Lục Khả Ân thở dài nhẹ nhõm, thật may vợ ông không nghĩ đến chuyện gì khác, bà chỉ cho rằng con gái sợ hãi khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Lục Khả Ân. Mà cũng không sai biết lắm, gương mặt Luc Khả Ân thật sự đáng sợ, đặc biệt lúc ông đăm đăm, cả đời đã là như thế. Các cơ mặt cũng đã cứng, muốn ông cười rộ lên nói dễ hơn làm.
“Ông cười cho tôi.” Giản Thanh Doanh trực tiếp lấy tay kéo căng mặt chồng. “Nếu ông không cười ai thấy cũng sợ huống chi con gái tôi, con mình lại hơi mẫn cảm một ít, cho nên có lẽ là sợ ông.”
“Làm đi, ông cười theo tôi.” Giản Thanh Doanh hít một hơi rồi nhoẻn miệng cười hở tám cái răng, thật sự rất ngoan cố.
Chịu khổ là Lục Khả Ân, hai bên má đều bị kéo ông còn có thể thế nào.
“Cười cho tôi.” Giản Thanh Doanh vẫn tiếp tục kéo da mặt ông. “Ông phải cười cho tôi, cười không nổi thì ly hôn, tôi mang con gái đi tới một nơi sơn minh thủy tú, để ông một mình chết già chỗ này.”
Lời nói này, thực đáng sợ.
Lục Khả Ân cũng chỉ có thể cáo căng da mặt mình ra, kết quả lại càng thấy khó coi hơn.
“Làm lại.” Giản Thanh Doanh cười một chút. “Ông làm theo đi, cười.”
Lục Khả Ân lại cười một tiếng, nhưng vẫn rất xấu, đặc biệt là khóe miệng cứng đờ.
“Ông cười thật xấu, cứ như vậy…” Giản Thanh Doanh vẫn còn muốn đả kích ông, “Nếu tôi là con gái cũng không muốn nói chuyện với ông, trước tiên ông cứ tập luyện cho cơ mặt tốt rồi nói sau.”
Lục Khả Ân nhẹ than một tiếng, không thể tưởng được đã già rồi còn muốn ông phải đi bán rẻ tiếng cười, như thế nào càng sống lại càng đáng thương.
Mà lúc này bọn họ cũng không biết, khi bọn họ đàm luận thì nhân vật chính vừa đặt tay lên cửa bèn thu tay lại. Cô vừa bị dọa một trận mồ hôi lạnh, sợ rằng thân phận bị bại lộ, kết quả không ngờ lại nghe được nói như vậy.
Cô nhớ gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Lục Khả Ân, nếu thật sự cười sẽ thế nào.
Còn có, cô vẫn không nên đi vào, tránh cho Lục tiên sinh xấu hổ.
Những ngày sau này, Lục Khả Ân vừa thấy Hạ Nhược Tâm, cái mặt già kia liền có biểu tình rất kỳ quái, dường như cười, khóe mắt khóe miệng cũng cong lên nhưng vẫn rất kì cục.
“Ba, ba có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn tìm bác sĩ đến khám không?”
Cuối cùng vẫn là Hạ Nhược Tâm không nỡ để Lục Khả Ân mỗi ngày đều khó chịu như vậy. Ông khó chịu thì người khác cũng không thoải mái.
“À, không sao đâu, không sao đâu.” Lục Khả Ân nghe được Hạ Nhược Tâm gọi mình là ‘ba’, trong nháy mắt trong lòng lại có loại cảm giác này, loại cảm giác mất mát cùng chua xót, muốn lưu vài giọt nước mắt.
Kỳ thật hiện tại ông cũng không thể không thừa nhận chính mình cũng đã coi Hạ Nhược Tâm là con gái, cũng thật sự ký thác tình cảm của mình dành cho con gái lên người cô.
Năm đó đứa bé kia cũng gọi ông là ‘ba’, đứa bé đáng yêu mềm mại. Vợ ông thương đau chẳng lẽ ông sẽ không sao? Chỉ là ông là đàn ông, khi đó con trai ông còn nhỏ, vợ ông nhớ con gái muốn phát điên cho nên ông chỉ có thể ép mình trước tiên là quên con gái đi, đem con trai nuôi lớn và chăm sóc cho người vợ vốn cả cơ thể và tinh thần đều không tốt.
Không thể không nói, một tiếng ‘ba’ của Hạ Nhược Tâm thật sự khiến ông muốn khóc.
Con gái ông đã về, thật sự đã về, ông coi như con gái ông đã về nhà.
Hạ Nhược Tâm thấy được khuôn mặt cảm động của Lục Khả Ân, Hạ Nhược Tâm cảm giác mình vẫn không nói nhiều thì tốt hơn, tuy rằng cô cùng Lục Khả Ân vốn không có nhiều tiếp xúc. Người từ trên sa trường về, lại rất coi trọng mặt mũi, bọn họ biểu lộ biểu tình trên khuôn mặt thật không dễ dàng, đương nhiên cũng không muốn để người khác nhìn thấy, cho nên cô vào phòng bếp cùng Tần Tuyết Quyên chuẩn bị đồ ăn.
Tần Tuyết Quyên biết thân phận của cô, Hạ Nhược Tâm cũng tự biết. Nếu đổi thành người khác cũng sẽ chỉ giả vờ cảm kích, còn đâu sẽ bất an sợ bị vạch trần linh tinh, nhưng Hạ nhược Tâm sẽ không. Bởi vì cô không nghĩ gì, cũng không để ý gì, cho nên những người khác mặc kệ là cảm kích hay không biết rõ chuyện đều đã coi cô thành tiểu thư Lục gia.
Cô không nghĩ tới mình có thể ở địa vị này bao lâu, cô chỉ suy nghĩ rất đơn giản.
Còn một phần ân sẽ báo một phần tâm, cũng tẫn một phần lực.
Mỗi ngày cô đều giúp rửa chân cho Giản Thanh Doanh, mà thân thể Giản Thanh Doanh cũng đã tốt hơn không ít, mỗi buổi tối đều đã ngủ ngon. Lục Khả Ân cũng chú ý tới biện pháp ngâm chân không tồi này, liền bắt đầu cùng thê tử ngâm chân.
Hạ Nhược Tâm không thấy rửa chân cho người khác có gì là không tốt, mới đầu Lục Khả Ân còn có cảm giác rất ngượng ngùng, bóp tay bóp vai còn có thể, nhưng đây chính là bóp chân, cảm giác thật sự có chút kỳ quái.
Sau vẫn là Giản Thanh Doanh cười nói, nói đây là con gái mình, tẫn một phần hiếu thảo thì đâu có gì.
Sau ông ngẫm nghĩ lại, lúc này đã không còn coi đây là cô nương nào mà chính là con gái mình.
Sau này, hai vợ chồng ngâm chân đều rất vui vẻ, cuối cùng là bọn họ bóp chân cho nhau, cũng có thể bồi dưỡng một ít cảm tình, không cần tới Hạ Nhược Tâm nữa.
“Em có muốn làm gì không?”
Lục Cẩm Vinh hỏi, Hạ Nhược Tâm vẫn đang chải lông cho Charlie: “Mẹ có nói, đừng để em cứ ngây ngốc ở nhà. Tuy rằng ở trong nhà không lo ăn uống nhưng bà vẫn hy vọng em có thể ra ngoài một chút, không cần cứ quanh quẩn trong nhà, cứ ở nhà suốt sẽ đần người ra.” Nói, anh lấy chân đá Charlie một chút, kết quả Charlie cắn quần anh khiến anh toát ra ít mồ hôi lạnh, con chó này lại dám cắn anh.
“Charlie…” Charlie buông lỏng miệng ra, lại lăn trên mặt đất.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa đầu Charlie rồi để nó tự mình chơi.
“Em muốn biết em có thể làm gì?”
Hạ Nhược Tâm đứng lên, mới đầu thân thể của cô không tốt, sau lại vì vợ chồng Lục gia trở về cho nên tới hiện tại vẫn không có thời gian để cô đi ra ngoài. Những người đó còn nợ cô, cô muốn đòi lại.
“Em muốn báo bù sao?" Cẩm Vinh phát hiện trong mắt cô vẫn luôn có ánh lửa không tắt. Anh đã tưởng cô đã quên những chuyện xưa, hóa ra là không, cô vẫn nhớ chẳng qua là luôn che giấu, chỉ là đang tìm cơ hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...