Sắc mặt già nua của Hạ Minh Chính nóng như muốn bốc cháy, "Nhược Tâm..." Ông lại kêu cái tên này, lúc này đứng ở đây, ông cảm thấy rất xấu hổ. Bây giờ ông mới biết, bốn mươi tuổi qua đi, có một số việc, từ lâu đã không thể thay đổi được nữa, có lẽ là do bọn họ chưa từng hiểu Hạ Nhược Tâm.
Tính tình của Hạ Nhược Tâm rất yếu đuối, cũng dễ bị khi dễ, thậm chí là nhịn nhục chịu đựng, tính tình như vậy, nếu gặp loại người hay tính kế thì nhất định sẽ chết rất thảm, ví dụ như Hạ Minh Chính, ví dụ như Sở Luật, nhưng mà Hạ Nhược Tâm vẫn còn sống, giống như là cỏ dại.
Cho dù bị lửa đốt cháy hoàn toàn, thì đến mùa xuân vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng, mặc kệ là gặp phải khó khăn gì, Hạ Nhược Tâm cũng có thể giải quyết được, nếu không thể, cô sẽ nhịn, nếu đổi thành Hạ Dĩ Hiên, sợ là Hạ Dĩ Hiên đã chết hơn mười lần, nhưng mà Hạ Nhược Tâm lại không giống như vậy, Hạ Nhược Tâm chỉ cần có được một chút ánh sáng là sẽ cố gắng đi tìm ánh sáng của đời mình, người khác không thương cô, nhưng mà, nhất định cô sẽ tự yêu lấy chính mình, yêu người quan tâm mình, quan tâm đến người mình yêu.
Nhưng mà nếu họ không cần, như vậy, trái tim của cô sẽ rất cứng rắn.
Ví dụ như bây giờ, đối với Thẩm Ý Quân, cô đã không còn muốn để ý đến nữa, đối với Sở Luật, cô cũng không ôm ảo tưởng gì, cho dù bây giờ Sở Luật đã quay đầu, cho dù cô là người mềm lòng, nhưng mà, cô sẽ không quay về lối cũ.
Trước kia khi cô khó khăn, đều là tự cô bước tới, mà bây giờ, khi cô trải qua những ngày tốt đẹp thì bọn họ lại đến đây tìm cô, ra vẻ cha con thân thiết, ra vẻ một người cha tốt, bộ không thấy giả tạo sao?
"Nhược Tâm, theo cha đi gặp mẹ con một lần đi." Hạ Minh Chính hít sâu một hơi, cố gắng khuyên bảo.
"Cho dù thế nào, cho dù bà ấy thật sự không đúng, nhưng mà bà ấy lại là mẹ ruột của con."
"Nếu không sinh ra tôi thì tốt rồi." Trái tim của Hạ Nhược Tâm đã chết lặng từ lâu, cô không còn nhớ cái người mà cô đã từng gọi là mẹ nữa, cảm giác, cũng không còn ỷ lại như lúc trước, cô tin, Thẩm Ý Quân cũng như thế, chẳng phải bà ta luôn nói, hối hận vì đã sinh ra cô, mà không bóp chết cô sao?
Cô cảm kích vì bà ta đã sinh ra cô, nhưng mà cũng chỉ như thế thôi, phải chi không có đứa con gái như cô, phải chi không có người mẹ như Thẩm Ý Quân, yêu thương con kế hơn cả con ruột của mình, phải chi không có một người như Hạ Minh Chính, chưa từng thích cô một ngày nào trong suốt mười năm, là cô tự mình đứng vững ở Hạ gia, như vậy còn chưa đủ sao?
"Rất xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt." Cô không muốn nghe Hạ Minh Chính nói nhảm nữa, nói gì cũng vô nghĩa, nhiều lời thêm cũng vô dụng, cô lại ngại phiền.
Trong lòng của cô rất bình tĩnh, bởi vì nó giống như nhành liễu chạm vào mặt nước.
Không đúng, nên nói là giống như mặt nước tĩnh lặng, cái từ mẹ kia, không còn chút gợn sóng nào trong lòng cô nữa.
"Ầm" cô đóng cửa lại, cũng nhốt Hạ Minh Chính ngoài cửa, thậm chí còn không chú ý Hạ Minh Chính đã rời đi hồi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...