“Nếu cô thật sự yêu nó thì không nên ảnh hưởng tới tiền đồ của nó, nó không thích hợp làm một bác sĩ, nó là người thừa kế Bạch gia chúng ta. Từ nhỏ đều đã được dạy như vậy, nêu cô cùng nó ở bên nhau thì chỉ hại nó, khiến nó mất đi mọi thứ. Hạ tiểu thư, mong rằng cô biết rõ chính mình đang làm cái gì?”
Bạch Thần Phong nói một hơi rất dài. Lúc còn trẻ, ông trên thương trường cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thậm chí tới hiện tại mọi thứ của Bạch gia đều ở trong tay ông, ông một ngày không buông tay thì mọi thứ nơi này đều do ông định đoạt.
Hạ Nhược Tâm hơi nhấp bờ môi của mình, lại là tiền, cô muốn tiền của Bạch gia bọn họ làm cái gì, cô đã nói bao nhiêu lần cô muốn không phải những cái đó.
Cô ngẩng mặt lên, thanh âm rất nhẹ, lại cũng không tự ti, không kiêu ngạo.
“Bạch tiên sinh, Cao Dật đã từng cứu con gái tôi, kỳ thật cũng đã cứu tôi. Tôi không biết anh ấy muốn cái gì, tôi chỉ biết tôi sẽ không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà rời khỏi anh ấy, đây là điều tôi đồng ý với anh ấy. Những việc theo như lời của ngài…”
“Nếu thật là Cao Dật muốn, như vậy ba năm trước anh ấy sẽ rời đi sao? Ngài không có nghĩ có phải anh ấy có muốn mọi thứ của Bạch gia, mà không phải cái khác?” Hạ Nhược Tâm càng nói càng lạnh, tuy rằng cô không phải thông minh nhưng cũng không có nghĩa cô là người ngu ngốc. Ông ta nói, có lẽ đối với người khác mà nói, sẽ chạm vào nỗi đau, sẽ bị chọc tức, cũng sẽ làm người khác lo lắng sợ hãi, thậm chí còn thật sự tự trách.
Đến nỗi có mất hết mọi thứ hay không, bọn họ kỳ thật cũng biết rõ, vấn đề giữa Cao Dật và Bạch Lạc Âm không phải do cô, cũng không phải vì sự xuất hiện của cô, mà bởi vì lòng Cao Dật không ở trên người Bạch Lạc Âm, cũng là vì không có người thích hôn nhân bị ép buộc.
Bạch Thần Phong bị cô nói khuôn mặt lập tức đen, cô thật sự đã nói đúng phần quan trọng nhất, nếu Cao Dật thật sự để ý tới nơi này thì lúc đó nó sẽ rời đi sao, lại còn rời đi tới ba năm. Đứa con nuôi kia, tuy rằng ông không thực quan tâm, nhưng như thế nào ông lại không rõ, cái loại tình tình thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
“Cô…”
“Ông nói xong chưa?” Bạch Thần Phong còn nghĩ nên nói gì, nhưng lại bị một âm thanh còn lạnh hơn của ông chặn lại.
Cao Dật đứng ở cửa, sau đó mở cửa, cũng không biết rốt cuộc anh nghe được nhiều hay ít, khả năng những gì anh muốn nghe đều nghe được, không muốn nghe cũng đã nghe xong.
“Thái độ của anh đây là gì? Tuy rằng tôi không phải cha đẻ anh, nhưng rốt cuộc tôi đã nuôi lớn anh.” Bạch Thần Phong vừa thấy Cao Dật, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi. Chỉ cần nghĩ toàn bộ những gì mình nói vừa rồi đều bị anh nghe ông liền cảm thấy mặt mình giống như vừa bị một cái tát.
“Ông muốn tôi có thái độ gì?” Cao Dật đi đến đứng bên cạnh người Hạ Nhược Tâm, sau đó duỗi tay ôm vòng lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, mà khi đối mặt với Bạch Thần Phong cũng không thấy có bao nhiêu cảm tình tồn tại.
“Ông nuôi tôi, tôi thừa nhận. Nhưng mấy năm nay tôi đã vì ông mà làm việc, mẹ tôi cũng vì ông làm, cuộc sống của chúng tôi, năm tháng thanh xuân của mẹ tôi đã sớm trả lại cho ông. Còn tài sản của ông, ông muốn cho ai thì cho, tôi trước nay đều không nghĩ tới tài sản của ông, càng không nghĩ tới tôi sẽ bán mình cho Bạch Lạc Âm. Ông thật sự cho rằng tôi sẽ vì tài sản của ông mà trở thành quà tặng cho một người phụ nữ sao?”
