“Sở Tương theo danh nghĩa mẹ anh, anh biết em không thích nó cho nên tất nhiên không để nó xuất hiện trong tầm mắt em, ngay cả cái tên cũng không được.” Sở Luật vươn tay ôm cô gái này vào lòng ngực, lúc này anh mới có được cảm giác cuộc sống của mình trọn vẹn.
“Nhược Tâm.”
“Dạ…” Tầm mắt Hạ Nhược Tâm vẫn dừng trên sổ hộ khẩu, thần sắc có chút nhợt nhạt đê mê.
“Anh sẽ cho em một hôn lễ lộng lẫy, viễn siêu với những người khác.” Sở Luật nhẹ nhàng tì cằm lên trán cô. “Anh sẽ không để em tủi thân, anh muốn đem mọi thứ cho em để bù lại những gì anh nợ em.”
“Em biết…” Hạ Nhược Tâm cười, tay cũng nắm chặt lấy bàn tay của anh.
“Ta cũng sẽ đem những gì các người thiếu ta trả cho các người.” Trong lòng cô nói, trên mặt cô càng kiều diễm hơn.
Lông mày Sở Luật hơi hơi dãn ra, ôm thêm chặt cô gái vào lòng mình.
Anh sợ anh không ôm cô sẽ chạy đi.
Anh sợ anh không ôm sẽ lại mất cô.
“Vì sao anh không hỏi em chuyện về Tiểu Vũ Điểm?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở miệng, xác thật muốn thử xem anh có biết việc này không, nhưng hiển nhiên hẳn là anh không biết.
Tống Uyển giấu mọi chuyện thật tốt, bà ta giấu được mọi người, bao gồm con của bà.
Sở Luật nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Nếu đã ra đi một cách dứt khoát như vậy em sẽ không dễ dàng mang bé về, mặc kệ bé ở nơi nào anh đều tin em sẽ để bé ở mội nơi an toàn.”
“Chỉ là…” Giọng anh có chút như thở dài, tiếng nói vẫn khàn khàn như cũ mang theo sự thâm trầm, giống như một cuốn sách cổ, cũng giống như một tiếng đàn cổ không gió không bão, âm điệu thanh trần. “Nhược Tâm, sau này em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi, đi quyết tuyệt như vừa rồi so với làm một người chết còn tàn nhẫn hơn.”
Hạ Nhược Tâm không nói gì, không ai biết hiện tại cô đang cười, cười châm chọc, cũng là cười trào phúng.
Đúng vậy, quyết tuyệt như vậy không phải sinh ly mà là tử biệt.
Có điều chỉ là mạng của cô ông trời không nhận thôi.
Cô nghịch nút áo của Sở Luật, thói quen này thật sự rất giống với Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng là, Sở Luật, anh thật sự tin tưởng em tự rời đi mà không phải bị bắt cóc? Cô híp hai mắt lại, có chút ánh sáng nhạt nhạt chợt lóe, mà hiển nhiên Sở Luật không phát hiện ra.
Rốt cuộc là em không hiểu hết anh hay anh không đủ hiểu em?
Hiện tại cô cũng có nghĩ, nếu lúc trước cô không bị đẩy xuống biển, Tiểu Vũ Điểm cũng không bị mất thì cố có mang theo con rời đi không? Cô không biết, có lẽ sẽ đi.
***
Bên ngoài, thi thoảng có ánh sáng chiều qua tán lá xuống mặt đường, cô đem hai tay chắn phía trước mắt mình nhìn lên, gương mặt trắng nõn cuối cùng cũng có một chút sức sống.
Một đôi giày cao gót ngừng lại thật lâu ở bên ngoài, sau đó bước vào trong tháng máy.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trên then cửa, có thể thấy được cửa đã có một tầng bụi dày, nghĩ tới nơi này cũng thật lâu không có người đến. Cô lùi về sau một bước, ngồi xổm xuống, tìm ở một góc thảm phía dưới thấy được chìa khóa, thật may nơi này không có người tới quét dọn, bằng không có lẽ chìa khóa cũng không còn.
Đây là nhà của cô và Tiểu Vũ Điểm, cho nên cô vẫn luôn có thói quen cất một chìa khóa dự phòng ở bên ngoài. Nhưng lúc này cô sợ nhìn thấy nơi này, bởi vì cô sẽ nhớ tới con gái hiện đã không còn.
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở, một ít bụi bay trong không khí chào đón cô. Nơi này mọi thứ vẫn giống như trước khi cô đi, chưa thay đổi chút nào.
Nước trong bình hoa trên bàn đã cạn, hoa cắm trong bình cũng đã khô héo, trên mặt bàn đã có một tầng bụi dày, đồ đạc cũng có chút mùi hôi nhè nhẹ.
Cô đi tới cầm lấy bình thủy tinh trên bàn, cô đưa lên trước mặt, có chút khổ sở, đây là bình Tiểu Vũ Điểm thích nhất, bé rất thích cắm vào bình đủ loại hoa cỏ, kể cả hoa cỏ dại bé hái ven đường bé cũng rất thích.
Bình còn đây nhưng người đã sớm không còn.
Cô thả bình xuống, tiếp tục đi về phía trước, kết quả lại dẫm phải thứ gì đó. Cô cúi đầu dịch thân mình, là một tờ giấy, cô ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên.
“Sở Luât, tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn gặp lại người của Sở gia. Sở gia các người làm hại tôi còn chưa đủ sao, sao còn làm hại Tiểu Vũ Điểm của tôi. Tôi hận anh, hận Sở gia các người. Đừng đi tìm tôi, bởi vì anh thật sự khiến tôi thấy ghê tởm. Có lẽ anh không biết mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh tôi đều muốn nôn.”
Cô nhíu mày, đây rất giống nét chữ của cô, nhưng đây không phải cô viết, chính cô có hay không chẳng lẽ cô không biết. Kể ra Tống Uyển làm vở diễn này rất thật, thật là hao tâm tổn huyết, ngay cả quần áo của cô có lẽ cũng không còn, chứng minh cô đã dọn đi.
Cô mở cửa phòng ngủ, bên trong mọi thứ vẫn như trước, giống như chưa có gì thay đổi, chỉ có thêm một tầng bụi dày. Cô đi vào, mở cửa tủ quần áo, bên trong quả nhiên trống không.
Bọn họ, cô cười lạnh, thật đúng là đã rất khổ tâm tính toán.
Đi đến mép giường, chăn đệm vẫn chỉnh tề, cô lấy ngón tay nhẹ búng một cái có thể thấy một tầng dày bụi rơi xuống. Cô đưa tay vào trong chăn sờ soạn, hồi lâu lấy ra một con búp bê. Búp bê đã có chút cũ nhưng được giữ gìn rất tốt, ngay cả quần áo của búp bê cũng rất sạch sẽ. Cô ngồi xuống, không sợ nơi này có bụi bẩn.
Cô ôm búp bê vào ngực mình, sau đó khóc không thành tiếng.
Không biết bao lâu sau cô mới đứng lên, lại đem búp bê đặt trong chăn tránh cho bụi rơi vào. Mọi thứ ở nơi này cô đều không động đến, có lẽ cô muốn nơi này còn cho cô một ít hồi ức.
Chỉnh lại quần áo một chút, cô đi ra rồi đóng cửa lại, sau đó khóa cửa, chìa khóa lại đặt ở chỗ cũ rồi mới rời đi.
Về tới nơi đang ở, Sở Luật cũng chưa về. Lúc này hẳn là anh vẫn đang ở chỗ làm làm. Cô vào thư phòng của Sở Luật, bên trong có một cái máy tính, một ít tài liệu, không có nhiều thứ khác. Người đàn ông này vẫn giống như trước, có khi xem công việc còn quan trọng hơn mạng của mình. Cô đi tới, ở phía sau bàn làm việc có một ngăn tủ, bên trong có một hộp sắt nho nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...