Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Nếu mỗi lần cho bé uống sữa bột, bé vẫn ngoan ngoãn uống hết, giống như hiện tại, nâng khuôn mặt quả táo phúng phính, được mẹ khen, mẹ an ủi, bởi vì bé không thích nhất là sữa bò.

"Ngoan quá, tới đây mẹ yêu." Hạ Nhược Tâm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhét búp bê vào trong lòng con, sau đó đi rửa bình sữa.

Thời gian buổi chiều, cô dẫn bé đến trường, nơi ở của bọn cô rất gần trường học, bằng không chắc cô phải cùng Tiểu Vũ Điểm đi xe buýt đến trường, thật là thương con gái, hơn nữa hiện tại thời tiết không tốt, Tiểu Vũ Điểm lại mẫn cảm hay sinh bệnh.

Nhược Tâm bỗng nhiên nghe được một giọng nói rất quen thuộc, giọng nói này khiến cô không thích.

Cô xoay người, trong tròng mắt hiện lên một tia đề phòng.

Bà ấy tới nơi này làm gì?

Cô nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ của con gái.

"Tiểu Vũ Điểm, ngoan cùng mẹ chơi trò chơi được không?"

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to long lanh: "Mẹ nuốn cùng Tiểu Vũ Điểm chơi trốn tìm sao?"


"Ừm, con yêu thật thông minh." Hạ Nhược Tâm ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của con ở trong ngực: "Mẹ không cho con lên, con không được lên, thua thì không có kem ăn đâu nha!"

"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đáp ứng, một tay ôm búp bê, một tay túm áo trước ngực mẹ. Mẹ nói không được lên ra ngoài, bé cũng sẽ không đứng dậy, bé biết có thể bà ấy là người xấu, bé không nhìn được người nhưng riêng âm thanh sẽ nhớ. Giống như ở bệnh viện lần trước có người bắt nạt mẹ, nhưng bà giống như cũng giúp bé, như vậy bà là người xấu hay là người tốt, bé không biết nhưng bé vẫn sẽ nghe theo mẹ nói.

"Nhược Tâm, là con sao?" Tống Uyển đi nhanh tới, rất ngoài dự liệu gặp được Hạ Nhược Tâm, nhưng lại phát hiện Hạ Nhược Tâm đang ôm một bé gái khoảng hai ba tuổi.

"Đứa nhỏ này là......"

Tống Uyển cẩn thận hỏi, nhưng lại không nghĩ là con của Hạ Nhược Tâm vì ở trong mắt bọn họ Hạ Nhược Tâm không có khả năng sinh con, nếu không lúc trước Sở gia sẽ không đồng ý Sở Luật ly hôn.

Hạ Nhược Tâm cũng không chán ghét Tống Uyển, ngoài những cái khác, bà là một người mẹ tốt, sẽ không một mặt che chở con mình, đúng rồi chính là như vậy, nhưng sai rồi, những thời gian ở Sở gia, cô thật sự cảm kích bà, từng nay cũng nhớ tới, bà không phải mẹ cô, là mẹ người khác, bà là mẹ Sở Luật

Hạ Nhược Tâm thấy ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn đặt trên người Tiểu Vũ Điểm, cô dịch chuyển người chặn ánh mắt Tống Uyển.

"Đây là con của bạn con." Cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, hiện tại cô không nghĩ sẽ chi người Sở Gia biết sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là người ai cũng không được đoạt đi.

Hẳn là một đứa trẻ xinh đẹp, Tống Uyển cũng không nghĩ nhiều, Hạ Nhược Tâm có bạn trai, đứa nhỏ này chắc là của người đàn ông kia, như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có một đứa con, được dạy dỗ thật tốt.

"Rất xin lỗi, dì à, con còn có việc, con đi trước." Hạ Nhược Tâm nói xin lỗi Tống Uyển, giọng nói tuy rằng không lạnh, nhưng cũng có ý tứ đi xuống.

Người Sở gia, cô không bao giờ nghĩ muốn nói chuyện.

Bao gồm Sở Luật, bao gồm Lý Mạn Ni, đương nhiên hiện tại bao gồm Tống Uyển.

