Nhắm chặt hai mắt lại, cơ thể anh có chút không thoải mái, có lẽ đã ở trong xe một thời gian dài, xương cốt cũng có chút đau nhức, nhưng khóe môi anh vẫn luôn mỉm cười.
“Ngủ ngon, Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm, ngày mai chúng ta gặp lại.” Anh đem đầu mình dựa vào ghế trên, có lẽ là do quá mệt mỏi nên cho dù là ở trong xe anh vẫn có thể nhanh chóng ngủ được.
Buổi sáng, âm thanh mở cửa đánh thức anh, Tiểu Vũ Điểm tung tăng đi ra, hướng Sở Luật đi tới, mà Sở Luật bên kia cũng vội vàng bừng tỉnh, mở cửa xe ra.
“Làm sao vậy?” Anh ngồi xuống, cùng Tiểu Vũ Điểm hai mắt nhìn thẳng, Tiểu Vũ Điểm rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ, tóc trên đầu cũng được buộc gọn gàng còn được đính thêm vài cái kẹp tóc rất dễ thương.
Bé vươn cánh tay nho nhỏ của mình ra, mà Sở Luật lại không biết bé muốn gì đây? Anh cũng không có cái gì để cho bé cả.
Anh vội vàng đem bàn tay lục lọi trong túi, chỉ là trong túi của anh trừ bỏ tiền thì không có cái gì cả.
“Tiểu Vũ Điểm, con cần gì chú sẽ đi mua cho con?” Anh hỏi Tiểu Vũ Điểm, bé muốn cái gì cũng được, anh sẽ nhanh chóng mua về cho bé.
Tiểu Vũ Điểm vươn cái tay nhỏ của mình, kì quái lắc đầu.
“Tiểu Vũ Điểm không cần gì cả, Tiểu Vũ Điểm chỉ muốn chú đi theo Tiểu Vũ Điểm thôi. Mẹ nói không thể lấy đồ của người khác”.
Anh nhìn cái tay nhỏ của bé, lại nghe được âm thanh mềm mại như thế, anh vươn tay mình ra nắm ấy bàn tay nhỏ của con gái, đây là lần đầu tiên bé chủ động tiếp cận với anh.
Cô sẽ không chán ghét anh vì điều này có phải không?
“Chú, chúng ta về nhà đi.” Bé chỉ cánh cửa đã mở ra ở phía sau, bên trong mẹ đã nấu sẵn cơm rồi, mà bé cũng rất muốn có người ăn cùng bé, có mẹ còn có chú, bé đều rất vui mừng.
“Được, chú cùng con về nhà.” Sở Luật cảm giác bàn tay mình chảy đầy mồ hôi, cũng không biết nắm lấy bàn tay nhỏ của bé như thế nào, dường như có thứ gì đó đang chạm mạnh vào lòng anh. Một cảm giác gì đó bồng bệnh đang lan tỏa đến khắp thân thể anh.
Anh đi vào, bên trong bày trí đều giống như trước kia khi anh chưa rời đi, cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là trừ bỏ, nhiều thêm hai người, Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp đi ra, đem một cái chén nữa đặt lên bàn, trên bàn giờ đã có hai cái chén lớn, một cái chén nhỏ, giống như một gia đình bình thường, một đôi vợ chồng cùng một đứa con gái rất đáng yêu.
“Quần áo của anh tôi không động đến, đồ đạc của anh cũng đều ở chỗ cũ.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói một câu, sau đó lại trở về lại phòng bếp, nhưng là trong lời nói của cô đã xác minh cho Sở Luật một việc đó là bây giờ anh rốt cục cũng có thể thường xuyên thay quần áo ở đây, đương nhiên cũng có thể ăn cơm ở đây, buổi sáng anh cũng không còn đói bụng nữa. Anh đứng ngây ngẩn ở đó hồi lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào, đến khi có một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chạm vào bàn tay to của anh, anh mới chợt phản ứng lại.
Tiểu Vũ Điểm chun cái mũi nhỏ đáng yêu: “Mẹ nói không đánh răng, không rửa mặt sẽ không có cơm ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm buổi sáng đã tẩy rửa rất sạch sẽ.” Bé sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình, quả thật đã rất sạch sẽ.
“Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất sạch sẽ.” Sở Luật nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Anh đi tới tủ quần áo, mở ra, bên trong là quần áo của ba người được treo lên rất chỉnh tề.
Thật sự rất có cả giác gia đình, trước kia quần áo của anh chiếm toàn bộ trong tủ quần áo, đồ trong nhà cũng đều được người hầu xử lý tốt, thời điểm mà Lý Mạn Nhi ở đó cũng như thế nhưng anh lại không có được cảm giác của một gia đình. Ngón tay anh lướt qua quần áo của Hạ Nhược Tâm, quần áo cô rất đơn giản, tuy có chút cũ nhưng là cô vẫn luôn luyến tiếc không muốn vứt bỏ. Anh lấy ra quần áo của mình, đi vào phòng tắm, đồ dùng của anh tất cả đều ở đó, cũng không đi chuyển quá nửa phân.
Mười phút sau, anh nhanh chóng xử lý tốt chính mình mới ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên ghế bên kia, thỉnh thoảng lại đung đưa đôi chân nhỏ, hai tay sờ sờ cái chén trước mặt, bé đói bụng.
Sở Luật thấy vậy biết bé đang đói vụng cũng vội vàng đi tới, ngồi xuống, thức ăn trên bàn cũng không nhiều, đều là dùng đồ anh ngày đó mua về để nấu, anh tuy mua nhiều nhưng lại chỉ cùng một loại, bởi vì, anh cũng chỉ biết làm một món nên chỉ mua cùng một loại. Nhưng đều là loại đó nhưng được Hạ Nhược Tâm chế biến thì hương vị lại trở nên khác hẳn, như thế nào lại cảm giác ăn rất ngon.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn chén cơm trong tay, chỉ là không biết anh trước giờ đều ăn đồ ăn do đầu bếp nấu liệu có ăn được đồ ăn do cô nấu không. Cô ngẩng đầu, chiếc đũa trong tay cứng đơ một chút, Sở Luật bên kia có chút ngượng ngùng nói.
“Xin lỗi, anh thực sự rất đói.” Anh nói xong lại ngấu nghiến ăn, anh không nói dối, anh thật sự rất đói bụng, hôm qua anh cũng chỉ ăn được một chén cơm, đương nhiên là rất đói.
Nhưng anh cũng không quên còn có Tiểu Vũ Điểm, đem thức ăn ngon gắp lên chén của bé, anh lại nhìn về phía của Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm bên kia cũng nâng đầu lên, nhưng sau đó lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Rốt cuộc, anh gắp cho Tiểu Vũ Điểm rất nhiều đồ ăn, bữa cơm này liền tính là cảm ơn anh đi. Sau khi ăn xong Sở Luật đứng ở một bên, Hạ Nhược Tâm không đuổi anh đi, như vậy anh cũng lại đứng ở chỗ này chơi cũng Tiểu Vũ Điểm. Anh vẫn luôn ở đây, nhưng lại quên mất, thời gian đi làm đã sắp tới, nếu còn như vậy thì cái thanh danh cuồng công việc của anh phải nhường cho người khác mất. Sở Luật trước nay đều không đi làm trễ, cho dù có bệnh đi chăng nữa.
Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái đứng ở một bên, chờ người này đi, tuy cũng không nói gì nhưng vẻ mặt lại hiện ra nét đuổi khách rất rõ ràng, Tiểu Vũ Điểm kéo kéo quần áo của mẹ, mở to mắt ra, thỉnh thoảng lại liếc qua anh một chút.
Sở Luật có chút khó khăn nắm chặt tay, sau đó lại mở miệng nói.
“Anh đi trước.”
Hạ Nhược Tâm cũng không nói gặp lại, bởi cô cũng không muốn sẽ gặp lại người đàn ông này.
“Mẹ, chú đi rồi.” Tiểu Vũ Điểm xoay người, kéo lấy quần áo của mẹ.
“Đúng vậy, chú đi rồi.” Hạ Nhược Tâm ôm lấy thân thể của bé, ôm vào trong phòng.
“Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ.”
“Mẹ, búp bê nhỏ.” Tiểu Vũ Điểm dụi dụi đôi mắt tìm búp bê, Hạ Nhược Tâm từ một bên ngăn tủ lấy ra búp bê nhỏ đặt ở trong lòng bé.
Tiểu Vũ Điểm ôn lấy, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ búp bê trong ngực mình, ngủ thật mau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...