Đúng lúc này Tô vân Phỉ đi vệ sinh, Tống Uyển đang ở bên ngoài, bà vừa bưng tách trà, còn chưa kịp hưởng thụ một chút trà chiều liền nghe được Sở Tương khóc rống dường như đang rất đau đớn.
Bà đặt cái ly trên mặt bàn, người cũng vội vàng đứng lên.
Khi bà vừa tới liền thấy Sở Tương ngồi dưới đất, thỉnh thoảng dụi mắt khóc lóc, trên trán sưng lên một cục u rất đau đớn.
“Hương Hương!” Tống Uyển vội vàng chạy tới đỡ Sở Tương lên, Sở Tương vươn tay chỉ Tiểu Vũ Điểm.
“Bà nội, em đẩy cháu, là em đẩy cháu. Bà nội, cháu đau, cháu đau quá…” Nó khóc lóc, định lấy tay sờ lên trán lại bị Tống Uyển kéo tay lại.
“Hương Hương ngoan, đừng cử đồng, lát nữa bà sẽ đưa cháu đi bác sĩ khám.”
Đôi mắt Sở Tương vẫn trào nước mắt, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Uyển, hai mắt khóc đỏ rũ xuống lúc này hiện lên một chút nhàn nhạt thích thú.
“Tiểu Vũ Điểm lại đây.” Tống Uyển lãnh đạm nói, ngay cả âm thanh cũng không có chút hòa khí.
Tiểu Vũ Điểm hơi co người lại, bé ôm chặt búp bê của mình, cúi đầu nhìn xuống chân, kỳ thật cũng rất sợ hãi.
Bé không biết vì sao chị lại bị ngã, rõ ràng bé không làm gì cả, vậy mà chị lại nói do bé đẩy, nhưng bé không có a. Mẹ đã nói trẻ con nói dối mũi sẽ dài ra, sao chị nói dối mũi lại không dài ra?
“Tiểu Vũ Điểm lại đây.” Tống Uyển lại nói một câu.
Tiểu Vũ Điểm bị tiếng của bà dọa giật mình, bé đi từng bước từng bước tới đứng trước mặt Tống Uyển. Bé vẫn cúi đầu nhìn xuống chân mình.
“Ngẩng đầu.”
Tống Uyển càng không thích đứa bé trước mặt, lại nhớ chính mình bởi vì đứa nhỏ này mà hiện tại chồng không để ý tới bà, con trai cũng không còn thân cận với bà như trước, trong lòng liền không khỏi có chút tức giận.
Đứa nhỏ này là đứa cháu duy nhất của Sở gia, nhưng sao từ lúc sinh ra cứ như là để chống lại bà.
Tiểu Vũ Điểm sợ hãi ngẩng mặt lên, kia khuôn mặt giống mẹ như đúc, tức khắc làm Tống Uyển liền nhớ tới Hạ Nhược Tâm từng tát vào mặt mình.
“Vì sao cháu lại đẩy chị, mẹ cháu dạy cháu như vậy à? Dạy cháu biết làm chuyện xấu?” Tống Uyển trầm mặt, tựa như mặt mình vẫn còn đau, nóng rát, mà nóng rát bởi vì từng bị Hạ Nhược Tâm cho bà một cái tát.
“Không có.” Tiểu Vũ Điểm cố gắng ngẩng mặt lên.
“Tiểu Vũ Điểm không có đẩy chị, không có làm chị bị thương. Mẹ là mẹ tốt nhất, mẹ không làm chuyện xấu, Tiểu Vũ Điểm cũng không làm chuyện xấu.” Tuy rằng bé còn nhỏ không hiểu gì nhưng bé đã biết mình phải biết bênh vực mẹ.
“Còn nói dối?” Tống Uyển xám mặt lại, đối với trẻ con nói dối không thích chút nào, kể cả đứa nhỏ này là cháu ruột của bà thì sao, không dạy cho dỗ tốt chính là sai.
“Tiểu Vũ Điểm không có.” Tính tình Tiểu Vũ Điểm cực kỳ giống Sở Luật, bé nói không có là không có, bé không làm thì sẽ không nhận.
