Tiểu Vũ Điểm sờ sờ túi, từ bên trong lấy ra một thanh chocolate nhỏ.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm cho mẹ, mẹ ăn." Nói xong, Tiểu Vũ Điểm bóc vỏ bên ngoài ra, muốn đút cho Hạ Nhược Tâm ăn, nhưng mới bóc ra, bé mới phát hiện hóa ra chocolate đã chảy hết, chắc do bé để bên trong túi trong thời gian dài.
Tiểu Vũ Điểm nhìn thanh chocolate đã chảy hết trong tay, nước mắt tí tách rơi.
"Thực xin lỗi mẹ, chảy hết rồi." Bé đưa tay ra, muốn đưa cho mẹ, nhưng mà chảy hết rồi phải làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm cầm thanh chocolate đã bị tan chảy, nhìn không ra trước kia hình dạng gì, nhưng dù sao vẫn là chocolate.
Cô đặt thanh chocolate trước mặt, lại nhét vào miệng, cô thỏa mãn nhắm hai mắt lại: "Chocolate của bảo bảo cho mẹ ngon lắm, mẹ cảm ơn con."
Trong miệng Hạ Nhược Tâm ngọt ngào giống như hương vị của bơ, ngoài cảm giác ngọt ngào bên ngoài, còn có cảm động từ tình yêu thương của con gái dành cho cô.
Cô bế con gái lên, đặt cằm trên đầu con gái: "Ừm, mẹ ăn một thanh chocolate của con, ngày mai mẹ sẽ biến ra càng nhiều cho Tiểu Vũ Điểm ăn được không?"
"Cảm ơn mẹ." Ánh mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên, nũng nịu ôm cổ mẹ, cọ cọ mặt mẹ.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ, lúc này đã là 10 giờ tối, Cao Dật phải đi trực ban, cho nên ở trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ. Chức vụ bác sĩ này, nói thật rất vĩ đại, trước kia Hạ Nhược Tâm không rõ, mà nhận thức từ Cao Dật, từ trên người Cao Dật cô đã thực sự biết, bác sĩ vất vả và bất đắc dĩ, mà cô không làm được chuyện gì, chỉ có thể ngày ngày nấu món ăn ngon, mang đến cho anh, không để anh đói bụng.
Cô suy nghĩ, cuối cùng lại đi vào phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh lấy ra một gói mì sợi, chuẩn bị xào chút mì sợi mang đến cho Cao Dật, như vậy buổi tối làm việc đói còn còn có cái để lót dạ.
Chờ đến khi xào xong, cô cầm hộp cơm lên, đóng cửa đi ra ngoài, cô cũng không lo lắng Tiểu Vũ Điểm. Cho dù Tiểu Vũ Điểm có tỉnh dậy cũng sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, đừng chỉ nhìn vào bé ba tuổi, nhưng chính là lại rất hiểu chuyện, nếu không, một người mẹ như Hạ Nhược Tâm thật không dám tùy tiện rời đi.
Trong bóng đêm, chỉ còn ánh sáng từ đèn đường, kéo dài tới tận phía xa, thỉnh thoảng những chiếc xe đi qua trước mặt cô, cô kéo chặt áo khoác trên người, cầm hộp cơm trên tay cũng chặt hơn.
Lúc này một chiếc xe dừng ở trước mặt, bước chân cô dừng lại, trong lòng cũng có cảm xúc quen thuộc.
Cô, hình như biết trong xe là ai.
Đây là một loại cảm giác, đúng vậy, là cảm giảm không nói lên lời, cô không muốn nghĩ đến cảm giác này.
Cửa xe mở ra, bên trong một người đàn ông mặc quần áo màu đen giống như bước ra từ bóng đêm, nửa bên mặt lúc sáng lúc tối, vẻ mặt tỏ ra hối hận khó dò.
"Đi đâu?"
Giọng nói người đàn ông lạnh băng, nhưng không khó nghe ra bên trong đặc biệt xúc động, căng thẳng, còn cái gì đó. Nói đến cũng thật buồn cười, vậy mà Sở Luật người đàn ông này lại căng thẳng, sợ là nói cho người khác, người khác cũng không tin. Thông thường thái độ người đàn ông này luôn máu lạnh, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Hạ Nhược Tâm đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn kéo bóng cô rất dài, đồng thời cũng làm cô mỏng hơn, gió thổi mái tóc ngắn tựa như sương mùa thu.
"Anh đưa em đi?" Người đàn ông lại hỏi một câu, ban ngày và ban đêm giống như mâu thuẫn, toàn bộ tập trung ở trên người anh.
"Không cần, cảm ơn." Hạ Nhược Tâm ôm chặt hộp cơm trong lồng ngực, xoay người đi về phía bệnh viện, mà bóng lưng cô lạnh như mùa đông, cũng làm lạnh một người đàn ông khác.
Sở Luật vẫn luôn lái xe đi theo phía sau cô, cho đến khi cô đi vào bên trong bệnh viện. Anh dừng xe lại, châm một điếu thuốc, biết rõ, cô muốn tìm ai, biết rõ cô muốn làm gì, biết rõ... nhìn nhiều rồi, anh không thoải mái, trái tim anh cũng sẽ đau, nhưng anh vẫn ở đó.
"Ha ha..." Anh cười thảm: "Hạ Nhược Tâm, trước kia em chịu khổ quá, giờ đến lượt anh."
"Nhược Tâm, sao em lại tới đây?" Cao Dật vừa quay lại liền nhìn thấy Hạ Nhược Tâm lại ở bên trong văn phòng anh. Lúc này rồi, anh nhìn thời gian trên cổ tay, đã 11 giờ, Tiểu Vũ Điểm có phải không ngủ rồi không.
"Em đi mua vài thứ, vừa lúc mang cho anh một ít đồ ăn." Cô đặt hộp cơm lên trên bàn: "Em làm một ít mì xào, lúc đói anh có thể ăn."
"Vất vả cho em rồi." Cao Dật đi đến, đôi tay cũng đặt trên vai Hạ Nhược Tâm: "Lần sau không cần mang đến, muộn rồi, bên ngoài nguy hiểm."
Hạ Nhược Tâm dựa đầu vào vai anh, không biết vì sao, hôm nay nỗi lòng có chút phức tạp, mà cô cũng không ở trong bệnh viện lâu, Cao Dật trực ban, anh thỉnh thoảng phải đến các phòng bệnh, chăm sóc bệnh nhân, cô ở chỗ này chỉ gây phiền toái cho anh.
Cô cũng không để Cao Dật tiễn cô, đúng lúc này một bệnh nhân có vấn đề, Cao Dật vội vã chạy đến, Hạ Nhược Tâm cũng đã đi ra khỏi bệnh viện, lại phát hiện chiếc xe sang trọng vẫn ngừng ở đó.
Bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng một chút, đi về phía nhà, chiếc xe phía sau vẫn không nhanh không chậm theo phía sau cô.
Đến nơi, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cô đi vào, khi đi ra đã mua mấy thanh chocolate.
Chiếc xe phía sau vẫn luôn đi theo,cô đi cũng không nhanh, hơn 11 giờ đêm, trên đường người đi vẫn rất nhiều, tới tới lui lui, đi ngang qua cô. Không biết qua bao lâu, cô dừng bước, quay đầu lại, chiếc xe kia đã không còn nữa.
Thì ra, đã đi rồi.
Thật tốt.
Mở cửa nhà ra, bên trong có một chút ánh sáng yếu ớt.
Cô hà hơi vào lòng bàn tay, trong phòng ấm áp nháy mắt làm cơ thể cô dần ấm lên.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được mở ra, tiểu gia hỏa bên trong vẫn an tâm ngủ, nhưng lại đá chăn, bàn chân nhỏ đặt ở bên ngoài, Hạ Nhược Tâm đi qua, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con gái.
Ngủ thôi, cô cũng nằm xuống. Cảm giác này cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ. Mà cô cũng không biết, bên ngoài, còn có một chiếc xe màu đen, một người đàn ông hút điếu thuốc trong gió lạnh, quần áo trên người anh gió thổi thỉnh thoảng kêu xột xoạt, mà anh lại giống như không có cảm giác, dựa cơ thể lên chiếc xe phía sau.
Edit: Maru
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...