"Ừm, được." Tống Uyển cũng rất xấu hổ, lại muốn nói gì, nhưng những lời này lại nghẹn ở cổ họng, bất luận như thế nào cũng không thể ra tới. Thật sự bà còn rất muốn nói một tiếng rất xin lỗi.

Nhưng mà rất xin lỗi cái gì, còn có thể rất xin lỗi cái gì.

Nhưng xin lỗi nhiều có thể đổi lấy cái gì, hiện tại người khác đã sớm không cần nữa rồi.


"Dì có thể ôm đứa bé một cái không?" Tống Uyển khẩn trương hỏi, bé mũm mĩm đáng yêu, nhỏ nhỏ mềm mại, còn có giọng nói trong vắt, thật khiến người thích, huống chi nà đợi cháu nội sắp bạc cả đầu rồi.

Hạ Nhược Tâm ôm con gái chặt hơn, bé không muốn.

Tiểu Vũ Điểm chỉ nhìn một cách đơn thuần, khả năng liên tưởng đến cô, rõ ràng có thể nhìn ra hai người cô là mẹ con.

Tiểu Vũ Điểm lớn lên kì thật rất giống cô, cô sẽ không mạo hiểm để Sở gia biết Tiểu Vũ Điểm tồn tại, tuy rằng nói hiện tại Lý Mạn Ni cũng có con, nhưng người Sở gia chắc chắn sẽ tuyệt đối không để huyết mạch lưu lạc bên ngoài.

"Xin lỗi." Hạ Nhược Tâm cự tuyệt: "Bé đang ngủ."

"Không sao." Tống Uyển thế nhưng lại khẩn trương, bà vươn tay: "Dì ôm một chút thôi, yên tâm đi, dì cũng đã ôm em bé rồi, sẽ không làm bé bị thương."

Hạ Nhược Tâm khẩn trương, nếu như cô không cho Tổng Uyển ôm, sợ Tống Uyển sẽ nghĩ nhiều, hiện tại đều nghĩ Tiểu Vũ Điểm là con của Cao Dật, Sở Luật hẳn đã nói rất rõ ràng chuyện cô không thể sinh con, nhưng mà Tống Uyển cũng không ngốc, nhưng cũng chỉ ôm con gái, lại không phải bắt cóc, cô thật sự vẫn không muốn nhưng khó tránh khỏi.

Lúc cô đang ở thế khó xử, Tiểu Vũ Điểm thanh âm trong veo mềm mại từ trong lòng cô truyền ra.

"Dì, không muốn người khác ôm, muốn dì ôm."

Tống Uyển có hơ thất vọng, chỉ có thể là buông xuống tay, xem ra đứa nhỏ này ôm không được.


"Xin lỗi." Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái với Tổng Uyển, ôm Tiểu Vũ Điểm bước nhanh thẳng đến nơi không có ai, cô mới thả con gái xuống, ngồi xổm xuống tầm mắt song song với bé.

"Sao lại biết gọi mẹ là dì?" Hạ Nhược Tâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con, thật là ngoài ý muốn, con bé này có phản ứng thật kì quái.

Tiêu Vũ Điểm nghịch bàn tay, một đôi mắt sáng ngời, nói: "Ba có nói quá, nếu mẹ không muốn cho ai thấy Tiểu Vũ Điểm, vây thì kêu mẹ là dì."

Hạ Nhược Tâm không biết phải cảm ơn anh như thế nào, đến cái nayg anh cũng nghĩ tới, cô mà lại không nghĩ nhiều như vậy.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Hạ Nhược Tâm đứng lên, muốn bế con gái, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại kéo tay áo cô.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi được rồi, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không cần mẹ ôm."

Kì thật là bé lo lắng tay trái của mẹ, bé biết tay trái của mẹ đau, bế bé sẽ bị đau, cho nên bé phải làm đứa bé ngoan không thể làm mẹ đau.

"Nào đi thôi." Hạ Nhược Tâm kéo tay nhỏ của con, chậm rãi bước đi, lúc này thời tiết đã vào thu, hai bên đường lá cây rời đầy, lá cây dưới hiên đẹp duy mĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui