Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 963: Có phải cô sẽ chết.

Cố sức quệt môi đã khô nứt vào vai, cô nghĩ nếu có chết cũng muốn chết sạch sẽ một chút, nhưng cô không muốn chết ở chỗ này, cô không muốn chờ đến khi người khác phát hiện ra thì thi thể của cô đã cứng đờ hư thối, thậm chí đầy sâu bọ lúc nhúc. Cho nên cô còn chưa muốn chết, cô muốn sống sạch sẽ cũng muốn sẽ được chết sạch sẽ, hơn nữa cô không cam lòng, không cam lòng bị người khác tính kế.

Cô giãy giụa cố gắng đứng lên nhưng bờ vai cô đau đớn dữ dội, cái loại đau này giống như năm đó cánh tay cô bị gãy. Cô vừa đứng lên lại ngã lăn quay trên mặt đấy, lúc này mới nhớ tới đã rất lâu cô không ăn cũng không uống gì.

Cô tìm tới cửa, kết quả ‘bịch’ một tiếng, cô lại ngã lăn trên mặt đất, xương đùi đau đớn. Cô cắn răng đứng lên, đi tới cạnh cửa cố gắng mở ra.

Nhưng mặc kệ cô vặn tay nắm như nào cửa đều không mở ra.

A…

Cô cười, cười rất châm chọc.

Đây là sợ cô chạy, vẫn là sợ gì đó ở cô.


Cô buông tay quay trở lại vào nhà, cô liếm bờ môi nứt nẻ của mình, chợt nghĩ ra hình như ở phòng khách còn có quả táo, đúng vậy, có quả táo. Cô yếu ớt đứng lên đi tới bàn trà, cô nhớ lúc đó trước mặt cô còn có một hai quả táo.

Cô vươn tay sờ thấy một quả táo, cũng không lau sạch mà gặm luôn như hổ đói. Cô đói bụng, thật sự rất đói bụng, cô chưa bao giờ đói như vậy, đói tới mức muốn nôn ra mật vàng, muốn gặm cả bàn, thậm chí gặm chính mình.

Nhưng sau khi ăn xong cô lại hối hận, nếu cô phải ở chỗ này nhiều này sẽ còn có đồ ăn sao.

Cô đứng lên, mò mẫm đi bởi vì cô không muốn bật đèn, cô không muốn nhìn thấy máu trên mặt đất, cả màu trên người mình nữa.

Trong phòng bếp không có gì cả, tủ lạnh cũng không có, vì vậy không có khả năng sẽ có đồ ăn được.

Cô tìm rất nhiều lần, xác thật là không có đồ gì, cũng không biết có chuột hay không, nếu có chuột thì tốt, lúc không chịu được nữa cô sẽ bắt chuột ăn.

Cô mở vòi nước, dòng nước mát lạnh chảy xuống dưới.

Còn may… có nước.

Cô liếm đôi môi khô nứt nẻ xuất huyết của mình, đưa tay dưới vòi nước rửa sạch những vết máu trên tay mình, sau đó nâng tay lên, mặc kệ nước lạnh uống vào.

Dòng nước giống như cam tuyền* khiến bờ môi khô nứt của cô dễ chịu, khiến tim phổi cô dễ chịu, cũng là cứu sống mạng cô. Cô không biết mình đã uống nhiều hay ít nước, chỉ biết là khi đi lại trong phòng dường như có thể nghe được nước ọc ạch trong bụng mình.

*cam tuyền: dòng nước ngọt.

Cô nghe nói, người không ăn gì có thể sống tới bảy ngày, nếu không uống nước chỉ sống được không quá ba ngày. Cô cũng không biết mình có thể sống thêm được mấy ngày nữa.

Cô đi ra ngồi vào một góc, co cơ thể lại thành một đống.

Cô đưa tay lên trước mắt mình, trong lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp, dường như tay cô thật sự đã kết thúc một mạng người.

