Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

"Không có việc gì là tốt, không sao là được rồi." Đôi mắt anh đau xót, sau đó nhắm hai mắt lại, đột nhiên xúc động muốn khóc nhưng anh lại cười.

"Tiểu Vũ Điểm, con thật sự rất dũng cảm, con biết không? Con là niềm tự hào của ba ba." Ngón tay anh cẩn thận vuốt ve chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm sau đó là của mình. Mẹ anh nói Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ chỉ có đôi mắt là giống anh nhưng sao anh lại phát hiện thật ra cái mũi nhỏ của con gái cũng giống anh như đúc, đương nhiên còn có tính tình của con càng giống anh.

"Phải nhanh tỉnh lại biết không? Nếu không sẽ làm tất cả mọi người thương tâm, con chính là một đứa bé ngoan." Anh đưa tay cầm tay nhỏ của con gái: "Nhớ, về sau không được chạy lung tung, nếu không ba ba sẽ nhốt con lại, đánh vào mông con."

"Như vậy là không ngoan, con thật sự muốn hù chết ba ba."

Tuy rằng anh nói kiểu như vậy nhưng anh nắm tay con gái lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ bản thân không cẩn thận làm đau con.

Mà anh đột nhiên sửng sốt, không dám tin nhìn bàn tay nhỏ trong tay mình. Vừa rồi hình như anh cảm nhận được tay nhỏ trong tay mình giật giật, không phải là ảo giác của anh chứ.

Sau đó lại là một chút, tay Tiểu Vũ Điểm thật sự cử động, bé nắm bàn tay, đôi lông mi dài không ngừng run run.

"Tiểu Vũ Điểm..." Sở Luật vội vàng buông tay Tiểu Vũ Điểm, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con gái, con có phải sắp tỉnh lại hay không.


Hình như Tiểu Vũ Điểm nghe được có người đang gọi tên bé, nhưng bé lại cảm thấy đôi mắt đau quá, bản năng muốn vươn tay ra chắn nhưng tay bé bị người ta đè xuống làm bé không thể dụi mắt được.

Sở Luật cô gắng nhẹ nhàng cầm tay con gái, không cho bé chạm vào trán, bé bị thương cũng không phải nhẹ, chạm vào bị đau làm sao bây giờ.

Tiểu Vũ Điểm không thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó mới mở hai mắt, tròng mắt bé đảo vài cái.

Sau đó cảm giác được trên đầu truyền đến đau đớn.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đau." Bé gọi tên Hạ Nhược Tâm nhưng lại làm Sở Luật cuối cùng cũng có thể cười, có thể gọi mẹ là tốt, có thể biết đau là chuyện tốt, anh đã nghe bác sĩ nói Tiểu Vũ Điểm bởi vì bị thương ở phần đầu nên có khả năng sẽ để lại nhiều di chứng, hiện tại xem ra bé không có chuyện gì.

"Tiểu Vũ Điểm..." Anh cúi đầu gọi tên Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thấy rõ nàng, bé nghịch tay, một đôi mắt to tràn đầy tò mò.

"Chú, chú là ai ạ? Chú có thấy mẹ của Tiểu Vũ Điểm không, mẹ Tiểu Vũ Điểm rất xinh đẹp, mẹ của Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp nhất." Nụ cười thiên chân, ngữ khí ngây thơ nhưng lại xưng hô xa lạ.

Thân thể Sở Luật cứng đờ, cảm giác này thật sự không đúng: "Tiểu Vũ Điểm, con vừa rồi gọi chú là gì?" Giọng nói anh gần như run rẩy, anh phát hiện bây giờ anh lại cực kì căng thẳng, sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

"Là chú ạ, đúng rồi phải gọi là bác mới đúng." Tiểu Vũ Điểm ngại ngùng cười, mẹ nói có râu phải gọi là bác, nhưng bé vẫn cho rằng anh tương đối thích hợp gọi là chú.

"Tiểu Vũ Điểm, con không quen biết chú sao?" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt đang tỏ vẻ xa lạ của con gái, từng câu từng chữ hỏi, chỉ sợ con nghe không rõ, không hiểu ý anh.

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Không biết." Bé trả lời rất thành thật, bởi vì bé vốn dĩ không quen biết mà.

Nói xong bé lại nghịch tay nhỏ, có điều ánh mắt đen láy lại không ngừng đánh giá chú kì quái trước mặt này.

"Không biết, không quen biết?" Sở Luật lặp lại lời bé nói, anh đau khổ nhắm hai mắt lại, trẻ con sẽ không nói dối vì vậy bé nói không nhớ chính là thật sự không nhớ? Đứng lên, khóe môi anh lại chua xót hạ xuống, không biết cũng được, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh là tốt, thậm chí nếu con thật sự không nhớ ra bố.


Anh đi ra phía ngoài, thì ra đây là di chứng theo như lời bác sĩ nói, con bé quên anh, quên mất người bố là anh. Anh đi tới cửa, yêu mến mỉm cười với Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm, con là con gái của bố, con nhất định phải hạnh phúc biết không? Con phải nhớ, bố yêu con, thật sự rất yêu con.

Mà khi cửa đóng lại, Tiểu Vũ Điểm mới kì lạ sờ đầu mình một chút.

"Đau đau, mẹ......" Bé đột nhiên gào khóc, đầu cũng đau quá...

Cửa mạnh mẽ bị đẩy ra, đi vào mới đúng là Hạ Nhược Tâm.

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm ngồi dậy, giang tay ra, hai con mắt lại càng đỏ: "Mẹ ôm một cái..." Bé ủy khuất mếu máo, không hiểu sao đầu lại trở nên đau như vậy?

Hạ Nhược Tâm tưởng chính mình nghe lầm, cô nghe được tiếng khóc của con gái mới chạy vào, chỉ là cô thật sự không nghĩ đến con gái cô thật sự tỉnh.

"Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm nhanh chóng đi đến, ôm thân thể nhỏ của con trong lồng ngực, động tác cô rất nhẹ chỉ sợ là động đến miệng vết thương trên đầu con gái. Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ nắm chặt áo Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu cũng là khuôn mặt nhỏ tủi thân.

"Mẹ, đầu của Tiểu Vũ Điểm đau đau." Bé nói xong lại muốn dùng tay sờ nhưng lại bị Hạ Nhược Tân vội vàng kéo xuống: "Đau một lát thôi, sẽ rất nhanh hết đau." Cô ôm con gái mới thật sự cảm nhận được loại cảm giác mừng như điên mất mà tìm lại được, bé sẽ gọi cô là mẹ, cũng sẽ biết đau. Mà cô kích động hiển nhiên cũng không biết tốt như thế nào.

"Tỉnh rồi?" Cao Dật cũng đi đến, từ trong lòng Hạ Nhược Tâm ngực ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó cẩn thận đặt tay lên trán bé, muốn xem hiện tại nhiệt độ cơ thể bé có thích hợp hay không.


Nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ kì là nghiêng đầu, đôi lông mi dài chớp một cái.

"Chú..." Giọng nói đặc biệt mềm mại của trẻ con, mà một tiếng chú này hiển nhiên làm Cao Dật và Hạ Nhược Tâm ngây ngẩn cả người.

Bé vừa rồi gọi anh là gì, chú mà không phải là bố.

"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan." Anh đặt tay lên trên mặt đứa bé, sắc mặt dường như trầm một chút: "Tiểu Vũ Điểm vậy con nói cho chú biết, hiện tại con bao nhiêu tuổi?" Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn giơ ba ngón tay.

"Mẹ nói, Tiểu Vũ Điểm hiện tại ba tuổi ạ." Anh tự hào khen người đứa nhỏ rất nhạy cảm này, sau đó cẩn thận đặt bé nằm xuống, đắp chăn lên trên người bé: "Tiểu Vũ Điểm bây giờ đang bị bệnh cho nên phải nghe chú bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt, biết không?"

Tiểu Vũ Điểm kéo chặt chăn trên người, sau đó dùng sức gật đầu một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui