"Không có việc gì, không cần nghĩ nhiều, chúng ta sẽ còn có con nữa." Sở Luật gắt gao ôm cô vào lòng, có lẽ đứa bé kia thật sự không có duyên với anh, anh cũng quá chờ mong đứa bé kia, khi mất đi, anh cũng không dễ chịu gì, việc này không thể trách ai, mà khó chịu cũng chẳng có ích gì, hơn nữa, bây giờ thân thể của Lý Mạn Ny mới là quan trọng nhất.
"Nghe lời, cẩn thận điều dưỡng thân thể, tin tưởng anh, chúng ta sẽ còn có rất nhiều bé cưng nữa." Anh vỗ về Lý Mạn Ny, lộ ra khuôn mặt tái nhợt vô sắc, đáy mắt cũng hiện lên một tia đau lòng, bây giờ, cô mới là người khổ sở nhất, mà anh, sao có thể trách cứ cô cái gì được? Trách cô không cẩn thận, hay là trách vận mệnh, không, cái gì cũng không trách.
"Luật, anh sẽ rời khỏi em sao? Đã không còn bé cưng, em chỉ có anh thôi." Lý Mạn Ny gắt gao kéo áo Sở Luật, toàn thân không ngừng phát run rẩy, cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ rời đi, anh sẽ không cần cô nữa, một nước cờ này đi quá hiểm, cô vẫn không thực sự nắm chắc.
"Làm sao thế được, em là vợ của anh, anh là chồng của em, đương nhiên anh sẽ không rời khỏi em." anh nhẹ nhàng vỗ về bả vai quá căng thẳng của Lý Mạn Ny, muốn cô có thể thả lỏng một ít, anh nghĩ, nếu có thêm một lần nữa, người phụ nữ này sẽ sụp đổ mất.
Cô không có cách nào thừa nhận quá nhiều, như vậy, để cho anh chịu đựng tất cả đi.
Chỉ là, khi đôi mắt anh nhìn người phụ nữ trong ngực, lại có một loại hoảng hốt nhàn nhạt.
Ngón tay anh vô thức động, vỗ nhẹ trên vai Lý Mạn Ny, về sau, anh sẽ đối xử với cô càng tốt hơn mới được, và bọn họ cũng thật sự tin tưởng, bọn họ sẽ lại nhanh chóng có đứa bé, sẽ lại có nữa.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Sở, Đỗ Tĩnh Đường đối mặt với chồng tư liệu chất cao như núi, ném di động của mình sang bên cạnh, hiện tại anh thật sự rất bận rộn, cô của anh, anh họ tổng giám đốc của anh, hiện tại đều đang ở bệnh viện chăm sóc cho người phụ nữ mất đi đứa bé kia.
Mà ở đây, hiện tại chỉ có một mình anh.
"Sao có thể không cẩn thận như vậy được?" Tĩnh Đường không tự chủ được nói, sao lại có thể như thế, như thế này, chẳng phải bé gái kia đã chết một cách vô ích hay sao.
Chỉ là, anh ném bút trong tay xuống, dường như anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, những cái đó đều là chuyện của anh họ anh, đều là chuyện của Sở gia, không quan hệ gì đến anh, anh mang họ Đỗ, chỉ là, trong lòng anh vẫn cứ thấy thực sự không thoải mái được.
Thời gian quả thật là thứ vô tình nhất, bất kể anh muốn giữ lại thế nào, cũng đều không thể làm chậm bước chân của nó, Lý Mạn Ny đã xuất viện, chỉ là tinh thần không tốt lắm, mà Sở Luật cũng bắt đầu làm việc, rõ ràng cả người lạnh nhạt hơn trước đây mấy phần, đến nỗi hai vợ chồng Sở gia, số lần thở dài mỗi ngày càng thêm nhiều.
Sở Luật ném tài liệu trong tay xuống, gạt hết tất cả đồ vật trước mặt mình đi, cảm giác như trong lòng bị đè ép cái gì, có một loại cảm giác hít thở không thông.
Anh không muốn quay lại căn nhà kia, chỉ cần quay lại, sẽ thấy bộ dáng âm thầm rơi lệ của Lý Mạn Ny, mà anh cũng sẽ vì thế mà càng ngày càng phiền, càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuộc sống của anh rất ngột ngạt, anh đã cảm giác dường như không quanh anh đều bị trút đi hết.
Anh cầm áo khoác đứng lên, trên bàn vẫn là một đống tài liệu, mà anh đã không có bất kỳ tâm trạng nào để xem nữa.
Mở cửa ra, thấy tay của Đỗ Tĩnh Đường đang giơ lên giữa không trung, dường như đúng lúc muốn gõ cửa.
"Anh họ, hôm nay anh sẽ không tan làm sớm như vậy đấy chứ? Chẳng phải anh chính là máy móc, không biết mệt sao? Chẳng lẽ máy móc cũng yêu cầu bảo dưỡng thay dầu rồi hả?" Anh kỳ quái nói, rất ít khi anh thấy anh họ tan làm trước giờ như này, anh chính là kiểu người chỉ muốn làm việc không muốn sống mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...