Nhưng không sao về sau có rất nhiều cơ hội, về sau ông muốn mỗi ngày ôm cháu gái ông, để tất cả mọi người biết, ông Sở Giang có một cháu gái đáng yêu như vậy.
Câu bố kia của Tống Uyển làm sắc mặt Hạ Nhược Tâm biến đổi, đôi môi bắt đầu không vui mím chặt, từ này dường như không thể dùng trên người Sở Luật. Mà Cao Dật chỉ nhướng mi, nếu Tiểu Vũ Điểm gọi Sở Luật là bố thì bọn họ đem người bố Cao Dật của Tiểu Vũ Điểm ở chỗ nào?
Tiểu Vũ Điểm mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, vẻ mặt trên khuôn mặt quả táo quá yên tĩnh, bé chưa cười bao giờ, chỉ ôm chặt búp bê trong lồng ngực.
Tống Uyển cho rằng cháu đang sợ hãi, có thể là xa lạ, lúc này mới đặt Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh cháu, chỉ vào Sở Luật đứng ở cửa nói: "Tiểu Vũ Điểm, đến gọi bố được không? Đó là bố của Tiểu Vũ Điểm đó."
Bà nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé đang đứng trên mặt đất. Trong mắt Sở Luật lóe lên kích động, cũng hiện lên quá nhiều mong chờ, anh thật sự muốn nghe một câu bố kia, một câu con gái anh gọi bố.
Nửa ngày Tiểu Vũ Điểm mới quay đầu lại nhìn Tống Uyển, từng câu từng chữ âm thanh vô cùng rõ ràng truyền ra: "Chú ấy không phải bố của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm chán ghét chú ấy." Mặc dù thanh âm của bé rất nhỏ nhưng cảnh tượng lại làm cho người lớn kinh hãi. Sắc mặt Sở Luật lập tức trắng bệch, con gái của anh không thích anh, con nói, chán ghét anh.
Anh lập tức lui về phía sau một bước, dựa cơ thể lên trên một bên cửa, lồng ngực kịch liệt phập phồng, anh nhắm hai mắt lại, có vẻ như đang cực lực kìm nén điều gì.
"Tiểu Vũ Điểm, sao cháu lại có thể chán ghét chú ấy? Chú ấy là bố của cháu!" Tống Uyển cũng sửng sốt, căn bản không nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ tuổi sẽ nói ra những lời nghiêm trọng như vậy, hơn nữa bà vừa thấy A Luật giống như thay đổi thành một người khác.
Đây không hề như một đứa bé ba tuổi.
Tiểu Vũ Điểm bước chân đi tới bên người Cao Dật, bé vươn tay: "Bố, ôm một cái." Thanh âm bé vô cùng dễ nghe lại làm cho trái tim người nhà họ Sở lập tức chết lạnh.
Bé đang gọi người đàn ông khác là bố, lại chán ghét bố ruột của bé.
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, trong mắt cũng vô cùng phức tạp, đứa nhỏ này dường như hiểu biết hơn so với những gì anh tưởng tượng.
"Tiểu Vũ Điểm là trẻ con, không thể sẽ chán ghét người khác như vậy, biết không?" Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trên khuôn mặt nhỏ của con, Tiểu Vũ Điểm như vậy, anh có chút vui vẻ, nhưng rốt cuộc là con còn là đứa trẻ nhỏ như vậy, không hiểu ân oán giữa người lớn, cũng không thể dễ dàng chán ghét đối với một người.
"Chú là người xấu." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm dựa trên vai Cao Dật, nhẹ nhàng kéo tóc búp bê trong tay, từng câu từng chữ nói: "Chú ấy cùng người xấu bắt nạt mẹ, bắt nạt Tiểu Vũ Điểm, chú làm Tiểu Vũ Điểm đau đau, chú không cứu Tiểu Vũ Điểm, chú hư, chú ấy mới không phải bố của Tiểu Vũ Điểm"
Ngón tay Cao Dật đặt ở trên mặt Tiểu Vũ Điểm cứng đờ, sau đó ôm thân thể bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực mình. Bé nhớ kĩ, những chuyện đó, bé quả nhiên nhớ kĩ, anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, lại thấy đôi mắt cô đỏ ửng.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm gọi tên con gái, Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng Cao Dật ngẩng đầu, sau đó được Hạ Nhược Tâm ôm trong lồng ngực, thanh âm trẻ con trong trẻo, tuy rằng non nớt nhưng lại rất kiên định: "Tiểu Vũ Điểm có mẹ, có bố, không cần có thêm một người bố, Tiểu Vũ Điểm trưởng thành, sẽ bảo vệ mẹ."
Bé nói, vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm Sở Luật, lúc nhìn đến Sở Giang và Tống Uyển, lông mi thật dài chớp một cái, sau đó lại vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực Hạ Nhược Tâm, bé chỉ cần mẹ là được.
Ông bà nội kia đối với bé rất tốt, bé cũng rất thích. Nhưng bé có thể không có ông bà nội, bé chỉ cần mẹ, bé vẫn luôn sống cùng mẹ, cho nên không cần người khác.
Đột nhiên chân tay Sở Luật bắt đầu lạnh lẽo, không có bất kì độ ấm nào. Mà Tống Uyển nhìn Tiểu Vũ Điểm trong lòng Hạ Nhược Tâm lại không biết nên nói gì, ân oán giữa người lớn, vẫn là mang đến cho trẻ con quá nhiều tổn thương, phải không?
Bọn họ tự làm tự chịu, còn có thể oán trách được người khác sao?
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm phải về nhà." Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, vùi khuôn mặt nhỏ trên ngực mẹ, bé không thích người bố như vậy, cho nên bé phải về nhà, bé không muốn nhìn thấy hắn. Bởi vì mẹ nhìn thấy hắn sẽ khóc, mà bé cũng sẽ khóc.
"Được, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm bế con lên sau đó quay về phía Tống Uyển cười xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì Sở, chúng tôi phải đi về." Cô ôm chặt con gái, gật đầu với Tống Uyển và Sở Giang một cái sau đó đi ra ngoài. Khi đi qua Sở Luật đang đứng ở cửa, bước chân hơi ngừng một chút, Sở Luật cũng không gọi bọn họ lại, anh chỉ thất thần nhìn về phía trước, trong đôi mắt đen lộ ra toàn bộ đều tĩnh mịch, mà đôi tay anh đặt bên cạnh người nắm chặt bất thường.
Hạ Nhược Tâm, sẽ không, sẽ không, anh sẽ không để cô rời đi, anh còn có con gái anh, hai người đều là của anh, là anh không cẩn thận đánh mất, bây giờ ông trời không phải đang cho anh một cơ hội sao?
Anh quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ thật xa, màu đen trong mắt càng dày đặc.
"A Luật, đến tột cùng chuyện này là như thế nào, vì sao Tiểu Vũ Điểm lại nói ra như vậy?" Tống Uyển sốt ruột kéo tay Sở Luật, rõ ràng đứa bé lúc ban đầu vẫn rất ngoan, mà bà càng không tin Hạ Nhược Tâm sẽ dạy con những chuyện đó, cái gì gọi là không cứu bé?
"Mẹ, mẹ còn nhớ mấy tháng trước, một bé gái bị mắc bệnh ung thư máu không? Còn nhớ con lúc ấy bởi vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni mà lựa chọn không cứu bé gái đó," Sở Luật giễu cợt cong môi: "Mẹ còn nhớ các người khuyên con như thế nào không?"
"Con nhà người ta sao lại có thể quan trọng so với con nhà mình."
Đúng vậy, bọn họ làm như thế này, chỉ là đến sau cùng mới phát hiện ra đứa bé kia căn bản không phải là của nhà bọn họ, không đúng, căn bản là chưa từng có.
"Con là đang nói, Tiểu Vũ Điểm chính là bé gái đó?" Tống Uyển không thể tin được lui về phía sau một bước. Bà không tin, thật sự không muốn tin, lúc trước đứa bé đó chính là Tiểu Vũ Điểm, nhưng đây sao có thể được, nếu thật sự như vậy, sao cháu gái bé nhỏ của bà lại mắc bệnh như vậy, vậy mà bọn họ lúc ấy không cứu bé, khiến cho đứa bé ba tuổi mắc bệnh mà chết.
"Đúng vậy, mẹ, Tiểu Vũ Điểm chính là đứa bé đó." Sở Luật cười thảm nói, nếu lúc trước anh cứu Tiểu Vũ Điểm, như vậy bây giờ sẽ không có Cao Dật tồn tại, cũng sẽ không có giờ phút này làm anh khổ sở như thế
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...