Thanh âm của Bạch Thần Phong giống như bị bóp nghẹn, cũng không biết làm thế nào để phát ra âm thanh. Ông cũng không có ý kia, ông chỉ muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt, chẳng lẽ như vậy là sai rồi?
“Tôi biết ý tứ của ông.” Cao Dật biết Bạch Thần Phong muốn nói gì. “Không cần phải nói nữa, hiện tại ông có thể đi rồi, Bạch tiên sinh.” Từ Bạch tiên sinh của anh tràn ngập vô số ý châm chọc, “Con gái tôi ngủ rồi, mời ngài đi được không?”
“Cao Dật, có phải anh điên rồi không, đứa bé kia căn bản không phải con anh?” Bạch Thần Phong quả thật không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, nó thật sự nghĩ đứa bé kia là con nó sao?
“Đúng vậy.” Cao Dật thừa nhận. “Tiểu Vũ Điểm về sau chính là con gái tôi, tôi sẽ đem bé trở thành còn đẻ của mình mà không phải quân cờ, cũng không phải tính toán.”
Âm thanh của anh đột nhiên biến lãnh, mà thân thể Bạch Thần Phong không ngừng run rẩy. Ông đi ra ngoài, không muốn thừa nhận Cao Dật thật sự nói ra điều mà đáy lòng ông không muốn thừa nhận sự thật.
Cửa bị đóng lại, tay Cao Dật đặt trên vai Hạ Nhược Tâm cũng không buông ra.
“Nhược Tâm, không phải là lần đầu tiên ông ta tới tìm em phải không?” Anh đột nhiên cúi đầu nghiêm túc nhìn mặt Hạ Nhược Tâm, khoảng cách bọn họ rất gần, gần tới mức làm Hạ Nhược Tâm rõ ràng cảm giác được hơi thở của anh.
Mỗi một hô hấp của anh da mặt cô đều có thể cảm nhận được.
Hạ Nhược Tâm theo bản năng quay mặt đi, nhưng khi chạm phải ánh mắt Cao Dật lại ngừng động tác của mình lại.
“Nhược Tâm, em còn chưa trả lời anh, có phải không phải là lần đầu tiên?” Âm thanh của anh cực trầm, dường như vẫn có một loại áp lực ở bên trong.
Môi Hạ Nhược Tâm hơi giật giật, sau đó gật đầu một chút, xác nhận không phải lần đầu tiên.
“Vì sao em lại không nói cho anh, vì sao không cho anh biết?” Tay của anh đặt trên vai cô di chuyển xuống eo, sau đó dùng sức ép cô vào thân thể anh. Trước nay anh đều dịu dàng, nhưng lần này dường như biết thành người khác, lãnh đạm, còn có chút tức giận.
“Em chỉ không muốn khiến anh thêm phiền phức.” Hạ Nhược Tâm hơi giật mình, có chút cảm thấy không thích hợp.
“Trước giờ anh đều không coi em là phiền phức.” Trong mắt Cao Dật nhanh chóng hiện lên một sự mất mát, cô không phải phiền phức của anh, trước nay đều không phải. Anh vẫn muốn cho cô điều tốt nhất, bởi vì cô đã chịu quá nhiều khổ, nhưng vì sao cô vẫn cứ như vậy không tin anh?
“Nhược Tâm, anh đã từng nói anh yêu em phải không?” Anh đột nhiên ghì sát cô lại một ít, hai người đều có thể thấy được trong mắt nhau, anh phức tạp, còn cô không biết là gì.
“Cao…” Lời cô còn chưa có nói xong liền cảm thấy đôi mắt phía trước như được phóng đại, sau đó đôi môi mình bị hung hăng hôn lấy. Trong khoảng thời gian ngắn cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác giữa môi truyền đến đau đớn, kèm theo có mùi vị của máu.
Đôi mắt cô hơi trống rỗng, cũng không có phản ứng giãy giụa. Lần đầu tiên Cao Dật thô bạo đối với cô như vậy, lần đầu tiên anh chỉ muốn cướp lấy một thứ gì đó.
“Nhược Tâm, em yêu anh không?” Cao Dật rời khỏi môi cô, dùng ngón tay lau nhẹ vết máu trên môi của cô: “Nhược Tâm, nếu anh thật sự yêu em, yêu mọi thứ của em, cả quá khứ của em, em có yêu anh không?”
Cái vuốt nhẹ nhàng trên môi cô làm mặt Hạ Nhược Tâm rốt cục có một ít thần thái, mà cô cũng bỏ lỡ trong mắt Cao Dật lóe qua một chút thống khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...