“Tiểu Vũ Điểm, xin lỗi, xin lỗi chị mau.” Tống Uyển kéo Tiểu Vũ Điểm tới trước mặt mình, bàn tay cũng không chú ý lực bóp mạnh vào vai khiến Tiểu Vũ Điểm đau.
Nhưng tiểu gia hỏa này không muốn, bé cũng cảm thấy tức giận, môi mím chặt. Lúc này nếu ai quen Sở Luật liền nhất định có thể phát hiện, bộ dáng đứa nhỏ này quả thật với Sở Luật giống nhau như đúc, đồng dạng quật cường, đồng dạng không dễ dàng thay đổi.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê của mình, mặc kệ Tống Uyển uy hiếp thế nào, lớn tiếng thế nào bé cũng không mở miệng. Bé quay lại về phía sau nhìn thoáng qua.
Anh thấy được, sao anh không nói giúp cho bé?
Lâm Thanh cũng phát hiện Tiểu Vũ Điểm chăm chú nhìn mình nhưng nó chỉ tiếp tục viết, mặc kệ là ai khóc cũng không liên quan gì tới nó.
Tiểu Vũ Điểm mềm rắn đều không nghe thật sự chọc giận Tống Uyển. Bà không tin bà không quản được một đứa trẻ, mẹ đã như vậy, cha cũng như thế, hiện tại ngay cả đứa bé cũng đối xử với bà như vậy, bọn họ rốt cuộc có coi bà là trưởng bối không.
“Đưa tay ra.” Mặt Tống Uyển không cảm xúc làm ngay cả Sở Tương phía sau đều sợ hãi.
Tiểu Vũ Điểm mím môi, sau đó vươn tay của mình ra.
‘Bẹp’ một tiếng, Tống Uyển đập vào bàn tay nhỏ kia. Tống Uyển vẫn mím chặt môi, nước đã long lanh trong hốc mắt bé.
“Xin lỗi, lập tức xin lỗi chị.” Tống Uyển thật sự không muốn đánh bé, chỉ là đứa nhỏ này tính tình quá bướng, đã làm bà không còn chút kiên nhẫn nào. Xin lỗi, chỉ cần xin lỗi bà sẽ không tức giận nữa.
Nhưng bà không biết, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan ngoãn, bé rất nghe lời, nhưng đồng thời tính của bé rất quật cường.
Bé không làm sai, mẹ của bé cũng không làm sai.
Lại ‘bẹp’ một tiếng, nước mắt của Tiểu Vũ Điểm cuối cùng không ngừng trào ra, nhưng tay của bé vẫn cứ không thu lại.
Tô Vân Phỉ từ trong WC đi ra, kết quả không thấy Tống Uyển đâu, trong nhà cũng không có ai.
Bà có chút buồn bực, người này đã chạy đi đâu.
Trong lòng bà căng thẳng, sợ rằng Tống Uyển đã mang Tiểu Vũ Điểm đi, vì thế vội vàng chạy tới thư phòng bên kia.
Kết quả bà vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh bên trong khiến cho kinh sợ.
“Cháu rốt cuộc không xin lỗi?” Tống Uyển nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ phía trước đã bị bà đánh sưng lên, trong ngoài đều đã không xuống nước được nữa, tính tình ngang ngạnh của đứa trẻ trước mặt thật sự khiến bà điên lên.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, bé mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm Tống Uyển không chớp mắt. Tống Uyển có cảm giác bị người khác xem thường, bà giơ tay lên rồi đập mạnh xuống.
‘Bẹp’ một tiếng, cánh tay trắng nõn kia lại bị bà đánh tới.
Tô Vân Phỉ hoảng sợ lúc này mới phản ứng lại được.
“Chị sao lại đánh Tiểu Vũ Điểm của em?” Bà chạy tới ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, cẩn thận dỗ dành. Tiểu Vũ Điểm nắm chặt cánh tay đau đớn của mình, môi nhỏ gọi một tiếng: “Bà…”
“Tiểu của điểm của em, cháu gái em?” Tống Uyển hiện đã nổi nóng, kỳ thật lúc này bà không biết mình đang làm gì, đang nói gì. “Cô làm gì có đứa cháu gái nào, đây là con cháu của Sở gia. Cô muốn có cháu gái hãy kêu con cô đẻ một đứa đi, một đứa đồng tính luyến ái sao có thể đẻ ra trẻ con được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...