Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

"Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, ngày mai chúng ta mời bác sĩ kiểm tra cho Mạn Ny đi? Mỗi lần gặp bác sĩ, bác sĩ đều không nói cái gì cả, không phải là loại lang băm đấy chứ, tôi không có cách nào yên tâm được." Mà Sở Giang vừa nghe xong, cũng cảm thấy không ổn, "Loại bác sĩ này không thể tin tưởng được, nhất định phải tìm một bác sĩ khác, hơn nữa còn phải là người có uy tín, đây là đứa bé duy nhất của Sở gia chúng ta, chúng ta đã mong có cháu trai nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra. Người thứ nhất không được, chúng ta tìm người thứ hai, tìm mười người cũng không thành vấn đề." Sở Giang tiếp tục nói.

Tống Uyển cân nhắc một lúc, mới nghĩ được một biện pháp vẹn toàn. 

"Có lẽ chúng ta nên tìm một bác sĩ tư, A Luật phải đi làm hàng ngày mà chúng ta thì không thể ngày nào cũng tới đây, chỉ có mấy người bảo mẫu tôi thật sự không yên tâm."

"Ừ, cứ làm như vậy đi." dù hai người họ không có ở đây thì cũng yên tâm hơn, tuy đứa bé mới chỉ được ba tháng, nhưng phải biết là vẫn vô cùng nguy hiểm, mà bọn họ thì đang rất mong có đứa cháu này rồi.

Lý Mạn Ny đi từ trong phòng bếp ra, trên tay bưng hai ly trà, hơi hơi cúi đầu, tiếng nói của hai người rơi vào lỗ tai cô, lúc này, đúng lúc tóc của cô che đi đôi mắt, lúc này chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cô, bờ môi kéo lên rất thẳng, cực kỳ thẳng.

"Cha, mẹ, uống trà ạ." Cô nhìn vợ chồng nhà họ Sở, đi đến, dịu dàng đến động lòng người, tao nhã khéo léo, tất cả đều không chê vào đâu được, thật sự trời sinh ra cô chính là để bước vào cánh cửa của Sở gia.


Tống Uyển giữ tay cô lại, nói với cô.

"Mạn Ny, con xem, A Luật ra ngoài mỗi ngày, một mình con ở nhà, chúng ta cũng không yên tâm, chúng ta đang chuẩn bị mời một bác sĩ riêng cho con, như vậy chúng ta mới yên tâm được."

Lý Mạn Ny gật đầu, tươi cười vô cùng dịu dàng, "Vâng, con cũng nghĩ như vậy, cảm ơn mẹ ạ."

Cô cúi đầu, đặt trà lên bàn, không có ai nhìn thấy, trong nháy mắt khi cô cúi đầu, khuôn mặt cô hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.

Sau khi cha mẹ nhà họ Sở đi rồi, Lý Mạn Ny đi tới phòng bếp, để chén trà sang một bên, cô đặt tay lên trên bụng của mình, bụng vẫn bằng phẳng như ban đầu, thật ra đừng nói là ba tháng, cho dù là mười tháng, nơi này cũng sẽ vẫn bằng phẳng như vậy, không thể nào lớn lên được, cho dù lớn lên, cũng chỉ là thịt mỡ, không có, làm sao mà sinh? Có sinh, cũng là sinh ra không khí.


Mà cô, cho tới bây giờ đều chưa từng có thai, làm sao mà nôn mửa được, chẳng qua là bị Tống Uyển cho ăn những thứ thuốc bố gì đó mới thiếu chút nữa là nôn ra hết.

Cô dựa lưng vào tường, sự lạnh lẽo từ bức tường thấm cả vào trong lòng cô, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, nếu còn tiếp tục, chuyện cô không mang thai, rất nhanh sẽ bị phát hiện, bây giờ cô không thể mạo hiểm bất kỳ chuyện gì được.

Đặc biệt là chuyện có liên quan đến Sở Luật.

Ngón tay của cô đặt trên bụng nắm chặt, trên mặt lóe lên tia lạnh lẽo khác thường.

Ngày thứ hai, cô giúp Sở Luật sửa sang lại quần áo, giả vờ lơ đãng hỏi "Luật, hôm nay anh vẫn bận như mấy hôm trước à?"

"Làm sao em biết?" Sở Luật cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng như khóc của Lý Mạn Ny.

"Làm sao em lại có thể không biết được, anh đừng quên, chúng ta là vợ chồng ngủ chung giường, gần đây anh đều ngủ không ngon, đương nhiên là em biết." Lý Mạn Ny đặt tay mình lên khuôn mặt của anh "Luật, không cần quá mệt mỏi, em và bé con sẽ đau lòng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui