Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhướn mi, trong mắt nổi lên một tia mờ mịt: “Cao Dật có  thích tôi hay không với cô không liên quan đến nhau, nhưng tôi biết, Cao Dật ghét nhất chính là loại phụ nữ  đáng ghê tởm như cô. Bạch tiểu thư, cô là một người lớn,  một người trưởng thành, còn Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa bé mà thôi, cô thật sự cho rằng cô ức hiếp một đứa nhỏ sẽ thỏa mãn được lòng hiếu kì bây giờ của cô sao, cô cho rằng, cô làm như vậy là  phù hợp với thân phận hiện giờ của cô?”

Ức hiếp một đứa bé, việc làm cô thật sự rất mất mặt.

Bạch Lạc Âm bị cô chỉ trích  sắc mặt khẽ biến, lúc đỏ lúc trắng, nhưng Bạch Lạc Âm vẫn mạnh miệng không chịu nhận lỗi: “Là cô sinh sự trước, cô đoạt Cao Dật từ tay tôi, đây là cô tự tìm lấy.”

Hạ Nhược Tâm cẩn thận lôi kéo bàn tay nhỏ của con gái, bước đi lướt qua phía sau Bạch Lạc Âm giọng nói của cô nhàn nhạt truyền tới, như một cái tát đánh thẳng vào mặt của Bạch Lạc Âm: “Nếu anh ấy thích cô thì bất luận có là  ai đi nữa cũng không thể cướp lấy anh ấy từ tay cô, nhưng nếu anh ấy không yêu cô, bên cạnh anh ấy cũng sẽ có người khác, cho dù đó không phải tôi cũng sẽ là người khác, nhưng tôi khẳng định chắc chắn một điều rằng người đó hoàn toàn không phải cô”.

Hạ Nhược Tâm sờ sờ đầu tóc của bé, hoàn hảo, Bạch Lạc Âm không làm cho bé  bị thương, con bé chỉ khóc mà thôi, cô nhớ cô đã tự nhủ, cô sẽ không làm cho con gái mình trở thành một Hạ Nhược Tâm thứ hai, cho nên bây giờ bằng bất cứ giá nào cô nhất định phải bảo vệ  tốt cho con bé.

“Tiểu Vũ Điểm, sau này không được đi lung tung nữa, có biết không?” Cô nhẹ nhàng nắm cánh tay nhỏ của bé con.

Tiểu Vũ Điểm nhăn mũi cái mũi nhỏ, ủy khuất nói, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, bên ngoài rất nhiều người xấu.” Giọng nói non nớt, rất dễ nghe của trẻ con nhưng khi đến tai của Bạch Lạc Âm lại làm cô biến sắc, sắc mặt dần dần kém đi.


Bạch Lạc Âm đứng tại chỗ, thẳng đến khi hai mẹ con biến mất, từng cơn gió thổi qua lạnh ngắt, tát thẳng vào mặt cô.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Hạ Nhược Tâm, tôi nhất định sẽ làm cô phải biến khỏi Bạch Gia, Cao Dật sẽ là của tôi, nhất định sẽ như vậy!”

Bạch Lạc Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, âm thanh trước mắt dường như trở nên hỗn độn, một bóng người dừng lại ngay trước mặt cô.

“Dật…” Môi cô run rẫy nói, đôi mắt chợt hoa lên một chút, Cao Dật khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt bây giờ chỉ nhìn thấy hình dáng chật vật của cô. Nét mặt Cao Dật đã sớm mất đi ôn hòa thường ngày, lúc này, hơi thở lạnh lẽo của anh dường như tràn ngập cả không khí.

“Dật...” Cô lặp lại, khuôn mặt anh bây giờ càng làm cho cô thêm sợ hãi, cô muốn nhìn Cao Dật nhưng lại sợ đụng chạm đến đôi mắt lạnh lẽo của anh,chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu.

Anh đến đây lúc nào, tại sao cô không thấy được anh, những lời nói vừa rồi của cô có phải anh đã nghe thấy được hay không? Trên mặt cô hiện lên nét lúng túng, nhưng cô  có cảm giác mình không làm gì sai, nếu như người phụ nữ kia không xuất hiện, như vậy thì cô và anh cứ vẫn là hôn vợ chưa cưới của anh và sau này cô sẽ là vợ của anh, đúng vậy,không ai khác chính người phụ nữ đó đã phá hoại hạnh phúc của cô, chính vì cô ta!.

“Có phải cô đang nghĩ rằng, nếu không có Nhược Tâm thì tôi sẽ cưới cô sao?” Âm thanh của anh lạnh lùng vang lên ở bên tai, mỗi chữ, mỗi câu giống như trận mưa  ngoài kia, lạnh đến thấu xương.

