Cô bắt đầu đứng thưởng thức phong cảnh xung quanh. Tiểu Vũ Điểm trong lòng cô cũng dùng sức ngó nghiêng giống như nhìn được chuyện gì thú vị.
Một lúc sau Bạch Thần Phong đi về, tuy rằng Hạ Nhược Tâm không biết Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong nói gì nhưng dường như Vệ Lan đã thoải mái hơn trước một ít. Sau đó không lâu, bà cũng theo mấy người bạn mới quen đi du lịch.
Tới lúc Bạch Thần Phong quay lại một lần nữa thì Vệ Lan đã sớm rời đi. Lúc ấy Bạch Thần Phong rất khổ sở, thất vọng và tuyệt vọng.
Đây là chuyện người khác, Hạ Nhược Tâm quản không được. Trong nhà lại gần như chỉ còn hai mẹ con cô, Cao Dật gần đây ít trở về, nếu như không phải trong phòng khách thi thoảng còn ngửi thấy hơi thở của anh thì Hạ Nhược Tâm thật sự cho rằng anh không hề về nhà.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới, vươn hai tay mình để Cao Dật ôm.
Chỉ là hiện tại Cao Dật đang ôm một mỹ nữ tóc vàng, hai người sớm đã khó chia lìa, dường như đang muốn cởi quần áo làm việc.
“Ba, ôm một cái.” Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, bé cũng không biết Cao Dật đang làm gì nên bé vẫn cố chấp vươn tay muốn ba ôm lấy, vì đã lâu ba không ôm bé.
“Con gái anh à?” Cô gái tóc vàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, vì nhéo hơi mạnh khiến khuôn mặt bé có vết đỏ ửng. Đôi mắt Cao Dật hiện nhẹ lên một cái gì đó, rồi sau anh hơi nhếch miệng: “Con người khác, không quan hệ gì với anh.”
“Đi,” Cao Dật sờ mông cô gái, “Chúng ta đi làm chuyện đứng đắn đi.”
“Đồ đáng ghét.” Hai người cười đùa đã đi vào trong phòng, sau đó phịch một tiếng liền đóng cửa lại.
Tiểu Vũ Điểm dùng mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, bé đi tới trước cửa rồi đứng đó không rời đi.
“Ba.” Bé đập vào cửa, muốn ba ra, bé muốn ba.
“Ba…” Bé lại đập vào cửa, hai tay của bé đã bị đau, nhưng bé có tính giống như mẹ, muốn làm gì thì một hai phải làm tới.
‘Cạch’ một tiếng cửa bị mở ra, lại cũng không chú ý trực tiếp đẩy bé đang đứng bên ngoài.
Đầu Tiểu Vũ Điểm đập vào cánh cửa tê rần, bé lau hai mắt liền khóc lên.
“Thật phiền.” Cao Dật từ trên cao nhìn xuống đứa bé đáng thương đang khóc lóc trên mặt đất, không còn như trước kia sẽ ôm bé, sẽ dỗ bé. Anh đóng sầm cửa, bên ngoài bé càng lúc càng khóc lớn, âm thanh nấc thành từng đợt, nhưng bên trong hai người vẫn đang làm điều muốn làm.
“Tiểu Vũ Điểm…” Hạ Nhược Tâm nghe được tiếng con gái khóc vội vàng chạy tới, kết quả thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi dưới đất không ngừng dùng tay mình lau nước mắt, còn nghe được lẫn với tiếng khóc của bé bên ngoài còn có thanh âm nam nữ từ bên trong vọng ra.
Cô đi tới lấy tay bịt hai tai con gái, một tay ôm bé lên bế bé đi khỏi nơi này.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nghẹn ngào, bé ngẩng mặt lên, đưa tay ôm lấy cổ mẹ, khổ sở nói:
“Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ nhất.”
Bé không yêu ba, ba hư, ba xấu nhất.
Trong lòng Hạ Nhược Tâm đột nhiên thấy đau xót, cô ôm con gái chặt hơn một ít:
“Mẹ cũng yêu nhất Tiểu Vũ Điểm, yêu nhất yêu nhất Tiểu Vũ Điểm.”
Cô không biết vì sao Cao Dật lại biến thành như này, có lẽ vì buổi tối kia, hay bởi vì anh đã thay đổi, không còn là Cao Dật cô đã biết.
Cao Dật mỗi ngày đều thay phụ nữ, mang theo những người khác nhau về nhà. Dường như anh đang phóng túng chính mình, anh cũng không thích Tiểu Vũ Điểm, vì vậy Tiểu Vũ Điểm đã bị tổn thương. Hạ Nhược Tâm không còn cách nào bèn lại gửi con sang nhà phu nhân Mỹ Phù.
“Cao Dật, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Một ngày, Hạ Nhược Tâm thấy Cao Dật định đi ra ngoài bèn chặn anh lại.
Bọn họ đúng là cần nói chuyện một chút mới được.
“Được.” Cao Dật nhìn đồng hồ: “Nhưng em chỉ có nửa giờ, anh đã có hẹn với người khác, nếu anh lỡ hẹn em có chăm sóc cho anh không?” Anh nói, tầm mắt đảo qua người Hạ Nhược Tâm một lần, cái loại ánh mắt này giống như muốn đem lột sạch quần áo của người khác khiến Hạ Nhược Tâm rất khó chịu.
Anh đi tới, ngồi xuống vắt chéo hai chân lại.
Hạ Nhược Tâm vội đi tới ngồi đối diện anh.
“Cao Dật, em có thể hỏi nguyên nhân không?”
Cô thật sự không tin được Cao Dật sẽ thành như vậy, cho dù cô chính mắt nhìn thấy, còn không phải chỉ một lần, nhưng cô vẫn cứ tin tưởng Cao Dật mà cô biết không phải như vậy. Ít nhất anh sẽ không vô tình như vậy với một đứa trẻ mang xương tủy của mình.
Cho nên cô muốn biết nguyên nhân, không có chuyện gì là giải quyết không được. Bọn họ thật sự có thể.
“Nguyên nhân?” Cao Dật vươn tay đặt trên đầu gối mình, sau đó nhẹ nhàng buông thõng.
“Em cho rằng một người đàn ông từng nghiện ma túy sẽ còn giống như trước? Nhược Tâm…” Anh đột nhiên cười nhoài tới, ngón tay khẽ đặt lên khuôn mặt tú mĩ của cô, “Ai cũng sẽ thay đổi.”
“Nhưng bản tính sẽ không thay đổi.” Hạ Nhược Tâm vẫn tin tưởng Cao Dật có nỗi khổ nào đó.
“Bản tính?” Cao Dật cười lạnh một tiếng, “Bản tính, em nói chuyện bản tính với anh? Nhược Tâm, em không hiểu anh rồi.” Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy một bao thuốc, rút một điếu đặt lên miệng rồi đốt lên.
Động tác này rất quen thuộc, giống như Sở Luật, ít nhất cũng là có mấy năm nghiện thuốc lá chứ không phải mới học được.
“Nhược Tâm, em quá ngây thơ rồi.” Anh phun một vòng khói. “Quá khứ của anh dường như em cũng chưa từng biết?”
Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy môi, đúng vậy, cô không biết, cô cũng không hỏi tới.
“À…” Cao Dật cười nhạo một tiếng, khuôn mặt thon gầy giống như bị bịt kín một tầng khói xám. “Em muốn biết không?” Anh vẩy tay khiến đám khói tràn tới mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm né qua một bên, không thích mùi khói thuốc, cũng không thích anh như vậy.
Cao Dật thu hồi tay, cười không kiêng nể gì.
“Anh từ mười ba tuổi đã cùng quan hệ nam nữ với người khác, người phụ nữ kia là cô giáo anh. Mười bốn tuổi phá xe người khác, sau đó đem nhốt chủ xe ở bên trong suốt 24 giờ. Mười lăm tuổi đánh gãy chân người khác, lúc mười sáu tuổi…”
“Đừng nói nữa!” Hạ Nhược Tâm không muốn nghe nữa, không phải bởi vì cô không chịu nổi, mà bởi vì anh giống như một người đã liền sẹo cứ như vậy bị kéo ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...