Trước kia tay cô còn không chạm vào bọn họ đều nói là do cô giết, mà hiện tay tay cô còn vấy máu, liệu có ai tin cô không giết người.


Cô không giết Hạ Dĩ Hiên, là Hạ Dĩ Hiên vờ chết.

Cô không giết Tống Uyển, nhưng có khả năng Tống Uyển thật sự sẽ chết.

Kỳ thật người như vậy chết chưa hết tội, cô thật sự muốn giết bà ta nhưng cô không làm, cô cuối cùng vẫn không làm gì, dù cô muốn giết bà ta cỡ nào đi nữa thì đó cũng chính là mẹ Sở Luật, bà ta là mẹ Sở Luật.

Nhẹ nhàng, cô sụt sịt mũi, có phải đau lâu rồi liền sẽ không đau nữa, có phải đã qua mất ngày sẽ không còn đau.

Ở một nơi không thấy ánh mặt trời như vậy cô cũng không biết mình đã trải qua bao lâu, trời mờ sáng rồi lại tối, cô cũng không biết ngày mai mình còn sống không hay đã chết.

Lại một ngày qua đi, cô vươn tay lấy một quả táo, bụng đói lại kêu ọc ọc. Cô đặt quả táo lên mũi mình, không phải ngửi mùi táo mà dạ dày thi thoảng nóng rát, cô đặt quả táo cạnh miệng, há miệng ra những lại không dám cắn một miếng, cô sợ táo sẽ hết, cô sẽ không còn gì ăn.

Đến khi cô tỉnh dậy tay cô vẫn cầm quả táo kia, cô dựa về phía sau, nhiều năm sống mặc dù khổ sở như vậy nhưng cô cũng chưa từng bị đói quá.

Cô vẫn tự nhủ, chỉ cần cô có tay có chân thì như thế nào cũng không có khả năng chết đói, mà thật sự cô đã làm được, cô không bị đói bụng. Ở bãi đào vàng cô cũng dùng chính đôi tay của mình để có thể đổi về một bát cơm canh, nhưng hiện tại đối mặt với quả táo này cùng với tương lai không biết sẽ thế nào, cô thật sự không biết có tay chân thì làm được gì.

Cô đặt quả táo vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Vị chua chua ngọt ngọt khiến cô muốn khóc.

Nhưng bởi vì dạ dày không có gì bên trong, cho nên ăn vào như vậy lại chỉ khiến dạ dày thêm khó chịu, cũng là càng thêm cồn cào.


Một quả táo cô không biết mình sẽ ăn được mấy ngày, mỗi lần đói đến mức không chịu được cô mới cắn một miếng, nếu cồn ruột cô sẽ uống đầy bụng nước. Rồi cô sẽ ngủ. Đúng vậy, ngủ sẽ không thấy đói bụng, nhưng thời gian cô ngủ ngày càng nhiều vẫn lại thấy càng ngày càng đói.

Ăn hết quả táo, cô không phải đói mà là rất rất đói, cô đói muốn khóc nhưng lại không thể nề hà, hiện tại cô đói tới mức không còn sức để nhấc tay lên.

Lại một lần, cô mở hai mắt, tay ôm lấy dạ dày mình, sau đó lật người ghé vào góc nôn ra, nôn hồi lâu cũng chỉ ra được một ít nước.

Cô bám vào sô pha đứng lên, đi vào phòng vệ sinh lại uống vào một bụng nước, lúc này mới lảo đảo đi ra.

Đến khi lại một lần về tới nằm xuống sô pha dường như cô đã không còn chút sức lực nào.

Vươn tay, cô muốn lấy một quả táo, nhưng cô lần mò hồi lâu vẫn không thấy. Cô lần sờ hết xung quanh tìm kiếm đều không có.

Táo đã không còn.

Cô tuyệt vọng ôm lấy mặt mình.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, khôn còn táo, ngay cả một chút đồ ăn cuối cùng cũng đều đã không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui