. Thuốc có vị gì đó rất lạ nên Tiểu Lạc phải nín thở mới uống hết cốc thuốc.
Sau khi Tiểu Lạc uống thuốc xong. Trình Hạo mới đặt mình xuống giường đi ngủ.
“Chồng ơi, anh đối với em thật là tốt!” Cô dụi dụi mình vào người anh.
“Em là vợ của anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai?” Trình Hạo ôm chặt lấy cô rồi hỏi: “Bây giờ đầu em còn đau nữa không?”
“Đầu em hết đau rồi. À đúng rồi, nửa đêm canh ba, anh ra ngoài một mình thế có sợ không?” Tiểu Lạc vẫn chưa nói với anh vừa nãy cô đã lo lắng cho anh như thế nào.
“Không sợ, ha… ha…” Trình Hạo ngừng lại một lúc rồi nói: “Anh bẻ cái chổi lau nhà lấy phần gậy rồi mang theo người, nếu có gặp phải người xấu thì anh sẽ cho nó nếm mùi lợi hại của “đả cẩu bổng pháp” luôn.”
“Anh nghĩ anh là đệ tử Cái Bang sao? Ha… ha…” Tiểu Lạc cười khoái chí.
Trình Hạo xoa tay lên trán cô rồi nói: “Đã hết sốt rồi, thảo nào có sức mà nói lại anh thế.”
***
“Bảo bối à, anh đến công ty rồi, khi nào tan sở em nhớ về sớm nhé, hôm nay anh muốn “bắt trẻ con”, ha ha.” Ngày hôm sau, khi đã bình phục trở lại, Tiểu Lạc vừa lên mạng mở QQ ra thì thấy tin nhắn offline của Trình Hạo để lại hôm qua, bất giác cô mỉm cười khổ sở. Sau này không phải đi làm nữa, sẽ không còn được chơi trò “Hỉ thước tương hội” với anh nữa, cũng sẽ không còn được vui vẻ khi vô tình “bắt được trẻ con”. Sau nay, phạm vi tung hoành ban ngày của cô chỉ còn được giới hạn trong cái diện tích nhỏ hẹp 15m2 này thôi. Nếu trừ đi diện tích để giường và các thứ khác trong nhà thì phạm vi mà cô được tung hoành lại càng nhỏ bé.
Mặc dù Tiểu Lạc đã thất nghiệp nhưng cô vẫn chưa đi tìm việc mới. Thứ nhất, cô không muốn vội vàng mà không muốn đặt ra một mục tiêu rõ ràng, cũng là xác định phương hướng để sau này sẽ cố gắng hết mình vì nó. Thứ hai, cô sẽ viết bài ấy tạp chí, trước mắt là để có việc làm tạm, chứ không đến nỗi ở nhà chẳng có việc gì.
Cách đó không lâu, Tiểu Lạc có nói với Lộ Dao rằng ở nhà làm một nhà văn là mơ ước của cô. Không ngờ mơ ước đó lại trở thành hiện thực nhanh đến thế. Đương nhiên chưa thể nói cô làm việc như một nhà văn mà là chuyên viết lách thì có vẻ hợp lý hơn.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...