“Phiền em rồi, Vân Phỉ.” Tống Uyển khách khí nói, kỳ thật bà cũng đã đói bụng nhưng vẫn ở chỗ này không rời xa.
“Không có gì.” Tô Vân Phỉ xua tay nói. “Dù sao cũng làm cho A Luật, thuận tiện mang sang cho chị luôn.” Lời nói của Tô Vân Phỉ quả thật như bổ đao, lời nói này khiến Tống Uyển không biết có cảm giác gì, tóm lại trong lòng rất khó chịu.
Tô Vân Phỉ tiến đến nhìn chằm chằm mặt Sở Tương trắng bạch như quỷ, cũng không yêu mến gì nhiều. Tuy rằng đều là trẻ con nhưng bà vẫn thích con cháu nhà mình.
“Mặt nhợt nhạt như vậy, sao cùng phẫu thuật với Tiểu Vũ Điểm mà Tiểu Vũ Điểm lại khá hơn rất nhiều?”
Bà cố ý hỏi, Tống Uyển nghe được nhưng lại chưa hiểu, có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến chỉ số thông minh của bà cũng bị giảm xuống.
“Mới phải phẫu thuật thêm một lần, cũng thật vất vả cho đứa nhỏ này.”
“Nó có gì mà vất vả?” Tô Vân Phỉ nói không chút khách khí. “Đã lấy không một quả thận, người bình thường chỉ có hai còn nó có hẳn ba quả.”
Sắc mặt Tống Uyển cũng không tốt, đến lúc này bà còn không hiểu ý tứ trong lời của Tô Vân Phỉ thì bà thật quá ngu đần.
“Nếu em không có việc gì thì có thể đi rồi, Hương Hương cần nghỉ ngơi.” Tống Uyển đứng lên, không muốn nghe Tô Vân Phỉ cứ mỗi câu lại một câu không hề dễ nghe. Đều là trẻ con, bà đâu biết sự tình sẽ thành như vậy, bây giờ còn có thể làm sao được nữa, chẳng lẽ cắt quả thận này trả lại cho Tiểu Vũ Điểm sao.
Mà bà không biết thật sự Sở Luật từng có ý nghĩ như vậy, có điều cuối cùng không thực hiện, nguyên nhân chỉ bởi vì anh không muốn lại khiến con gái chịu một lần đau, còn có dẫu đưa được trở lại thì sẽ thế nào, vẫn là đã bị Sở Tương sử dụng rồi.
Tô Vân Phỉ thấy được Tống Uyển không vui, nhưng chị ấy không vui còn những người khác có vui sao.
“Chị, chị nói thật cho em.” Âm thanh Tô Vân Phỉ đanh lại, lúc này mới thật sự nói chuyện nghiêm túc với Tống Uyển, làm người không thể như vậy, nếu làm không tốt sau này sao có thể sống cùng Sở Luật được nữa.
“Chuyện gì?” Ngữ khí của Tống Uyển cũng không quá tốt, lúc nãy còn giống hai chị em thân tình, hiện giờ bắt đầu có chút ý tứ xa cách.
Tô Vân Phỉ hơi khó chịu với Tổng Uyển, nhưng bà vẫn phải hỏi rõ mới được.
“Chị, hôm nay có phải chị nhờ vị bác sĩ người nước ngoài của Tiểu Vũ Điểm phẫu thuật cho Sở Tương?”
“Đúng thì thế nào?” Tống Uyển không phục hỏi lại Tô Vân Phỉ. “Đều là con cháu Sở gia, bọn họ hiện giờ đều chỉ quan tâm Tiểu Vũ Điểm nơi đó, sao không lại đây thăm Hương Hương? Tuy Hương Hương không phải ruột thịt của Sở gia nhưng hiện tại nó cũng họ Sở. Đều là trẻ con, nhưng không phải Tiểu Vũ Điểm không bị sao sao, ăn ngon ngủ tốt, cũng không thấy cháu khóc. Còn Hương Hương đã đau vài cơn, miệng vết thương cũng nứt ra rồi, chị để vị bác sĩ người nước ngoài kia phẫu thuật cho Hương Hương thì có gì không đúng?”
“Không có gì không đúng sao?” Tô Vân Phỉ không tức giận, chỉ có chút hờn dỗi. “Chị, ý của chị là Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn, không khóc cho nên là bé sai phải không?”
“Này…” Tống Uyển bị hỏi khiến á khẩu không trả lời được.
“Chị,” giọng Tô Vân Phỉ cũng trầm hơn. “Chị cho rằng vì sao Tiểu Vũ Điểm phải nằm viện? Bé bị cắt đi một quả thận, là một quả thật đấy. Chị, miệng vết thương kia lớn như nào, chị chăm Sở Tương hẳn cũng biết của Tiểu Vũ Điểm. Sở Tương đã sáu tuổi, nó khóc khiến miệng vết thương bị rách, Tiểu Vũ Điểm mới bốn tuổi, không phải cháu không biết đau mà cháu biết mình không được khóc. Cháu nó ngoan chẳng lẽ lại là sai, chị hiện tại oán Tiểu Vũ ĐIểm Ngoan, vì cái gì lại không nói Sở Tương, Sở Tương vốn lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi. Kể từ khi cháu nó được tìm về chị có chăm cháu không, chị có ôm cháu lần nào chưa, chị có từng yêu cháu không?”
“Cháu không cần chị.”
Tống Uyển cũng nghĩ chính là Tiểu Vũ Điểm không thích mình.
“Không phải chị có Sở Tương rồi sao?” Tô Vân Phỉ về nhà nhất định phải nói với Đỗ Bân, ông ấy như thế nào lại có một người chị như vậy, tuy rằng là cùng một cha một mẹ nhưng sao lại giống như không phải là ruột thịt.
Tô Vân Phỉ đứng lên, luôn cảm giác chị mình đã bị quỷ ám vào tâm hồn.
“Chị, chị đừng trách em nói chị.” Bà đi tới trước mặt Sở Tương, xác thật cũng là đứa bé đáng thương, những dẫu nó có đáng thương cũng không thể đáng thương bằng đứa cháu của bà.
“Chị cũng đừng oán trách sao mọi người không tới thăm cháu. Chị cứ chăm sóc tốt cho Sở Tương đi, không cần tới quản Tiểu Vũ Điểm. Trong nước chúng ta cũng có rất nhiều bác sĩ giỏi ở lĩnh vưc này, mong chị về sau đừng tìm tới vị bác sĩ kia.”
“Chị đem bác sĩ đi khiến Tiểu Vũ Điểm thật vất vả mới ngủ được. Không phải cháu không đau, cháu cũng bị đau như Sở Tương vậy, thậm chí còn đau hơn. Chỉ là cháu nó hiểu chuyện cho nên mới không cần phải thêm một lần phẫu thuật linh tinh.”
Được rồi, bà nói thế là đủ rồi, có nghe hay không là chuyện của Tống Uyển. Cái sai cũng đã sai rồi, không cần phải đem trách nhiệm đẩy lên đầu người khác, không cần lý do gì cả, sai chính là sai, đúng tức là đúng.
Cứ tiếp tục thế này thì ai cũng không cứu được chị ấy nữa.
***
Tống Uyển suy nghĩ cả đêm, bà biết mình nên đi xin lỗi nhưng lại không muốn mất mặt. Đó là con trai bà, bà sao có thể cúi đầu, nhưng bà lại vừa nhớ tới lời của Tô Vân Phỉ, là bà sai thật rồi. Rốt cuộc thì thận của Tiểu Vũ Điểm cũng nằm trong cơ thể của Sở Tương.
Cả đêm bà không ngủ được, sáng ra bà muốn đi tìm con trai để nói chuyện nhưng đúng lúc đó thì Sở Tương lại phát sốt, bà vội vàng đi tìm bác sĩ, bác sĩ xem xét xong cũng không tìm ra được nguyên nhân.
“Sở phu nhận, tôi thấy bà vẫn nên mời bác sĩ Giản hôm qua lại đây, phẫu thuật là ông ấy làm, hẳn ông ấy biết xử lý chuyện này như thế nào.”
Tống Uyển nghĩ thấy cũng đúng, bà vội vàng qua tìm kiếm vị bác sĩ kia, cũng đem những lời cảnh cáo của Tô Vân Phỉ quên sạch. Hiện trong mắt bà chỉ có Sở Tương, rốt cuộc hiện tại Sở Tương mới đang bị nguy hiểm nhất, những cái khác sau này giải quyết cũng không muộn.
Nhưng lúc bà tới thì chỉ có một phòng bệnh trống rỗng chờ đón bà, mặc kệ là Sở Luật, Hạ Nhược Tâm hay Tiểu Vũ Điểm, cả vị bác sĩ kia nữa đều đã rời đi.
Bà đi hỏi mới biết được hóa ra bọn họ mới chuyển viện. Mà chuyện này khiến cho bà đang hối hận muốn chết lại thành không thoải mái, cháu gái chuyển viện vì sao không nói cho bà một tiếng. Hơn nữa vì sao lại không đưa Hương Hương đi cùng, chẳng lẽ Hương Hương của bà không phải là người của Sở gia sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...