Xe dừng lại, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm từ trong xe ra, đi về phía chung cư của mình. Mới vừa mở cửa ra, anh dùng sức hít một hơi.
"Thơm quá!"
"Thơm quá!"
Hai cái giọng nói bất đồng cùng vang lên.
"Bé con lanh lợi, từ khi nào thì học được cách nói chuyện của chú rồi?"
Anh nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một chút, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười ôm lấy cổ anh, kỳ thật cô bé nào có học đâu, bởi vì, mỗi ngày vào cửa, anh nhất định sẽ nói một câu như vậy.
Hạ Nhược Tâm nghe được giọng nói ngoài cửa, đi từ trong phòng bếp ra, Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống khỏi lòng ngực Cao Dật, đôi chân nho nhỏ chạy nhanh về phía cô.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm và chú đều đói bụng rồi." cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, vừa về đến liền tìm Hạ Nhược Tâm kêu đói.
Cao Dật cũng chỉ tùy ý đứng ở cửa.
"Đúng vậy, bụng của hai chú cháu anh đều rất đói rồi đây." Anh cũng đùa giỡn nói, phối hợp ăn ý với Tiểu Vũ Điểm.
"Rất nhanh là có thể ăn cơm rồi, Tiểu Vũ Điểm chịu khó chờ một lát nha." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của con gái một chút, cô đã bổ sung lại được toàn bộ số cân nặng cô bé mất đi khi sinh bệnh rồi, nhìn xem, bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu, tuy rằng còn chưa đủ béo, nhưng đã là đứa bé thực khỏe mạnh.
Mà cô đã sớm chuẩn bị tốt,bây giờ, làm cho hai người kia no bụng chính là công việc hiện tại của cô.
Cao Dật đi qua, đặt một con búp bê vào trong lòng Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm tự mình chơi một lát nhé, chú đi giúp mẹ."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi búp bê.
Trong phòng bếp, hương thơm vừa rồi càng ngào ngạt, làm Cao Dật có cảm giác dường như dạ dày chính mình càng thêm kháng nghị, "Anh phát hiện, khẩu vị bây giờ của anh, đều phải bị em làm hư rồi, đồ ăn bên ngoài đều thành khó có thể nuốt xuống được." Anh bưng một cái khay lên dùng sức hít hà một chút, ah, chính là loại hương vị này, làm cho mỗi ngày anh đều nhớ kỹ, thật đúng là anh đã nhặt được báu vật rồi.
"Nếu anh muốn ăn, buổi trưa em có thể làm rồi mang đến cho anh." Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị, anh không muốn cô làm gì cả, luôn sợ cô mệt, càng không muốn cô đi ra ngoài làm việc, sợ tay trái của cô tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ là cô thật sự không có yếu ớt như vậy, nếu còn tiếp tục sinh hoạt như vậy, kỳ thật cô rất sợ chính mình sẽ thành người vô dụng mất.
"Em sẽ mệt." Cao Dật duỗi tay chỉnh mái tóc của cô một chút, "Xem đi, bây giờ chỉ là làm mấy món đồ ăn, là càng mệt mỏi hơn sao."
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ kéo tay anh xuống, "Cao Dật, em không mệt, em chỉ nóng thôi, em thật sự không có việc gì, tin tưởng rằng em vẫn tốt, có được không? Em có thể đi đưa cơm cho anh."
Không cần khẩn trương như vậy, những ngày khổ sở trước kia của cô đều đã qua rồi, cuộc sống bây giờ tốt hơn so với trong quá khứ không biết bao nhiêu rồi, cô thật sự cảm thấy đủ, luôn muốn làm chút gì đó cho anh, mà anh đã vì hai mẹ con cô mà làm quá nhiều rồi.
"Hả, thật sao?" Cao Dật đặt tay của mình lên cằm cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Đúng vậy, một lát là em lại không có việc gì." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, lại không hề phát hiện trong mắt Cao Dật chợt lóe lên ý cười.
"Được, như vậy giữa trưa không cần để bụng đói nữa rồi." Cao Dật buông tay ra, đồng ý đề nghị của cô, kỳ thật anh có chút cầu còn không được, bởi vì, gần đây anh thật sự không muốn lại ăn những đồ ăn bên ngoài làm anh không có cách nào nuốt xuống kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...