"Nếu con yêu thích thì cũng nên nuôi dưỡng nó đi." Lúc trước Sở Giang cũng không phản đối, ngoài sự kiên trì của Tống Uyển, ông cũng nghĩ nhận nuôi một đứa như Sở Luật nói, chỉ là một đứa trẻ, bọn họ cũng không thiếu một bát cơm cho bé. Chỉ cần vợ vui vẻ, có thể tươi cười, một bát cơm này cho cũng đáng.
"Bố, con biết rồi." Sở Luật đứng lên, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Vết thương trên vai cũng đủ tra tấn người ta, người đàn ông kia nói nghỉ ngơi nhiều sẽ mau chóng lành, anh hy vọng vết thương mau chóng khỏi, công việc bên trong công ty đã xếp thành núi, nếu không có một thân thể tốt sao có thể đi kiếm tiền, sao có thể chống đỡ được một công ty to như vậy, nuôi dưỡng nhiều công nhân như vậy.
Lại nói đến Tống Uyển đưa Sở Tương đến trung tâm mua đồ, tay cầm ví tiền lớn mua cho Sở Tương, căn bản đến giá tiền cũng không liếc nhìn một cái trực tiếp thẳng tay mua, chỉ cần bé ứng ý, thích đều sẽ mua cho Sở Tương.
"Ơ, Thẩm Ý Quân, là bà?"
Tống Uyển bất ngờ có thể nhìn thấy người quen ở chỗ này.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Thẩm Ý Quân mỉm cười với Tống Uyển, cũng không có quá khứ tốt đẹp gì, bà không còn mặt mũi nào gặp con gái, cho nên, cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Sở.
"Đứa nhỏ này là..." Bà cũng nhìn thấy Tống Uyển vẫn luôn nắm tay một bé gái, lớn như Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa nhiều đồ như vậy chắc là mua cho đứa nhỏ này. Như thế nào, nhà họ Sở rất thích trẻ con? Bà chưa từng nghe nói qua.
"Đứa nhỏ này à..." Tống Uyển bế Sở Tương trên mặt đất lên, quay về phía Thẩm Ý Quân khoe bảo bối: "Đây là cháu gái tôi nhận từ cô nhi viện, tôi đây chính là mong có cháu đến phát điên rồi, không biết khi nào Sở Luật có thể sinh ra được một đứa, vừa lúc đứa nhỏ này và tôi rất có duyên nên tôi nhận nuôi, về sau tôi cũng là người có cháu gái." Bà nói liền nở nụ cười, một chút cũng không che dấu tình yêu thích đối với Sở Tương.
Thẩm Ý Quân lắng nghe một cách nhàn nhạt, nhìn: "Đứa bé lớn lên không tồi, tôi còn có việc, hai người cứ tiếp tục." Bà không nói gì thêm, xoay người đi hướng ngược lại với Tống Uyển.
Cũng không biết bọn họ thật sự là ai mắt bị mù, cháu gái gần ngay bên người, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng yêu thương, Tiểu Vũ Điểm là cháu ngoại bà, cháu gái bà xinh đẹp hơn nhiều so với đứa bé này.
Nhưng vì người nhà họ Sở muốn nhận nuôi thì nhận nuôi, nuôi mấy đứa cũng được, như vậy cũng tốt, còn hơn để bọn họ có ý đồ với cháu ngoại bà, đứa trẻ Hạ Nhược Tâm kia vẫn luôn bơ vơ không nơi nương tựa, bà là một người mẹ mà đã không làm được gì vì con, bí mật này nếu Hạ Nhược Tâm muốn giấu thì bà sẽ giấu kín.
Tống Uyển than một tiếng, chính bà cũng biết, quan hệ giữa bà và Thẩm Ý Quân càng lúc càng mờ nhạt, sợ là về sau quan hệ hai nhà cũng như thế.
"Đi thôi, Hương Hương, bà nội tiếp tục đưa con đi mua quần áo." Tống Uyển cúi đầu, hôn mặt Sở Tương một cái, vực lại tinh thần, mang cháu đi mua quần áo, bà dường như đều đặt tâm tư với cháu nội mấy năm qua toàn bộ đều cho Sở Tương.
"Vâng ạ." Sở Tương ngoan ngoãn đồng ý, khuôn mặt nhỏ trắng hồng được nuôi béo trắng không ít, quần áo trên người thay đổi một bộ lại một bộ, giống bộ dáng của đại tiểu thư.
Tống Uyển lại mua cho Sở Tương không ít đồ, quần áo, đồ chơi, đồ ăn vặt, chất đầy một xe. Lúc trở về chất một đống ở trong nhà làm Sở Giang khó chịu.
Tại sao sống nương tựa lẫn nhau cả đời với vợ, có cháu gái rồi là không cần ông già này nữa.
Trong lòng ông đau khổ quá, mỗi ngày đều nhìn thấy vợ lấy lòng cháu gái nuôi, ngược lại ông nơi này không cơm không nước, haiz, mỗi ngày thật là khổ sở.
"Vì sao tôi cũng phải tới?" Sở Giang đang ngồi yên vị trên sô pha, đang chuẩn bị cùng mấy người bạn già hẹn nhau đi câu cá, cá còn chưa câu được, cửa còn chưa ra, đã bị Tống Uyển kéo tới nơi này.
"Ông không tới thì ai tới?" Tống Uyển lườm Sở Giang một cái: "A Luật ở công ty, tôi cũng nghĩ nó sẽ không đến, nhưng mà ông có thể tới được, cá có thể quan trọng bằng cháu gái không, hơn nữa mỗi lần ông đi ra ngoài một ngày, có thể câu mấy con, cho dù có câu được, ông ăn không hay là đều vứt đi."
Sở Giang bị nói hung hăng nghẹn một cái. Câu cá này, cũng không bởi vì cá mà câu, người ta đều nói, câu là thắng với cá, ông vì hưởng thụ quá trình câu cá chứ không phải vì câu cá mang về ăn."
Nhưng mà Tống Uyển nói cũng đúng, cháu gái nhập học, ông mang danh ông nội, sao lại không muốn đến đây, tuy rằng là cháu gái nuôi nhưng hiện tại cũng mang họ Sở, không khác gì cháu gái ruột. Hơn nữa Tống Uyển thích đứa nhỏ này như vậy, ông nghĩ là yêu ai yêu cả đường đi, cũng quan tâm nhìn đến đứa cháu gái này một cái.
Tống Uyển đưa Sở Tương đến một nhà trẻ tốt nhất, mặc dù Sở Tương hiện tại đã năm tuổi, nhưng trước kia bé ở cô nhi viện cũng không đi học, cho nên, bà muốn bắt đầu từ mẫu giáo bé. Hơn nữa cơ thể Sở Tương suy dinh dưỡng, học mẫu giáo bé cũng không cảm thấy vi phạm.
Tống Uyển còn quyên góp cho trường, trở thành nhà tài trợ cho nhà trẻ, chính là vì muốn cháu gái có thể được chăm sóc tốt trong nhà trẻ này, một số tiền này vào trong trường, đừng nói là cô giáo, ngay cả hiệu trưởng cũng muốn chăm sóc tận tâm cho thiên kim nhà họ Sở này. Mặc dù nói là thiên kim nhận nuôi, nhưng dựa vào sự để ý của Tống Uyển với đứa cháu gái này cũng có thể biết được cháu gái được nhận nuôi trong lòng Tống Uyển là độc nhất vô nhị.
"Đi chơi cùng các bạn nhỏ đi." Tống Uyển vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của Sở Tương, bà muốn nói một vài lời đối với hiệu trưởng, để bọn nhỏ đi chơi, tóm lại đứa nhỏ này không thể lúc nào cũng lủi thủi ở trong nhà, cũng muốn cho cháu có không gian chơi cùng các bạn.
"Vâng, bà nội, Hương Hương biết rồi." Sở Tương nhẹ nhàng đáp ứng, bộ dáng ngoan ngoãn lại làm Tống Uyển thích vài phần.
Cô giáo dắt tay Sở Tương vào phòng học mẫu giáo bé, phòng học thiết kế tràn ngập các con vật, bàn ghế cũng là màu sắc phim hoạt hình tươi đẹp, bên trong còn có vài những đứa trẻ nhỏ đang chơi cùng nhau.
"Các bạn nhỏ!"
Cô giáo vô tay một cái, cười tủm tỉm với mấy đứa trẻ: "Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, bạn tên là Hương Hương, các bạn nhỏ phải nói với Hương Hương câu gì nhỉ?"
Mấy đứa trẻ đồng loạt đứng lên, đồng thanh nói.
"Hoan nghênh Hương Hương."
Sau đó cùng cô giáo đồng loạt vỗ tay hoan nghênh bạn mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...