“Bạch Lạc Âm…” Cao Dật khẽ kêu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, có phải bình thường cô quá tự cao tự đaị, quá xem trọng bản thân mình hay không?

Bạch Lạc Âm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, cô muốn anh lộ ra một chút tươi cười vì mình, nhưng hiện tại đừng nói đến cười, ngay đến một tia vui vẻ đi chăng nữa anh cũng không để lại cho cô một chút.

“Dật, em…”

Cổ họng cô nghẹn lại, không biết nói thêm gì nữa. Cô biết anh hiện giờ thật sự không thích cô, có lẽ đã chuyển sang ghét cô, nhưng cô thật sự rất yêu anh, cô biết sai rồi, cô thật sự biết sai rồi, chẳng lẽ không còn cơ hội nào để cứu chữa, chẳng lẽ chỉ một chút sai lầm trong tình yêu nhưng lại không xứng đáng để anh tha thứ?


Cao Dật vươn tay ra, nắm lấy chiếc cằm trắng bệch của cô, lòng bàn tay của anh thật lạnh, nhưng giọng nói của anh lại càng lạnh hơn, “Nếu phụ nữ trên đời này chết sạch thì cho dù tôi có cưới nam nhân đi nữa cũng không động chạm gì đến cô đâu”

“Dật, anh thật không thể tha thứ cho em sao?" Bạch Lạc Âm đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Cao Dật: “Anh trước kia rõ ràng rất thích em mà, rõ ràng anh rất yêu em, bây giờ có phải anh vì cô ta nên đối xử với em như vậy?”

Nét châm chọc trên khuôn mặt anh ngày càng đậm: “Tôi tưởng tôi đã từng nói với cô rồi chứ, chuyện trước đây với tôi bây giờ chỉ là quá khứ mà thôi, hãy cho nó qua đi, tôi cũng đã sớm quên, có lẽ trước đây tôi cũng đã từng có chút động tâm với cô, nhưng chính cô đã đùa bỡn tình cảm của tôi, lúc chúng ta chia tay thì đã sớm không còn liên hệ gì với nhau nữa. Động tâm có thể hết hi vọng, yêu cũng có thể bỏ, cô cho rằng tôi vì cái động tâm nho nhỏ đó mà chết đi sống lại với cô  sao?”

Thân thể Bạch Lạc Âm chấn động, cô lùi ra phía sau một bước, nước mưa chảy xuống thấm ướt vào áo, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, ý anh nói anh đã hết hi vọng với cô, anh sẽ không yêu cô nữa, vĩnh viễn sẽ không vì cô mà chết đi sống lại nữa? Nhưng anh có thể vì một người phụ nữ khác mà làm điều đó.

Cao dật  lạnh nhìn nước mưa xối vào Bạch Lạc Âm, ánh mắt anh trầm xuống, không có nửa chút cảm xúc xót thương, tâm anh bây giờ cũng thật lạnh lẽo.

Anh xoay người bước đi, không bao giờ quay lại nữa, anh thật sự chán ghét người phụ nữ này.

Anh bỏ đi, chỉ còn lại Bạch Lạc Âm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh, trước mắt như hiện lên một mảng sương mù, trong lòng cô không còn hi vọng nữa nhưng lòng oán hận từ đó lại càng tăng thêm

“Hạ Nhược Tâm, tất cả  đều là vì cô…”


Nước mưa không ngừng rơi làm cô ướt nhẹp quần áo, trên người lạnh lẽo nhưng lòng cô tràn ngập  thù hận, ngày một nhiều hơn.

Mưa rả rích rơi trên mặt đất bắn lên vài giọt nước, sắc trời đã đần chuyển màu xanh.

Hạ Nhược Tâm thay Tiểu Vũ Điểm cởi đôi giày nhỏ ra, dùng tấm thảm lông trùm lên người bé, như vậy bé sẽ làm cho bé ấm lên, cô chỉ chú ý như thế trong khi trên người cô đều là quần áo ướt, trong mắt cô chỉ biết đến Tiểu Vũ Điểm nhưng lại không để ý đến mình chút nào.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm bị kéo tóc đau” Tiểu Vũ Điểm vươn tay xoa đầu mình, lúc nãy Bạch Vũ Âm túm tóc bé bây giờ vẫn còn rất đau.

Hạ Nhược Tâm đem tay đặt lên đầu bé nhẹ nhàng xoa: “Để mẹ xem. Hiện tại hết đau chưa?” nàng cười hỏi Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt một cái, dùng sức gật gật đầu: “Không đau, không đau nữa, tay của mẹ quả thật rất thần kì nha a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui